Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 312




Editor: ChieuNinh

"Oanh - - "

Một đạo sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống, lôi đài to như vậy trong nháy mắt bị chém thành đống phế tích hoang tàn.

Đánh bậy đánh bạ, sau khi hấp thu ngọn lửa Nguyên Bảo phun ra có khả năng thôn tính vạn vật, Dạ Thất Thất lại đánh bậy đánh bạ làm thức tỉnh Nghịch Thiên thần đỉnh ngủ say!

"Chủ nhân, ngươi bị thương hị? Đáng sợ, Ngân gia có thứ đồ tốt ơ!" Khí linh bánh bao nhỏ của Nghịch Thiên thần đỉnh đã lâu không có thấy tân chủ nhân Dạ Thất Thất, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy tân chủ nhân bị thương, lúc này đau lòng đến gào khóc kêu lên, vội vàng đưa lên thần dược chữa thương trợ giúp chủ nhân khôi phục thực lực.

Dạ Thất Thất không có dùng tới cái bình "Thứ tốt" bánh bao nhỏ lấy ra kia, ánh mắt khẽ chuyển động, ý niệm truyền âm nói: "Thứ tốt? Ngươi xác định nó sẽ không phải là thứ đồ tốt lấy mệnh của ta sao?"

Có lẽ là lạnh lùng và trào phúng trong giọng nói của Dạ Thất Thất hù dọa bánh bao nhỏ, nó ngây ngẩn cả người, thật lâu không nói gì.

Thấy thế, Dạ Thất Thất cười lạnh một tiếng, từ trong không gian lấy ra một cái bình sứ, uống vào thứ gì đó trong bình sứ, tĩnh tọa điều tức ngay tại chỗ.

Bên cạnh, là Nguyên Bảo khí thế ngang nhiên, giống như thần giữ nhà đứng ở bên cạnh nàng, canh giữ cho nàng.

...

"Cút ngay!" Một tiếng gầm lên, trên mặt Thủy Vô Nhai mang theo vẻ phẫn nộ.

Giờ phút này, trên người Thủy Vô Nhai lại không còn khí thế nhanh nhẹn trước đó, sợi tóc như mực bị thiêu hủy hơn phân nửa, trên người có rất nhiều miệng vết thương bị đốt mà ra, quần áo rách nát, khuôn mặt dữ tợn, bộ dáng chật vật, thật giống như lưu dân chạy trốn khắp nơi vậy, vô cùng thê thảm.

Để cho Thủy Vô Nhai không cách nào tiếp nhận là, đầu sỏ gây nên bộ dáng của hắn thành thế này, lại là một con heo!

Còn là một con heo con màu hồng phấn nhìn như vô hại nhất!

Tộc nhân kinh ngạc và khiếp sợ, nhìn ở trong mắt hắn thì chính là một loại sỉ nhục!

Nghĩ đến mình lại bị một con hồng phấn heo con làm cho chật vật như vậy, Thủy Vô Nhai liền hận không thể lột da bọn họ, ăn thịt bọn họ, gặm xương bọn họ... ánh mắt oán độc của hắn chạy qua chạy lại ở trên người Dạ Thất Thất và Nguyên Bảo.

"Hồng hộc hồng hộc - - "

Nguyên Bảo vểnh cái mông lên lắc lư vài cái về phía Thủy Vô Nhai, ý tứ khinh thường rất đậm, ở lúc nó xoay người, một quả cầu lửa lớn cỡ nửa thước khí thế hung hăng đánh tới Thủy Vô Nhai - -

"Bồng!"

Thủy Vô Nhai khinh địch bị quả cầu lừa bất thình lình nổ tung oanh bay, bản thân bị trọng thương, phun ra một bún máu liền bất tỉnh.

"Hồng hộc hồng hộc..." Tiểu tử, dám đấu với Nguyên Bảo gia gia, chơi chết ngươi không!

Nguyên Bảo hết sức nhân tính hóa vươn chân trước gãi gãi đầu, mặt mũi tràn đầy ngạo khí, ngước đầu từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.

Dạ Thất Thất điều tức xong mở mắt ra đúng lúc trông thấy một màn này, lúc này không nói gì nhìn trời.

Chẳng lẽ đây là kiêu ngạo thú trong truyền thuyết?

"Các ngươi, còn có ai muốn ngăn cản ta?" Đứng lên, hai mắt Dạ Thất Thất ngắm nhìn bốn phía, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng.

Đơn giản một câu nói, ngang ngược vô cùng!

Giờ phút này, Dạ Thất Thất mang theo một vẻ điên cuồng bễ nghễ chúng sinh, kiêu ngạo coi rẻ hết thảy, tà quái không đếm xỉa tất cả... cảm giác mâu thuẫn như thế, ở trên người nàng lại có vẻ đặc biệt hài hòa, trọn vẹn khí thế theo phong cách riêng của nàng.

Tất cả mọi người Thủy gia, kể cả Hàn Thu, đều bị khí thế trên người Dạ Thất Thất tản mát ra chấn nhiếp.

Trong một thoáng, mọi người đều im lặng.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Dạ Thất Thất xoay người muốn rời đi.

"Đợi chút, không bằng, ta tới thử xem." Giọng nói nam tử dễ nghe vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn chú ý phần đông người ở đó.

Dạ Thất Thất dừng bước, xoay người, nhìn xem người vừa đứng ra nói chuyện, đáy mắt thoáng hiện sự lãnh ý: "Hàn huynh thật hăng hái."

Trong giọng nói của Dạ Thất Thất mang theo vài phần đùa cợt nhìn Hàn Thu, trong lời nói mang theo nồng đậm trào phúng và hơi tức giận.