Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 2




Từ trước đến nay Liễu Y Nhiễm đều ngủ không sâu, chưa từng được ngủ một giấc đến khi tự tỉnh. Vì có thân phận là sát thủ nên nàng luôn luôn phải duy trì sự cảnh giác cao nhất, cho dù là tiếng gió thổi lá cây xào xạc cũng có thể khiến nàng bừng tỉnh. Đâu có thể ngủ một cách yên tâm như bây giờ? Mặc dù nói có thể yên tâm với tình hình trước mắt là hơi sớm, nhưng cảm giác này thật sự quá tốt. Mở mắt ra đã nghe được tiếng chim hót, dường như còn có thể ngửi thấy mùi hoa, đây chính là hương vị của thiên nhiên.

Tâm trạng là một thứ thật kỳ diệu.

“Haiz! Thì ra cảm giác còn sống thật dễ chịu!” Liễu Y Nhiễm không tự chủ được mà cảm thán, duỗi lưng một cái rồi ngồi dậy.

“Tiểu thư tỉnh rồi sao?” Tiếng hỏi bay từ ngoài cửa vào. Nha đầu này đã chờ ở bên ngoài từ sớm rồi sao?

“Vào đi.”

“Thân thể của tiểu thư yếu đuối, lại trải qua một trận giày vò nên phải tĩnh dưỡng thật tốt. Bây giờ không được xuống giường!”

“Muội đừng căng thẳng như vậy, ta còn chưa mong manh đến mức đó đâu. Sinh mệnh vẫn đang vận động, muội còn sợ ta động đậy sẽ gãy eo sao?” Nhìn nha đầu này đặt chậu rửa mặt xuống, cẩn thận từng ly từng tí đệm gối ra sau lưng cho mình, Liễu Y Nhiễm không khỏi cười trêu ghẹo.

“Tiểu thư nói phải điều dưỡng cơ thể trước mà!” Bích Nhi nhanh nhẹn bưng trà, đổ nước, đưa khăn mặt cho nàng, miệng nhỏ thì nói không ngừng: “Tiểu thư vừa mới trở về từ Quỷ Môn Quan, Bích Nhi rất sợ tỷ sơ ý một chút sẽ bị đụng gãy eo.”

“Nhìn nha đầu khéo mồm khéo miệng này kìa, chẳng lẽ cái này muội cũng học từ ta sao?” Cuộc đối thoại nhẹ nhõm như vậy khiến lòng người rất vui vẻ, nàng phì cười thành tiếng.

“Trong trí nhớ của muội, tiểu thư chưa từng cười thật tình như thế này.”  Liễu Y Nhiễm không biết nụ cười lúc lơ đãng của mình lại khiến nha đầu này sợ hãi một hồi lâu: “Tiểu thư thế này đẹp lắm, tốt quá.”

Xem ra chủ nhân của cơ thể này còn giấu rất nhiều tâm sự, nhưng ngẫm lại thì cũng đã lâu rồi nàng chưa cười như thế này.

“Đúng rồi tiểu thư, Bích Nhi đã nói tình hình của tỷ cho Nguyệt Nương rồi, chắc sẽ tới đây nhanh thôi.”

“Biết rồi, ta cũng đang chờ đây!” Liễu Y Nhiễm dừng một chút, suýt thì quên một chuyện: “Lấy khăn che mặt cho ta!”

Khuôn mặt này đẹp đến mức kinh thế hãi tục, không thể thiếu khăn che mặt được. Mặc kệ chuyện này có bí mật gì, bây giờ cũng chưa phải lúc để tháo khăn che mặt.

“Đã dậy chưa?” Một giọng nữ vừa truyền vào tai, cửa phòng đã tự mở ra. Bóng người mặc áo đỏ rực bước vào, ngồi xuống một bên.

“Nguyệt Nương.” Bích Nhi chào một tiếng, bưng một chén trà đến rồi lui sang một bên.

Nhưng sau khi Nguyệt Nương ngồi xuống cũng không nói gì, chỉ dùng một tay nâng chén trà, chậm rãi thổi lá trà ra, nhấp một ngụm rồi mới giương mắt nhìn qua. Trong lúc nhấc tay cũng chứa một sự quyến rũ đặc biệt, rồi quay sang đánh giá mọi người một phen.

Nguyệt Nương mới chỉ ba mươi tuổi, đặt ở kiếp trước cũng được coi là thời kỳ quyến rũ nhất của người phụ nữ, không ngờ nàng ta lại là tú bà của Bách Hoa Các. Nhìn dáng người cân đối thướt tha của nàng ta, cộng thêm bộ áo đỏ càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, quả nhiên rất phong tình. Trong cặp mắt phượng kia hiện ra ánh sáng, có lẽ cũng là một nhân vật lợi hại.

“Thân thể Thanh Liên khó chịu, chỉ đành thỉnh an bằng cách này, mong Nguyệt Nương thứ lỗi!” Giọng nói của Liễu Y Nhiễm mềm mại trầm thấp, lại dám nhìn thẳng vào Nguyệt Nương. Sau khi bắt được một tia kinh ngạc lóe lên rồi biến mất của Nguyệt Nương, nàng lập tức khẽ cong khóe miệng lên.

“Tỉnh lại là tốt rồi.” Giọng nói không chứa một chút tình cảm nào, thật đúng là lạnh nhạt: “Mặc dù hai năm cũng không dài, nhưng cũng đủ để ngươi nhìn rõ rất nhiều chuyện. Tại sao kết quả lại thành không hiểu chuyện như thế? Mặc dù vận mệnh như thế, nhưng đâu ai biết được biến số trong đó?”

Nguyệt Nương nhìn tới, nói rất có thâm ý. Liễu Y Nhiễm nghe ra ý trong lời nàng ta nói, quay sang liếc Bích Nhi một cái, sai bảo: “Bích Nhi, có lẽ ta đã ngủ khá lâu, nên bây giờ đói bụng lắm!”

“Vâng tiểu thư, Bích Nhi đi chuẩn bị ngay.” Đúng là một nha đầu thông minh, trước đi khi vẫn không quên khép cửa lại.

“Có gì Nguyệt Nương cứ nói thẳng là được.”

Nguyệt Nương cười mà không nói, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay ra tháo khăn che mặt của “Thanh Liên” rồi mới mở miệng nói: “Đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân như ta mà nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này cũng sẽ động lòng.”

Nguyệt Nương nói xong lại chuyển chủ đề: “Nhưng Tứ gia là ai chứ? Nữ tử phong trần như chúng ta làm sao với tới được?”

Tứ gia? Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Từ đầu đến cuối vẫn không thấy Thanh Liên nói gì, Nguyệt Nương thân thiết nắm lấy tay của nàng, có vẻ khuyên nhủ rất tận tình: “Nếu không có Tứ gia, có lẽ ngươi đã giống các cô nương khác trong Các từ lâu rồi. Trong giải thi đấu hoa khôi lần này, với tài năng và tuyệt sắc của ngươi, chắc chắn có thể khiến Lục hoàng tử để ý. Ta biết ngươi cảm mến Tứ gia, Tứ gia cũng đối xử thật lòng thật ý với ngươi, nhưng ở trên quan trường, có rất nhiều chuyện khiến ngài ấy thân bất do kỷ.”

Không chỉ có Tứ gia, thì ra vẫn còn chuyện bí ẩn này. Đây mà cũng được coi là sự thật tâm thật lòng của hắn sao? Sợ là “nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ” mới đúng!

Thấy người trước mặt vẫn chẳng có chút cảm xúc gì, Nguyệt Nương lại nắm tay Liễu Y Nhiễm chặt hơn, ánh mắt sắc bén: “Ngươi cũng biết Tứ gia đối xử tốt với ngươi như thế nào rồi. Người ta nói ơn như nước nhỏ giọt, trả như nước suối tuôn. Huống hồ ở bên cạnh Lục hoàng tử cũng tốt hơn là sống cả đời ở thanh lâu, chỉ tính riêng điểm này thôi đã là ngươi may mắn lắm rồi. Còn nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên mình từng nói vì Tứ gia, có chết cũng cam lòng sao? Lúc Tứ gia ra quyết định này, không đích thân nói với ngươi, bởi vì Tứ gia cũng không thể làm gì được. Ai mà ngờ ngươi lại làm ra chuyện dại dột như thế này? Lần này Diêm Vương không nhận ngươi cũng là do ý trời, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Chết cũng cam lòng sao? Vậy chính là yêu rồi! Bởi vì yêu, nên khi biết người mình yêu lại đẩy mình cho một nam nhân khác, có lẽ sống còn khó chịu hơn là chết, dù là ai cũng sẽ không cam tâm. Vậy thì để ta hỏi hắn cho rõ thay ngươi!

Lần này đổi thành “Thanh Liên” nắm tay Nguyệt Nương, nghiêm mặt nói: “Ma ma cứ yên tâm, mấy tiểu quỷ của Diêm Vương quá khó chơi, Thanh Liên không muốn đến đó lần nào nữa.”

“Không hổ là người cực kỳ thông minh, vậy ngươi điều dưỡng cơ thể cho tốt đi.” Nguyệt Nương cười hài lòng, quả nhiên là một nữ nhân khéo léo.

“Nguyệt Nương, ta... ta có thể gặp lại Tứ gia thêm một lần không?” Liễu Y Nhiễm giật giật ống tay áo của Nguyệt Nương, hai mắt đã bịt kín sương mù, cố gắng làm cho mình trông điềm đạm đáng yêu hơn, vừa là để làm chuyện cuối cùng giúp Thanh Liên, cũng là trải bước đầu tiên trên con đường của mình.

“Tối nay Tứ gia sẽ đến.”

Nguyệt Nương nhìn Liễu Y Nhiễm thật sâu, khẽ mấp máy môi như có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi. Trước khi quay người rời đi, nàng ta chỉ than nhẹ một tiếng, có lẽ là than cho Thanh Liên, cũng là than cho chính nàng ta.