Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 346




Editor: Tương Ly

"Chuyện gì?"

"Chuyện gì?"

Hai giọng nói dường như đồng thời vang lên, người trước tràn đầy nghi ngờ, người sau lại ẩn chứa nhàn nhạt tức giận cùng không bình thường.

Lôi Dương thật giống như không nghe thấy bất mãn trong hai giọng nói kia, khóe miệng gợi lên ra tia cười lạnh quỷ dị khó lường, thêm ít củi vào trong đống lửa, làm cho lửa đốt càng mạnh.

"Tìm người." Hắn chậm rãi từ trong miệng phun ra hai chữ này.

"Tìm người?"

"Tìm ai?"

Lại lần nữa giọng nói trăm miệng một lời vang lên.

Lôi Dương nhướn mày, nếu không phải trường hợp không đúng, Lôi Dương chỉ sợ sẽ hắn vỗ tay ủng hộ vì sự ăn ý của hai người.

"Các ngươi đoán xem?" Lôi Dương nổi lên ý trêu đùa, lại cũng cũng không nói ra đáp án.

Đường Nhu và Phong Tháp Tháp đối mặt vừa nhìn, trong đầu vầng sáng chợt lóe, bật thốt lên, "Chẳng lẽ là Thất Thất?"

"Không được, không được!" Tiếng phản đối kịch liệt, đó là Phong Tháp Tháp.

"Chúng ta không thể nói việc này cho Thất Thất, trong nhà nàng biến cố chưa điều tra rõ, bá phụ bá mẫu sinh tử không rõ, sao chúng ta có thể tại thời điểm này lại mang thêm phiền toái cho nàng? Ta phản đối việc hiện tại đi tìm nàng." Phong Tháp Tháp nắm chặt quả đấm, hai mắt đỏ lên, tâm tình kích động hướng về hai người còn lại gầm nhẹ nói.

"Ngươi kích động như vậy làm cái gì? Lôi Dương cũng là thương lượng chuyện này với chúng ta, ngươi không đồng ý thì nói rõ, phản ứng lớn như vậy làm gì?" Đường Nhu khẽ nhíu mày, cảm giác Phong Tháp Tháp trước mắt giống như trong nháy mắt thay đổi thành người khác, làm cho nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Phong Tháp Tháp cũng phát giác được tâm tình mình có chút kích động quá khích, sắc mặt đỏ bừng, quật cường xoay mặt, trong miệng hừ hừ nói, "Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không cho phép các ngươi đi tìm nàng."

"Cho ta lý do." Con mắt ảm đạm không ánh sáng của Lôi Dương thẳng tắp nhìn qua Phong Tháp Tháp.

"Không sai, lý do ngươi kiên trì như vậy là gì? Điều ngươi mới nói chúng ta cũng biết, đồng thời cũng đều hiểu, kia tuyệt đối không phải lý do ngươi kiên trì phản đối chúng ta đi tìm Thất Thất, chúng ta muốn nghe chính là lời thật lòng của ngươi." Đường Nhu ngày thường không thích động não, không có nghĩa nàng là đứa ngốc.

Chuyện khác thường tất có nguyên nhân!

Huống chi, Phong Tháp Tháp có tính cách riêng, không thể kiên trì một việc như vậy, nếu nói là không có nguyên nhân, ai sẽ tin?

Trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, chuyện này nhất định có nội tình khác!

"Ta... Ta không thể nói, các ngươi đừng hỏi nữa có được hay không?" Giọng nói Phong Tháp Tháp chợt thay đổi, mang theo vài phần khẩn cầu.

Đường Nhu không lên tiếng, đưa ánh mắt nhìn về phía Lôi Dương, chuyện này, Lôi Dương so với mình thì lời nói có trọng lượng hơn.

Quả nhiên, Lôi Dương sau khi nghe lời nói của Phong Tháp Tháp mang theo khẩn cầu, trầm mặc không nói.

Trong sơn động không khí tức giận trong nháy mắt xuống đến thấp nhất, có thể rõ ràng nghe thấy gió đêm thổi vào sơn động, quần quật rung động.

"Xin lỗi!" Một lúc lâu sau, trong giọng nói Lôi Dương mang theo vài phần kiên quyết, dừng một chút, giọng nói nghiêm túc lại tiếp tục ngưng trọng nói, "Chuyện này liên quan rất rộng, vượt xa ngươi và ta nghĩ tới, trước mắt chỉ có nàng mới có thể giúp ta chờ vượt qua kiếp nạn phía trước..."

"Ta phản đối! Ngươi biết rõ bọn họ không có ý tốt, thậm chí mục đích làm như thế là vì bức Thất Thất đi ra, chúng ta làm như vậy, khác gì giúp đỡ cho những người kia? Ta tình nguyện chính mình chết cũng sẽ không trở thành đồng lõa hãm hại Thất Thất!" Phong Tháp Tháp rất kiên trì, trên mặt sự quật cường không hề thay đổi.

Trong vài chục năm ngoại trừ gia gia, chỉ có duy nhất Thất Thất coi hắn là người, mang tới cho hắn sự tôn trọng xứng đáng, trợ giúp hắn tìm được giá trị của mình. Không có Dạ Thất Thất, sẽ không có Phong Tháp Tháp hắn!

Trong lòng hắn, Thất Thất so với tính mạng của hắn đều quan trọng hơn rất nhiều.

Hắn sẽ không vì bản thân mà làm tổn thương Thất Thất, lại không cho phép người khác đối với nàng có bất kỳ mưu đồ gây rối.