Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 277




Editor: Tương Ly

Ngay lúc rời khỏi gian phòng của Dạ Thất Thất. trong người Viêm Minh trong nháy mắt bộc phát ra sát khí, đôi con ngươi sâu và đen lạnh như băng nhìn Bạch Tử Tuyên, nếu không phải cố kỵ hắn là tứ sư huynh của Thất Thất, hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp động thủ.

Cũng dám ở dưới mí mắt hắn động tay chân, nếu như đổi lại là người khác, đã sớm bị hắn đánh chết.

"Cho ta một lý do không giết ngươi." Thanh âm Viêm Minh mang theo nồng đậm sát ý, hai tròng mắt lạnh như băng lạnh lùng nhìn Bạch Tử Tuyên.

Bạch Tử Tuyên cười lạnh, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Viêm Minh, nói, "Giết ta, Thất Thất sẽ hận ngươi cả đời." Cho dù nàng không biết cảm tình mà mình đối với nàng, nhưng năm trăm năm chung sống, bọn họ đã xem người kia như sinh mệnh vô cùng quan trọng, giết hắn? Hắn chỉ sợ người nam nhân trước mắt này không dám.

Nếu như hắn không để ý tới cảm thụ của Thất Thất như thế, hắn liền không xứng đứng ở bên cạnh Thất Thất.

"Nàng sẽ không biết." Môi mỏng của Viêm Minh chậm rãi phun ra bốn chữ này, sát khí trên người đã tập trung chặt chẽ lên người Bạch Tử Tuyên, khí thế lạnh lùng, vô cùng căng thẳng!

"Nàng sẽ biết." Đột nhiên Bạch Tử Tuyên nhếch môi cười thần bí, lập tức lộ ra một vẻ mặt thống khổ, nói, "Ta đã nói rồi, ta và Thất Thất là quan hệ sư huynh muội, tại sao ngươi phải khổ như vậy..."

Nguy rồi!

Viêm Minh trông thấy biểu tình kia của hắn, lại thấy hắn đột nhiên làm ra vẻ mặt như thế, sao có thể không hiểu hành động này của hắn có ý gì?

Hèn hạ! Trong nội tâm Viêm Minh thầm mắng một tiếng, không biến sắc đưa tay đỡ hắn một phen, lạnh lùng nói, "Ta tin tưởng Thất Thất, trong nội tâm nàng chỉ có ta, cũng như trong lòng ta chỉ có một người duy nhất là nàng."

Vốn bởi vì lời nói của Bạch Tử Tuyên, Dạ Thất Thất còn cho rằng Viêm Minh hiểu lầm quan hệ chính mình và Bạch Tử Tuyên nhưng lại nghe thấy câu chân tình này của Viêm Minh, tức giận trong nội tâm biến mất sạch sẽ, mà thay vào đó là hạnh phúc vui vẻ nhàn nhạt.

Cho dù là qua thời gian bao lâu, khảo nghiệm của không gian, Hoàng của nàng, vẫn như cũ yêu nàng như lúc ban đầu!

Tình yêu giữa bọn họ, tốt đẹp đến mức làm lòng nàng say!

Tình yêu tốt đẹp như thế, vì sao mỗi lần nàng trông thấy Hoàng, cũng chính là Viêm Minh bây giờ, sẽ đau lòng đây? Cảm giác thật là kỳ quái, thật sự mâu thuẫn, xen lẫn vài phần đau lòng, ân hận, thương tâm... Vảm giác vô cùng phức tạp.

"Hoàng." Nàng vẫn thích gọi hắn là Hoàng, đó là cách xưng hô chỉ duy nhất thuộc về nàng, là ký ức và bí mật chỉ thuộc về hai người nàng và hắn, tình cảm trong đó, người ngoài vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.

"Ngươi như thế nào đi ra? Thân thể ngươi còn chưa khôi phục, cần nghỉ ngơi cho tốt, ngươi lộn xộn như vậy vạn nhất bị thương tới chỗ nào thì làm sao bây giờ?" Thấy Dạ Thất Thất, Viêm Minh xưa nay lạnh lùng ít nói trong nháy mắt biến thành đại thúc dong dài, lông mày nhíu lại lo lắng chỗ này lo lắng chỗ kia.

Nói xong, không để Dạ Thất Thất giải thích, trực tiếp bế nàng lên, mang theo vài phần bá đạo cau mày nói, "Về sau không cho phép nàng chưa đi giày đã chạy loạn lung tung." Nàng giống hệt như trước kia, lúc nào cũng thích chưa đi giày đã chạy khắp nơi, vạn nhất bị lạnh thì làm sao bây giờ? Nói như thế nào đều không nghe.

Dạ Thất Thất hoạt bát le lưỡi một cái, thấy hắn mất hứng, lập tức không ngừng gật đầu, cười vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy Thất Thất bày ra bộ dáng tiểu nữ hài Bạch Tử Tuyên nhìn đến ngây người, trừng to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Này... Tại sao có thể như vậy? Thất Thất giống như trở nên không giống trước.

Thất Thất đơn thuần trong trẻo như vậy, thật giống như hài tử vậy, hắn chưa bao giờ thấy qua.

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng còn là một đoàn kim quang, về sau được sư phụ tương trợ nàng mới có thể hóa thành hình người, mặc dù mỗi ngày Thất Thất cười tít mắt, chạy trước chạy sau gọi sư huynh cực kỳ ngọt, bộ dáng giống như rất vui vẻ, nhưng hắn nhìn ra được, đáy lòng Thất Thất có đau xót thương tâm không phai, đó là vết thương nàng không để cho bất kì ai đụng vào.

Thất Thất là cuồng tứ tà mị kiêu ngạo, trong lòng nàng dường như có một cỗ khinh cuồng tà ngạo không cách nào áp chế.

Nhưng Thất Thất trước mắt, tinh khiết giống như đứa trẻ mới sinh vậy, chuyển biến lớn như thế, thực sự làm hắn nhất thời không cách nào tiếp nhận!