Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 72




Chẳng biết tại sao, sau khi Dạ Thất Thất trông thấy Ngọc Thương Tuyền thì đáy lòng liền có loại phản cảm không rõ, trực giác không thích hắn, ngay cả chính nàng cũng không biết nguyên nhân.

Nhìn thấy đáy mắt hắn toát ra hào quang hứng thú khi nhìn thấy con mồi, khóe miệng Dạ Thất Thất gợi ra một nụ cười nghiền ngẫm vui vẻ, mang theo mấy phần tà khí, “Tư chất như thế, lại có tư cách tiến nhập Học viện Xích Hỏa sao?”

“Đương nhiên, người này có linh căn thủy thuộc tính cực cao, sau này nếu như tu luyện công pháp thủy thuộc tính chắc chắn là làm chơi ăn thật.” Học viện Xích Hỏa tuyển nhận đệ tử luôn chú trọng thiên phú, thiên phú người trước mắt này không kém, nếu có thể thông qua khảo hạch nhập học thì có thể trở thành một thành viên của học viện.

“Phải không? Vừa rồi vị huynh đệ bị gãy răng cửa ở bên cạnh ngươi kia còn nói hắn là phế vật, tại sao từ trong miệng ngươi lại thành không giống nhau rồi? Đến cùng là mắt của ai bị dính gỉ, nhìn ngọc thô chưa mài dũa thành phân đây?”

...

Trên mặt Ngọc Thương Tuyền đang vui vẻ trong nháy mắt cứng lại, khóe miệng khẽ run rẩy vài cái.

Mặt Lưu Hàn liền biến sắc, trong mắt tràn đầy ý sợ hãi nhìn lén Ngọc Thương Tuyền bên cạnh, sau khi trông thấy vẻ mặt của Ngọc Thương Tuyền, trong bụng hắn nhanh chóng hối hận, thân phận Ngọc Thương Tuyền đặc thù, một người nho nhỏ như hắn sao có thể đắc tội? Nghĩ đến thủ đoạn và địa vị của Ngọc Thương Tuyền, hắn liền tức giận đổ hết tội lỗi lên đầu hai người Dạ Thất Thất và Phong Tháp Tháp, nhất là Dạ Thất Thất.

“...Ta cũng không rõ ràng chuyện này ra sao, không bằng tiểu thư kể lại chuyện một lần, ta tự có phán đoán ai phải ai trái.” Ngọc Thương Tuyền nhàn nhạt liếc nhìn Lưu Hàn, trên mặt khôi phục cười nhạt ôn nhã nhìn Dạ Thất Thất nói.

Nghe vậy, khóe môi Dạ Thất Thất giương lên, lộ ra một gương mặt tươi cười xán lạn với hắn, ngay sau đó một khắc ánh mắt lại đột nhiên biến đổi, đôi mắt đầy vẻ trào phúng, khóe môi khẽ nhếch cũng bị vẻ chế giễu thay thế, trong thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần lười nhác cùng mỉa mai nói, “Ngươi là ai? Chúng ta rất quen thuộc sao? Ngươi có tư cách gì đến kết luận đúng sai?”

Ngọc Thương Tuyền sững sờ, trong nháy mắt tươi cười trên mặt cứng đờ, hiển nhiên không nghĩ tới nghe được lời như thế từ trong miệng nàng.

Bên này Dạ Thất Thất vừa mới dứt lời, liền ném túi tiền to trong tay vào trong lòng Phong Tháp Tháp, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nói: “Này, trả lại ngươi, một trăm kim tệ kia cho ngươi nợ, có tiền thì nhớ trả ta.”

Sau khi nói xong, nàng lạnh lùng liếc mắt Lưu Hàn và Ngọc Thương Tuyền, sau đó xoay người rời đi.

Mọi người còn chưa minh bạch vì sao nàng làm như thế, bóng dáng của nàng đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Ngọc Thương Tuyền nhìn bóng lưng Dạ Thất Thất biến mất, đáy mắt lóe qua thâm ý, ở trong lòng hắn, nữ tử không rõ lai lịch làm việc bừa bãi này càng thêm thần bí!

Còn lại Lưu Hàn mặt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Thất Thất biến mất, sau đó giận chó đánh mèo, Phong Tháp Tháp thành đối tượng để hắn phát tiết oán hận, ai bảo hắn đứng chung một chỗ với tiện nhân kia?

Hắn nhất định không thể để cho tiện nhân kia tiến vào Học viện Xích Hỏa!

Trong mắt Ngọc Thương Tuyền dường như có vài phần hứng thú, hắn tuyệt đối không thể để cho tiện nhân kia đạt được ưu ái của Ngọc Thương Tuyền, đáy mắt Lưu Hàn lóe qua sát ý!

*

*

Bầu trời trong trẻo, gió nhẹ phe phẩy.

Một chiếc xe do linh thú lục phẩm kéo chạy ở trên đường rộng lớn, toàn thân chiếc xe màu đen ngọc dị thường thu hút ánh mắt người khác, đánh xe là một hầu đồng khoảng mười lắm, mười sáu tuổi, sắc mặt tái nhợt, người mặc y phục xanh lá cây, thường xuyên híp mắt làm cho người ta có một loại cảm giác không tốt.

*hầu đồng: người hầu còn nhỏ tuổi

Thú Tật Phong, thú như kỳ danh một ngày đi vạn dặm, có linh trí sơ khai hành động nhanh chóng, tinh thông tính người, cũng bởi như thế nên nó phi thường hiếm thấy, linh thú đã mở linh trí trời sinh tính cương liệt, nếu như bị bắt giữ thì đến chết cũng không chịu nhận chủ, trừ phi có thể sử dụng tự thân thực lực thuần phục nó, hoặc bắt đầu dạy dỗ từ lúc ấu thú.

Mà giờ khắc này, chiếc xe này lại do ba đầu thú Tật Phong kéo, tốc độ nhanh hơn không chỉ một phần.

“Quân thượng, phía trước chính là Hắc Viêm thành.” Hầu đồng khống chế thú Tật Phong từ từ giảm bớt tốc độ, giọng nói vô cùng cung kính nói với người trong xe.

Một lúc sau, trong xe mới truyền ra một thanh âm trầm thấp lạnh như băng, “Ừ. Trực tiếp đi Vạn Bảo Các.”

“Vâng.” Thị đồng đáp.

Thú Tật Phong kéo xe tiếp tục đi về phía trước, giống hệt như trước, không khí yên lặng không tiếng động!