Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 310




Editor: ChieuNinh

"Hưu!" "Hưu!" "Hưu!"

Vô số tiếng xé gió vang lên, tinh tế xen lẫn trong tiếng gió.

Sắc mặt Dạ Thất Thất biến hóa, lúc này vận chuyển linh lực, vung múa Phệ Hồn roi, phá vỡ ngân châm mảnh như lông trâu rậm rạp chằng chịt, thân thể lấy một loại tư thế quỷ dị tránh đi ngân châm khí thế hung hăng.

"Bốp!"

Một tiếng vang lên, Phệ Hồn roi trong tay Dạ Thất Thất rời khỏi tay, thật giống như được giao phó sinh mạng, hóa thành trăm ngàn hình ảnh ở không trung, không phân rõ thực hư, hư thật khó phân.

"Thủy Vô Nhai, mánh khoé như thế mà cũng muốn tính mạng của ta, ngươi không biết là buồn cười sao?" Dạ Thất Thất hừ lạnh nói, cầm Phệ Hồn roi trong tay, hư không mà đứng, từ xa đối nghịch với Thủy Vô Nhai, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ra trong không khí.

"Ánh sáng như hạt gạo, mà cũng dám tranh nhau phát sáng! Cách ly, trói!" Giọng nói hơi âm trầm của Thủy Vô Nhai truyền đến, đáy mắt âm lãnh mang theo vài phần giống như độc xà âm độc.

Vừa dứt lời, lập tức ánh sáng rực rỡ trải rộng khắp nơi.

Tóc đen đầu đầy Thủy Vô Nhai đột nhiên hóa thành đầy trời tóc đen ùn ùn hướng tới Dạ Thất Thất, tóc đen nhìn như bình thường vô hại, trong nháy mắt hóa thành vũ khí có lực sát thương cực mạnh. Ngàn vạn sợi tóc, giống như thiên la địa võng, không có chút sơ hở nào di chuyển bao vây Dạ Thất Thất. So sánh với ngân châm lông trâu trước kia, trước mắt sợi tóc càng thêm kinh người kể ra thì không chỉ gấp mười lần.

Trong một thoáng, tốc độ của hai người đều nhanh đến cực hạn, mắt thường căn bản không cách nào bắt được tốc độ của bọn họ.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Tiếng nổ lớn liên tục truyền đến, hai bóng dáng một trước một sau rơi xuống trên mặt đất.

Quần áo trên người Dạ Thất Thất hơi bị tàn phá, trên người xuất hiện mấy lỗ kim nhỏ tinh vi, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, sợi tóc mất trật tự, bộ dáng hơi có vẻ chật vật.

"Ha ha ha... Thủy Đình, ta khuyên ngươi mau mau bó tay chịu trói, ta có thể nhìn ở một hồi phụ tử của ta và ngươi mà tha cho ngươi một mạng. Nếu không, thì đừng trách ta lòng dạ độc ác! Lần sau, bị đâm thấu sẽ là trái tim của ngươi!" Nhìn Dạ Thất Thất trước mắt chật vật không chịu nổi, Thủy Vô Nhai cười to, trong giọng điệu tràn đầy đắc ý lớn tiếng nói.

"Bó tay chịu trói?" Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh, trong miệng lặp lại lời Thủy Vô Nhai mới nói ra, trên mặt lộ ra vài phần khinh thường và trào phúng: "Ta, mỏi mắt mong chờ!"

Chết, thật sự là nàng vẫn chưa từng sợ qua!

Huống chi, chỉ là Thủy Vô Nhai, còn không có tư cách để lấy tính mạng của nàng!

"Phệ Hồn roi, giết!"

Quát to một tiếng, Dạ Thất Thất đột nhiên ra tay phản kích.

Trong một thoáng, Phệ Hồn roi thoải mái mang theo ngang ngược và sát ý không gì sánh kịp đánh tới Thủy Vô Nhai. Thủy Vô Nhai còn chưa kịp phản ứng, liền bị tàn ảnh Phệ Hồn roi đánh trúng, hộc máu tại chỗ.

"Như thế nào? Tư vị nhận Phệ Hồn roi tốt không?" Dạ Thất Thất nhìn Thủy Vô Nhai mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ, khóe môi cười lạnh càng đậm.

Tên Phệ Hồn roi tuyệt đối không phải vô căn cứ mà đến, mà là chính thức có được danh hiệu phệ hồn, chỉ là bị Phệ Hồn roi gây thương tích, tuy linh hồn bị thương không có hết sức nghiêm trọng, lại cũng không nhẹ; Thủy Vô Nhai bị Phệ Hồn roi làm thương tổn tới linh hồn, há có thể không thống khổ sao?

"Chút tài mọn." Thủy Vô Nhai đè nén xuống đau đớn truyền đến trong đầu, quát to một tiếng, khí thế trong nháy mắt dâng cao gấp mấy lần.

"Vạn tiễn xuyên tâm!"

Tiếng nói âm lãnh của Thủy Vô Nhai vang lên, sợi tóc đầy đầu hóa thành từng cây lợi kiếm một đâm thẳng tới trước ngực Dạ Thất Thất, trong màn tóc đen, lóe ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.

Đó là ngân châm ẩn nấp trong sợi tóc, cũng là sát chiêu lớn nhất của Thủy Vô Nhai!

"Oanh!"

Phệ Hồn roi của Dạ Thất Thất bị sợi tóc Thủy Vô Nhai cuốn lấy, cản trở động tác của nàng, một bộ phận sợi tóc khác không chút nào bị trở ngại ngăn trở tiếp tục công kích về trước ngực Dạ Thất Thất. Thậm chí ở lúc Dạ Thất Thất bị công kích, còn có một lực lượng thần bí không biết từ đâu mà đến trói chặt tay chân Dạ Thất Thất, không cách nào thoát ra được.