Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 302




Editor: ChieuNinh

Nghe vậy, Vũ Nhạc suýt nữa phun ra một búng máu.

Bị Lôi Dương chọc giận.

Vả lại không bàn tới thân phận của bản thân hắn, chỉ dựa vào thân phận hắn đường đường là phó Các chủ Thương Khung Các, lại sẽ vì chút tiền bạc một cánh cửa mà làm nhục thân phận hay sao?

Lời Lôi Dương nói, quả thật đáng giận!

Vũ Nhạc bị tức đến suýt nữa hộc máu, lại cũng có người đang âm thầm cười đến thắt ruột.

Tình huống trước mắt rõ ràng là Lôi Dương chiếm thượng phong, một vài người nghe tin mà đến cũng không nóng không vội ẩn thân trong đám người xem cuộc vui.

"Câm miệng! Lôi Dương, Dạ Môn của ngươi khinh người quá đáng! Đầu tiên là Lôi Bằng của Dạ Môn khi dễ nữ tử Thương Khung Các của ta. Hiện tại bản phó Các chủ dẫn người tới trước mặt ngươi muốn đòi công đạo, ngươi liền nhân cơ hội mượn đề tài để nói chuyện của mình, lại nhiều lần mở miệng nhục mạ Thương Khung Các ta. Ngươi chớ lớn lối ương ngạnh như thế, đến tột cùng là ai làm núi dựa cho ngươi thế? Là ai cho ngươi lá gan đó?"

Vũ Nhạc giơ ngón tay, vạn phần ngang ngược tức giận trừng mắt với Lôi Dương, sát khí vòng quanh thân, thật dọa người.

Tiếng Vũ Nhạc vừa mới dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lôi Dương trong nháy mắt có chút quái dị, trong mắt đều mang theo nghi vấn.

"Hừ! Công đạo? Vũ phó Các chủ nói, là thành viên Dạ Môn ta khi dễ Thương Khung Các ngươi hay sao? Lấy thực lực Thương Khung Các, có thể bị Dạ Môn ta đây có thế lực nhỏ bậc này bắt nạt được thê thảm như thế, xin thứ cho Lôi mỗ thật không hiểu biết Dạ Môn ta lại có thực lực mạnh như thế! Hôm nay phó Các chủ tới cửa như vậy, chắc là chứng cớ vô cùng xác thực, không bằng phó Các chủ lấy chứng cớ ra để cho tất cả mọi người xem một chút. Nếu như quả nhiên là lỗi của Dạ Môn ta, Dạ Môn ta giao toàn quyền cho Thương Khung Các xử trí, như thế nào?" So sánh với bộ dáng bá đạo sát khí vòng quanh thân của Vũ Nhạc, bộ dáng Lôi Dương không nóng không vội còn có phong độ đại tướng. Cho dù hai mắt không thể thấy mọi vật, cũng không cách nào che giấu được hào quang phát ra từ trên người hắn.

...

Không ai biết được, cảnh tượng một màn trước mắt này, tất cả đều hiện ra rõ ràng ở trong một căn phòng nào đấy trong cấm tháp.

Hai người đứng trong phòng nhìn một màn trước mắt này, trong đó ánh mắt của nam tử trẻ tuổi hơi dừng lại ở trên người Lôi Dương, trong mắt thoáng lóe qua một tia sáng, mở miệng nói: "Mộc lão, lưu ý người này, người này, tương lai nhất định phi phàm!"

"Bùi thiếu, ý của ngươi là..." Trong mắt Mộc lão thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thân phận của Bùi thiếu như thế nào hắn vô cùng rõ ràng, cũng không nghĩ tới thiếu niên này có thể được Bùi thiếu đánh giá cao như thế.

Lúc này, lão giả được gọi là Mộc lão cũng nhìn kỹ Lôi Dương thêm mấy lần.

"Kim Lân há có thể là vật trong ao, một khi gặp phong vân liền hóa thành rồng! Mộc lão, đừng coi thường thiếu niên nghèo nàn, người này, tương lai thành tựu chưa chắc nhỏ hơn ngươi và ta." Nam tử trẻ tuổi được Mộc lão gọi là Bùi thiếu môi mỏng khẽ động, lời nói ra lại làm cho Mộc lão đã một bó tuổi giật thót mình.

Người này có thể đạt được Bùi thiếu đánh giá cao như thế, chẳng lẽ người này xác thực không đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn thấy như vậy?

Nhìn nghi hoặc trong mắt Mộc lão, Bùi thiếu lại không hề có ý giải thích.

Có một số việc, nói trắng ra ngược lại không còn thú vị, để nó tự phát triển mới càng thêm thú vị.

Hắn sẽ càng không nói cho Mộc lão, trong sự phán đoán của hắn cũng không phải chỉ riêng một người này như vậy, mà còn có nhân tố khác. Nếu không có cái nhân tố đó, mặc dù người này có thiên phú dị bẩm thì như thế nào? Vẫn như cũ không lọt được vào trong mắt của hắn.

Lôi Dương còn không biết, ở trong lúc hắn không chút nào phát giác, đã có người đánh giá hắn cao như thế.

Mà giờ khắc này, giữa Thương Khung Các và Dạ Môn, giống như đã đến biên giới vạch mặt, chỉ còn kém ai sẽ là người chọc phá tầng cửa sổ mỏng manh đó trước mà thôi.

Về điểm này, Lôi Dương hiểu, Vũ Nhạc hiểu, Dạ Vi ở sau lưng Vũ Nhạc liên tục im lặng không lên tiếng lặng yên theo dõi biến hóa cũng hiểu!

Các ngươi đã không ra tay, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi một tay! Trong mắt Dạ Vi thoáng hiện lên vẻ ngoan độc.