Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 340




Editor: ChieuNinh

"Chuyện này không tốn sức ngươi quan tâm, nữ nhân của ta, tự ta bảo vệ!" Viêm Minh hai ba bước bước lên, ôm Dạ Thất Thất vào trong ngực tuyên thệ chủ quyền, hai tròng mắt giống như lưỡi dao sắc bén bổ về phía Bạch Tử Tuyên, bá đạo cường thế tuyên bố.

Bạch Tử Tuyên không chút nào yếu thế bắt lấy cổ tay Dạ Thất Thất, ý tứ hàm xúc khiêu khích cực nồng tới đối mặt, khóe môi lại thoáng giương cao nụ cười nhạt nho nhã, giọng lạnh nhạt như băng: "Thất Thất là tiểu sư muội duy nhất sư môn ta, chúng ta sớm chiều chung đụng mấy trăm năm, tình cảm thâm hậu, mặc dù không liên hệ máu mủ, nhưng mà là người trọng yếu nhất lẫn nhau. Chuyện của nàng, ta nhất định quản rồi!"

Lời nói này Bạch Tử Tuyên cũng nói được cực kỳ qua loa, một mặt tuyên chiến với Viêm Minh, đặc biệt là cường điệu một chuyện tình cảm thâm hậu sớm chiều chung đụng mấy trăm năm; về phương diện khác, lời của hắn cũng để cho Dạ Thất Thất không tìm thấy câu nói có bất kỳ vấn đề gì. Thậm chí hắn hoài nghi, Thất Thất cũng không hiểu phần tâm tư của mình đối với nàng, nhưng mà như vậy cũng tốt, đỡ phải sau khi nàng biết thì không biết nên đối mặt với mình như thế nào?

Giống như trước mắt, mình từ từ xâm nhập cuộc sống của nàng, để cho nàng từ từ quen thuộc mình, cuối cùng có một ngày, nàng sẽ phát giác được mình tốt, biết mình mới là người thích hợp nhất với nàng.

Nàng và Viêm Minh, cũng chỉ là một đoạn chấp niệm kiếp trước!

"Tam sư huynh quá lo lắng, nữ nhân của Viêm Minh ta, ai dám động đến? Ai động một cọng lông tóc của Thất Thất, Viêm Minh ta liền diệt toàn tộc của hắn, chó gà không tha!" Trong một thoáng này, trong mắt Viêm Minh tóe ra hai luồng sát khí thấu xương, rét lạnh đến thấm thẳng vào tim gan.

"Nữ nhân của ngươi và ta có quan hệ gì đâu? Thất Thất là tiểu sư muội của ta, thân là sư huynh, ta có trách nhiệm bảo vệ an toàn của nàng. Viêm công tử nếu đang có chuyện trong người, cứ việc gấp rút đi là được, Diendanlequydon~ChieuNinh hai sư huynh muội chúng ta cũng không nhọc đến Viêm công tử phí tâm." Nói xong, tay Bạch Tử Tuyên kéo lấy cổ tay Dạ Thất Thất đột nhiên dùng sức, lôi nàng cách khỏi ôm ấp của Viêm Minh, xoay người muốn rời khỏi nơi đây.

Bỗng, Viêm Minh động.

Không có ai trông thấy Viêm Minh động như thế nào, tại chỗ chỉ để lại một đạo tàn ảnh, Bạch Tử Tuyên chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe qua ánh sáng màu đen, trong tay liền trống không.

"Viêm công tử, ngươi đây là muốn cướp người sao?" Trên mặt Bạch Tử Tuyên lại không còn lạnh nhạt nho nhã như trước đó, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng lạnh.

Bạch Tử Tuyên chất vấn, Viêm Minh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, trong mắt lóe hàn quang.

Nếu không phải bởi vì hắn ta là sư huynh Thất Thất, đả thương hắn ta thì Thất Thất sẽ không vui, sao hắn lại há có thể dung túng hắn ta lại nhiều lần khiêu khích uy nghiêm của mình như thế?

Thấy thế, ánh mắt Bạch Tử Tuyên càng lạnh thêm vài phần.

Trận chiến trước đó bọn họ chưa phân thắng bại, lại suýt nữa làm cho Thất Thất gặp chuyện không may, nếu không phải như thế, làm sao hắn dung được người này lớn lối như thế?

"... Hoàng, Tam sư huynh, là đại di mụ đột nhiên đến thăm, hay là thời mãn kinh đến? Các ngươi, hôm nay hình như rất không thích hợp nha!" Dạ Thất Thất đôi mắt to sáng ngời vụt sáng vụt sáng nhìn bọn họ, giống như nai con vừa sinh ra, trong suốt vô tội mang theo vài phần u mê và mê mang. (đại di mụ: kinh nguyệt)

Đối mặt với Dạ Thất Thất ngây ngốc manh vô tội như thế, khóe miệng Viêm Minh và Bạch Tử Tuyên co giật vài cái.

Nha đầu kia thật đúng là cái gì cũng dám nói?

Đại di mụ, thời mãn kinh... Bọn họ giống như nữ nhân vậy sao?

Viêm Minh vốn là giống như Dạ Thất Thất mang theo trí nhớ kiếp trước sống lại, đối với mấy từ ngữ kiếp trước sử dụng này cũng không xa lạ gì; mà Bạch Tử Tuyên, trước kia cũng thường xuyên từ trong miệng Dạ Thất Thất nghe được một vài lời nói kỳ quái, kể cả đại di mụ và thời mãn kinh theo lời Dạ Thất Thất mới vừa rồi.

Bởi vì biết rõ, cho nên sắc mặt khôn ngoan của bọn họ lộ vẻ lúng túng.

Trừng mắt nhìn đối phương, bọn họ lựa chọn không để ý lẫn nhau.

Thấy thế, trong lòng Dạ Thất Thất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ổn định bọn họ trước.