Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 80




Có mệnh kiếm tiền không có mạng tiêu sao?

Dạ Thất Thất hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ lời Viêm Minh nói, có lẽ, là nàng đã nghĩ hết thảy mọi chuyện đều rất đơn giản rồi.

Làm sao dược trị liệu linh hồn bị thương mà hiếm thấy? Ngay cả Hỏa Kỳ Vân là đại thiếu gia của gia tộc lớn như vậy khi nhìn thấy nàng lấy ra Vãn Hồn đan mặt mũi cũng tràn đầy khiếp sợ kinh ngạc không thôi. Nếu như giờ phút này nàng cao giọng lấy Vãn Hồn đan ra bán đấu giá như vậy, chỉ sợ sẽ rước lấy vô tận phiền toái.

Cẩn thận ngẫm lại, xác thực không ổn.

"Dạ cô nương, không ngại thì giao viên thuốc này cho Vạn Bảo Các bán đấu giá. Xưa nay Vạn Bảo Các làm việc trọng chữ tín, tin tưởng bọn họ sẽ không tiết lộ thân phận Dạ cô nương." Kim tử thấy mặt Dạ Thất Thất lộ vẻ mất mát, hơi chút suy tư, đã nói ra lời nói này. Sau khi nói xong trong lòng bất ổn, trộm nhìn lén sắc mặt quân thượng, thấy vẻ mặt của hắn chưa từng lộ ra nửa phần không vui mới chậm rãi đặt trái tim đang xao động bất an xuống.

Xem ra, Dạ cô nương ở trong mắt quân thượng xác thực hết sức không tầm thường!

Kim tử cơ trí thông minh tự nói với mình, nhất định phải nịnh bợ thật tốt chủ mẫu tương lai, sau này mới có ngày tốt lành.

Viêm Minh còn không biết tất cả tâm tư thuộc hạ của hắn đâu, trong lòng hắn đang nghĩ tới làm sao giành được Luân Hồi kính tới tay? Nếu không có Luân Hồi kính Thất Thất của hắn sẽ không cách nào khôi phục trí nhớ kiếp trước. Hắn đã cô độc chờ đợi vạn năm, không muốn lại tiếp tục chờ đợi.

Nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia, mặc dù gương mặt không giống, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người này chính là Thất Thất của hắn.

Dạ Thất Thất cúi đầu nhìn xem tập tranh trong tay, đang nghĩ ngợi làm sao thu vào tay vật khiến cho Nghịch Thiên Đỉnh xao động. Đột nhiên cảm giác được hai đạo ánh mắt nóng rực rơi xuống trên người mình, không khỏi để cho nàng nhíu mày.

Rốt cuộc hắn là người phương nào?

Mà không bàn tới một thân tu vi kinh người kia, nàng cũng không muốn biết thân phận của hắn tôn quý như thế nào. Điều duy nhất làm nàng hoang mang còn bởi vì thái độ của hắn đối với nàng vì sao lại chuyển biến nhanh như vậy?

Cẩn thận nhớ lại, lúc trước hắn còn đối với nàng hạ xuống sát lệnh, hình như từ sau khi nàng nói ra câu nói kia, thái độ của hắn đối với nàng mới đột nhiên thay đổi... Lúc ấy mình đã nói lời gì nhỉ? Nàng hồi tưởng lại ở trong đầu, a... Chẳng lẽ hắn cùng nguyên chủ biết nhau?

Hình như là như vậy, mặc dù mình dùng bí pháp thay đổi tướng mạo, lại trong cơn phẫn nộ nói ra tên của mình, mà thái độ của hắn cũng bắt đầu chuyển biến từ khi đó... Nghĩ như thế, thì hết thảy đều nghĩ thông suốt.

...

"Kim tử, hình như ngươi rất có tiền đúng không?" Lời nói của Kim tử làm Dạ Thất Thất tỉnh ngộ, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, cười híp mắt hỏi Kim tử.

"Ngạch... Tàm tạm." Kim tử không biết vì sao đột nhiên Dạ cô nương hỏi như vậy, sau khi hơi ngập ngừng trả lời hai chữ lại vội vàng bổ sung thêm: "Hết thảy của ta đều là quân thượng ban cho, quân thượng là người tài cao xuất chúng, không người nào có thể cùng đánh đồng với ngài được."

Hắn nói lời này đúng là lời thật, quân thượng cơ trí vô song, người cai quản có câu, tiền tài với quân thượng mà nói vẻn vẹn chỉ là một đống con số. Có thể may mắn hầu hạ quân thượng là chuyện đáng tự hào nhất cuộc đời này của hắn, quân thượng là người hắn khâm phục sùng bái nhất cuộc đời này.

Dạ Thất Thất giống như không có nghe lời phía sau của Kim tử, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy linh động lóe ra hào quang trí tuệ, híp mắt cười nói: "Kim tử, ngươi thấy Vãn Hồn đan này của ta như thế nào?"

"Viên thuốc này rất tốt, mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng phẩm chất vô cùng tốt, lại là đan dược khó gặp trị liệu linh hồn bị thương. Nếu như bán đấu giá nhất định là giá trên trời." Đáy mắt Kim tử mang theo vài phần hâm mộ, đan dược hiếm thấy như vậy, hắn chỉ có thể nhìn lại không thể ăn.

Phải biết, bọn họ ở Minh giới công pháp tu luyện phần lớn lấy linh hồn là chính, linh hồn bị thương ở Ngũ Hành đại lục tương đối hiếm thấy, nhưng ở Minh giới lại là chuyện cực kỳ bình thường. Nếu như trên tay hắn cũng có đan dược hiếm thấy như vậy, sau này cũng thêm vài phần bảo đảm. Nhưng lời này, hắn là tuyệt đối không thể nói, ngấp nghé linh dược trên tay chủ mẫu tương lai, là tử tội!

"Vậy Kim tử cho rằng viên đan dược này cần phải có giá trị bao nhiêu tiền một viên đây?" Dạ Thất Thất cảm giác giống như mình là bác gái quái dị đang dụ dỗ Tiểu chính thái vậy, trong mắt lóe ra hào quang tà ác. (Tiểu chính thái: bé trai đáng yêu)