Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 351




Editor: Tương Ly

Về phần vì sao Dạ Thất Thất có thể trước tiên liền nghĩ đến tin tức này là do Lôi Dương tung ra, còn bởi vì bên trong tin tức này ngoại trừ nhắc tới Dạ môn, còn có chỗ nhắc tới người duy nhất là Lôi Dương.

Cái này giống như Lôi Dương cho Dạ Thất Thất một cái nhắc nhở, cũng là đang nhắc nhở nàng không nên vọng động.

"Ừ, nghe lời ngươi." Ánh mắt Viêm Minh nhìn Dạ Thất Thất vĩnh viễn thâm tình mà ôn nhu, thật giống như vĩnh viễn đều nhìn không đủ, tràn đầy trong ánh mắt đều là nàng.

Dạ Thất Thất cười gật đầu, Hoàng đối với nàng thật sự rất tốt, so với trước kia còn tốt hơn, nhưng là... Nàng vì sao có cảm giác, cảm thấy giống như ở đâu có cái gì không đúng đây?

Khóe môi Bạch Tử Tuyên kéo ra, mấy phen mở miệng muốn nói, lại như nghĩ đến điều gì khó xử lại im lặng.

Cứ như thế vài lần, liền ngay cả Dạ Thất Thất cũng phát hiện chỗ dị thường của hắn.

"Tam sư huynh, ngươi muốn nói cái gì?" Tam sư huynh xưa nay thông minh tâm tư kín đáo, chẳng lẽ hắn có phát hiện gì hoặc ý nghĩ khác? Dạ Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tam sư huynh hỏi.

"Trên người Đế Hào Thiên có chiếc nhẫn của phụ thân ngươi, trong chiếc nhẫn có bản đồ đi Học viện Xích Hỏa, bằng hữu của ngươi ở Học viện Xích Hỏa lại đột nhiên gặp phải biến cố, Dạ môn không có tiếng tăm gì trong nháy mắt danh chấn thiên hạ... Những thứ này, ngươi không thấy là quá trùng hợp sao?" Trên mặt thanh tú nho nhã của Bạch Tử Tuyên không có vẻ mặt dư thừa, lại có thể từ trong con ngươi hắn nhìn ra vẻ mặt ngưng trọng.

Nghe vậy, Dạ Thất Thất hơi hơi nhíu mày, đáy mắt lóe qua một đạo tinh quang, "Cho nên, Tam sư huynh, ý của ngươi là, có người cố ý dùng hết thảy chỉ hướng Học viện Xích Hỏa?"

"Rất có thể. Học viện Xích Hỏa thân là đệ nhất học viện của Xích Hỏa đại lục, sẽ dễ dàng để cho học viên gặp chuyện không may sao? Lại có người nào đó dám động đến người của Học viện Xích Hỏa? Hơn nữa, bằng hữu của ngươi còn có thể truyền ra tin tức này để thông báo cho ngươi, đã chứng minh trước mắt bọn họ tạm thời an toàn, chứng minh mục đích những người kia cũng không phải là thật sự giết người, mà là muốn mượn tay người khác tìm người. Mà mục đích của những người kia, vô cùng có khả năng chính là ngươi!" Khoảng thời gian Thất Thất đi vào Xích Hỏa đại lục không hề dài, đắc tội cừu nhân cũng không nhiều, thực lực sâu nhất là gia tộc Thủy thị đã tự thân khó bảo toàn, căn bản không rảnh bận tâm cái khác.

Huống chi, cho dù gia tộc Thủy thị có tâm như thế, cũng không có can đảm cùng Học viện Xích Hỏa là địch.

Để cho Bạch Tử Tuyên lo lắng là, phân thân của Đế Hào Thiên thế nhưng tìm tới Thất Thất!

Đối với những người kia, Bạch Tử Tuyên hiểu rõ vô cùng, tính cách lão Ngũ cuồng vọng tự đại trời sinh liền có thiếu sót không cách nào lĩnh ngộ quá nhiều quy tắc nguyên tố, xuyên giới mà đến thực lực tất nhiên có hạn chế, cộng thêm quái vật kia ở đây, mới có thể dễ dàng bị giết chết, nếu là đổi lại thực lực của hắn thâm hậu hơn người mình thì sao?

Có quái vật kia ở bên người còn tốt, nếu như hắn không có ở đây, mà Thất Thất đơn độc gặp gỡ những người kia, thì nên như thế nào?

Mơ hồ, Bạch Tử Tuyên đoán được nguyên nhân vì sao sư phụ lại để mình đến giúp Thất Thất trước.

Chỉ là... Mắt nhìn thấy đôi nam nữ quấn quýt lấy nhai, đột nhiên tâm Bạch Tử Tuyên trầm xuống, đáy mắt lóe qua tia thống khổ.

Chẳng lẽ, hắn thật sự một chút cơ hội cũng không có sao?

"Sư huynh, ngươi thấy thế nào?" Trầm mặc một lát, Dạ Thất Thất nhìn Bạch Tử Tuyên hỏi.

"Chuyện này tất nhiên có kỳ quặc." Bạch Tử Tuyên nhìn Dạ Thất Thất một cái, chuyển ánh mắt qua tới trên người Viêm Minh đang đứng ở một bên, đáy mắt lóe qua một chút tinh quang, nói, "Phân thân của Đế Hào Thiên xuất hiện ở nơi này, chứng minh Đế Hào Thiên đã để mắt tới ngươi, ngươi vạn lần không thể mạo hiểm, không bằng chúng ta tương kế tựu kế, ta và ngươi đi tìm bằng hữu của ngươi, để cho Viêm huynh đi Học viện Xích Hỏa một chuyến. Viêm huynh thực lực thâm hậu, tâm tư kín đáo, chắc hẳn có thể tra được tung tích phụ thân ngươi, cũng thành công toàn thân mà lui. Đương nhiên, nếu như Viêm huynh lo lắng chọc phải phiền toái không nên chọc, không muốn đi trước, ta cũng không bắt buộc."