Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 99




“Tốt, Phong Tháp Tháp ngươi nói trước đi.” Dạ Thất Thất nhún vai, một bộ dáng không sao cả, vẫn như cũ trốn tránh cô gái dùng ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt Dạ Thất Thất như có như không rơi xuống trên người Lôi Dương bên cạnh Lôi Bằng, đáy mắt lóe qua mừng rỡ như lúc trông thấy con mồi, khóe môi khẽ giương cao.

Người này, có chút ý tứ!

Thân thể Phong Tháp Tháp có chút phát run, nhưng mà vẫn nổi lên dũng khí nói ra: “Ta, ta... Ta gọi là Phong Tháp Tháp, thủy thuộc tính linh căn, tu vi Nhân, Nhân Nhân Nhân Cấp trung kỳ.” Hắn đầy khẩn trương lại bắt đầu nói lắp.

“Ta gọi Lôi Bằng, kim thuộc tính linh căn, Địa Giai hậu kỳ, là một chiến sĩ.”

“Ta gọi Lôi Dương, thuộc tính Mộc linh căn, Nhân Cấp hậu kỳ, là một... Triệu Hoán Sư.” Thời điểm Lôi Dương giới thiệu đến chức nghiệp của mình, không biết tại sao lại đột nhiên dừng một chút, Dạ Thất Thất chú ý tới trên mặt thanh tú của hắn giống như hơi đỏ ửng.

Nhưng mà rất nhanh sự chú ý của Dạ Thất Thất liền bị một người khác cướp đi.

Chỉ thấy cái nữ hài mặc da thú kia bổ nhào đi qua ôm bắp chân Dạ Thất Thất, giống như con sủng vật cọ xát vài cái ở trên chân nàng, vẻ mặt tràn đầy thoải mái nói ra: “Ta gọi là Tiểu Ái, thủy thuộc tính linh căn, Địa Giai đỉnh phong, ngươi có thể gọi ta là Ái Ái, chỉ cho ngươi gọi.” Ngươi mà nàng nói là chỉ Dạ Thất Thất.

Nhìn ánh mắt của Tiểu Ái ngước đầu nhìn mình, khóe miệng Dạ Thất Thất co giật vài cái, người không đáng tin nhất lại là người có tu vi cao nhất trong bọn họ, Dạ Thất Thất liền có loại cảm giác tiền đồ mờ mịt!

“Ta gọi Dạ Thất Thất các ngươi cũng biết, ta là ngũ loại thuộc tính linh căn, còn tu vi... Tạm thời giữ bí mật.” Dạ Thất Thất cố làm ra vẻ thần bí che dấu tu vi mình tạm thời hoàn toàn không có chuyện, xưa nay nàng đối với người khác luôn giữ lại ba phần phòng bị, sẽ không hoàn toàn tin tưởng.

Đội ngũ năm người bọn họ tạm thời liền định xuống, đối với Dạ Thất Thất mà nói, hai người hay năm người không có gì khác nhau. Bọn họ chỉ là vì thông qua khảo hạch mới tạm thời tụ lại cùng một chỗ, loại đội ngũ này bởi vì cùng chung mục đích mà tụ lại nên sẽ không lâu dài, cho nên đối phương là ai căn bản không quan trọng.

Nếu không nàng cũng sẽ không kêu Phong Tháp Tháp đi một vòng quảng trường, trông thấy một người cảm thấy kỳ quái thì dẫn bọn hắn đến. Nàng còn đặc biệt dặn dò Phong Tháp Tháp, nhất định phải tìm cái loại người thoạt nhìn đủ kỳ quái, những thứ người cao ngạo thì coi như xong.

Nàng muốn tìm là người cùng nhau thông qua khảo hạch, cũng không phải là tìm tiểu tổ tông để hầu hạ!

Nhưng mà chuyện lần này Phong Tháp Tháp làm được cũng không tệ lắm, thực lực Lôi thị huynh đệ tuyệt không phải giống như nhìn thấy bên ngoài vậy. Còn nữ hài Tiểu Ái cũng hết sức đặc biệt, công pháp nàng tu luyện phi thường kỳ quái, hành vi cổ quái, khi thì tinh khiết sáng long lanh, khi thì âm ngoan thị huyết, hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng đều là từ trên người nàng tản mát ra, làm cho người ta rất là nghi hoặc.

Lại qua một canh giờ, mắt thấy đã ban đêm.

“Yên tĩnh - - tất cả mọi người nghe cho rõ ràng, nhiệm vụ lần này tiến vào bí cảnh của các ngươi chính là mỗi tổ nhất định phải lấy được ba gốc cây Linh Dược ngũ phẩm trở lên, Linh Dược càng nhiều, chứng minh thực lực tiểu đội các ngươi càng mạnh, phía trước cũng chỉ có ba đội ngũ nhận được ban thưởng đặc thù! Còn có, các ngươi nhớ kỹ, phàm là thiên địa kỳ bảo, tất có dị thú bảo vệ, là đạt được Linh Dược khải hoàn mà về, hay là táng thân trong bụng dị thú, đều xem tạo hóa của bọn ngươi.”

Sau khi phân bố nhiệm vụ xong, đạo sư mang tất cả bọn họ tới bên ngoài một cái truyền tống trận, từng nhóm người theo truyền tống tiến vào trong bí cảnh thần bí kia.

Đội ngũ của Dạ Thất Thất là nhóm thứ hai bị truyền tống đi, địa phương bọn họ xuất hiện là trên một thung lũng cạnh núi nhỏ màu đen.

Bọn họ phân biệt đánh giá một phen vị trí chỗ mình đang đứng, phát hiện xung quanh cũng không có đội ngũ khác, xem ra bọn họ là bị đơn độc truyền tống đến chỗ này.

“Lôi Dương, ngươi nghe thấy cái gì?”

Bởi vì nguyên nhân lực lượng có vẻ đặc thù, Dạ Thất Thất đối với đôi mắt không nhìn thấy của thiếu niên Lôi Dương có thêm vài phần chú ý. Trông thấy hắn ngồi xổm người xuống rút một gốc cây cỏ từ trên mặt đất để ở dưới lỗ mũi ngửi một cái, lập tức nhíu mày, nàng cảm thấy kỳ quái liền mở miệng hỏi.