Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 287




Editor: Min

"Ngươi dám! Thủy Thanh Ngạo nếu ngươi dám nói lung tung trước mặt Nam Đình ca ca, Thủy Thanh Khuynh ta và ngươi sẽ không chết không thôi..." Thủy Thanh Khuynh cắn răng nghiến lợi trừng mắt đối diện với ánh mắt đầy dâm đãng của Thủy Thanh Ngạo, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Vì để tránh hắn quấy rầy, Thủy Thanh Khuynh hao tổn tâm tư xin phép nghỉ ở Xích Hỏa học viện để trở về gia tộc, nghĩ tìm cơ hội tăng thực lực của mình, để cho sau này hắn không còn dám đụng đến mình, nhưng ai biết Thủy Thanh Ngạo cũng theo sát phía sau trở về gia tộc, hành vi càng thêm càn rỡ, làm cho nàng không thể nhịn được nữa.

Thủy Thanh Ngạo, Thủy Thanh Khuynh... Quả thật là một đôi đường huynh muội đầy tình cảm a!

Thiếu nữ mặc áo đỏ cười lạnh.

Thật đúng là đi mòn gót giày sắt chẳng tìm được, nhưng đến khi gặp được lại chẳng hề tốn sức!

Không thể tưởng tượng được, đường đường là Thủy gia nhất tộc, lại lén lút dơ bẩn không chịu nổi như thế.

"Hay cho câu “không chết không thôi”, ta lại muốn xem xem, ngươi khiến ta không chết không thôi như thế nào?" Thủy Thanh Ngạo cười lạnh, duỗi tay nắm lấy gò má mềm mại của Thủy Thanh Khuynh, lại bị Thủy Thanh Khuynh nghiêng người thoát khỏi.

"Thủy Thanh Ngạo - - "

"Ba ba ba... Đặc sắc, thật sự là là một vở kịch vô cùng thú vị a, đường huynh muội, tiết mục này càng ngày càng phấn khích a, ha ha ha..." Thiếu nữ áo đỏ vỗ tay lớn tiếng cười nói, trong tiếng cười tràn đầy ý vị châm chọc khiêu khích.

"Dạ Thất Thất, sao ngươi lại ở đây?" Bị người khác nhìn thấy bí mật, không biết Thủy Thanh Khuynh tức giận hay xấu hổ mà khuôn mặt đỏ bừng.

Bị nhận sai thân phận, thiếu nữ áo đỏ cũng không giải thích, khóe môi cười lạnh, nói: "Ta cảm thấy ngươi không nên quan tâm ta vì sao lại ở chỗ này, mà là lúc này ta ở đây vì chuyện gì? Nếu ta nhớ không lầm, dường như Thủy gia có một cái tổ huấn, có người làm nhục gia phong, kẻ nhẹ thì chết, kẻ nặng sống không bằng chết thì phải? Hai vị có thể tưởng tượng xem chết kiểu nào thì tốt? Nếu cần, ta không ngại giúp các ngươi kế, nghĩ xem thân thể chết như nào thì tốt."

Thiếu nữ áo đỏ cũng chính là Thủy Đình chân chính, khóe môi mang theo nụ cười lạnh, dương dương tự đắc lấy thân phận của Dạ Thất Thất, càng ngày càng dung nhập với thân phận này.

Nữ nhi của thành chủ Viêm Hỏa thành, đệ tử của Xích Hỏa học viện, thân phận kia  so với thân phận tế phẩm của hắn càng được tự do hơn, quan trọng nhất là thân phận này có thể mang đến cho hắn những lợi ích và tiền đồ vô lượng.

Đã như vậy, vì sao hắn phải chấp nhất với thân phận trước kia?

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?" So với Thủy Thanh Khuynh tức giận, Thủy Thanh Ngạo suy nghĩ càng thêm rõ ràng, hắn biết rõ một việc, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có bằng hữu bởi vì ích lợi không đủ mà trở mặt.

Hành động của Dạ Thất Thất hôm nay, đã thể hiển rõ ý định của nàng.

Nàng muốn lợi dụng quan hệ giữa hắn cùng Thủy Thanh Khuynh, uy hiếp bọn họ, đạt được mục định của nàng. Về phần tại sao Dạ Thất Thất lại xuất hiện ở Thủy gia, sau khi hắn điều tra chuyện này liền sẽ biết. Dạ Thất Thất nói không sai, so với việc tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, cùng nàng xuất hiện ở đây vì chuyện gì, hiển nhiên vế sau nặng hơn vế trước.

"Thủy công tử quả thật là người thông minh, nói chuyện với người thông minh thật thoải mái." Đáy mắt Thủy Đình lóe sáng, nói "Ta muốn tiến vào cấm địa Thủy tộc."

"Không thể nào."

"Ngươi nằm mơ!"

Dường như đồng thời, Thủy Thanh Ngạo và Thủy Thanh Khuynh trăm miệng một lời cự tuyệt.

Nói đùa sao, chuyện về cấm địa của Thủy tộc là một điều bí ẩn, Thủy Thanh Ngạo nhờ từ nhỏ có thiên phú dị bẩm mới biết được chuyện này, tuy là con vợ kế nhưng lại được bồi dưỡng như con trai trưởng (con do vợ cả sinh ra), biết được bí mật của gia tộc là chuyện bình thường. Mà Thủy Thanh Khuynh là vô tình biết được qua miệng của một vị thúc thúc trong tộc, cũng nhờ Thủy Thanh Ngạo, mới biết chuyện của cấm địa.

Mà hiện tại, "Dạ Thất Thất" bất quá chỉ hai ba câu liền muốn có được danh ngạch tiến vào cấm địa, đây căn bản là nằm mộng ban ngày.

Chuyện về cấm địa bí mật như vậy, danh ngạch có hạn, ngay cả hậu bối trong tộc tiến vào cũng đều qua nhiều lần chọn lọc, Dạ Thất Thất nàng dựa vào cái gì đạt được danh ngạch?

"Chuyện này, sợ là không phải do các ngươi! Vật này, các ngươi có lẽ biết?" Trong tay Thủy Đình lấy ra một vật, ngay lập tức sắc mặt Thủy Thanh Ngạo cùng Thủy Thanh Khuynh trở nên trắng bệch.