Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 57




(Hoàn Quyển Một)

“Tiểu Nhứ, tới ngồi bên tỷ tỷ.” Liễu Y Nhiễm kéo Liễu Nhứ đang tính sổ sách qua, một tay khẽ vuốt tóc nàng, đáy lòng thật có chút không nỡ.

“Tỷ, ngươi có gì muốn nói à?” Không thể không nói nha đầu này thật mẫn cảm, có lẽ ở chung một chỗ với Liễu Y Nhiễm đã lâu, nàng ấy ít nhiều cũng hiểu tính của nàng.

“Thiếu Khanh người này nhân phẩm không tồi, lại là thanh niên đầy hứa hẹn, đối xử với ngươi cũng tốt, tỷ nhìn ra được hai người là tâm đầu ý hợp, cho nên tỷ muốn làm xong chuyện của hai người.”

“Tỷ nha, sao đột nhiên lại nói chuyện này? Ta còn không muốn gả chồng sớm như vậy!”

“Sớm! Ngươi nhìn Thiên Sóc hoàng triều hôm nay xem, người bằng tuổi ngươi đều đã làm nương cả rồi! Khó gặp được một người nhiệt tình thật lòng lại không so đo thân phận, đây là người khác cầu còn không được đó, đừng nói ngươi không thích hắn nha.” Khó có được một người tân tiến thế kỷ 21 như Liễu Y Nhiễm lại nói ra những lời như vậy, chính nàng nghe đều thấy lên men: “Ngươi không oán không hối đi theo bên cạnh tỷ như vậy, lại phải chiếu cố xử lý tiền nong cửa hàng, tỷ rất cảm động. Nhưng cũng không thể làm lỡ thanh xuân của ngươi chứ? Tiểu nha đầu chung quy vẫn phải trưởng thành, luôn có nơi dừng chân của chính mình, hạnh phúc của bản thân.”

“Tỷ là đang chê ta phiền à? Về sau ta sẽ không lớn không nhỏ như vậy nữa, tỷ, người đừng không cần ta, ta muốn đi theo ngươi cả đời!” Liễu Nhứ nóng nảy ôm cánh tay Liễu Y Nhiễm không buông.

“Nha đầu ngốc, sao tỷ không cần ngươi được chứ? Ngươi tri kỷ như vậy, ta sao có thể vứt bỏ ngươi đây? Chỉ là...” Thôi, hôm nay nếu không nói cho nàng ấy biết lý do thì nha đầu này tuyệt đối sẽ không bỏ qua: “Ta đã quyết định cùng Lục Vương gia hồi kinh!”

“Chỉ việc này? Ta cũng đi!”

“Ngươi có biết quyết định này của ta mang ý nghĩa gì không? Có một số việc ta không thể trốn tránh, nhưng ngươi không giống vậy, ngươi không nên cuốn vào vũng nước đục sâu không thấy đáy này. Ở đây, ngươi có thể vô ưu vô lo sống vui vẻ khoái hoạt, không ai sẽ đến quấy rầy ngươi. Nhưng đi theo bên ta lại nguy cơ bốn bề, ngươi có hiểu không?”

“Tỷ, ta hiểu mà, ta đều hiểu hết. Nếu ta sợ thì lúc trước đã không đi theo tỷ tỷ rồi. Không phải ngươi đã đồng ý với ta, cho dù trong hoàn cảnh nào cũng sẽ mang theo ta ư? Nếu tỷ tỷ muốn trở về trong nguy hiểm, sao ta có thể an tâm ở nơi đất khách này hưởng lạc một mình? Tỷ tỷ, ta đã sớm không để ý đến sinh tử, chỉ cần tỷ tỷ ngươi bình an không có việc gì thì ta có chết cũng đáng!”

“Đáng giá? Cái gì mới là giá trị chân chính chứ? Nếu muốn lấy sự hi sinh vô ích của người khác đến chu toàn cho an nguy của tỷ tỷ, vậy loại giá trị này tỷ tỷ tình nguyện không cần. Có phải ngươi không nghe ta nói hay không?” Liễu Y Nhiễm không khỏi lớn giọng, đối với đầu gỗ Liễu Nhứ này nàng thật không ngoan tâm không được: “Vốn tưởng rằng ta ra khỏi Bách Hoa Các thì cũng sẽ có chỗ an thân, mới hỏi ngươi có nguyện ý đi theo ta không. Nhưng nay đã khác xưa, lần này đến kinh thành chỉ cần không cẩn thận một bước sẽ bị vạn kiếp bất phục. Ngay cả ta cũng không thể nắm chắc mình có thể toàn thân mà lui, sao có thể cũng đặt ngươi vào trong nơi nguy hiểm được? Hiện tại ta còn chưa đủ cường đại, không có cách nào bảo hộ người mình để ý được, cho nên ngươi cần phải ở lại đây. Ngươi cũng không nghĩ đến ta ốc không mang nổi mình ốc sao có thể còn có thể đồng thời phân tâm đi bận tâm đến an nguy của ngươi chứ?”

Một câu cuối cùng Liễu Y Nhiễm cố ý nói lạnh lùng bạc tình, cho dù nàng biết Liễu Nhứ không đơn giản như mặt ngoài, nhưng thực lực không rõ ràng lắm của nàng ấy thì Liễu Y Nhiễm tuyệt đối không để nàng ấy dễ dàng bại lộ trước, chỉ hy vọng nha đầu này có thể hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.

“Ta hiểu rồi!” Liễu Nhứ cúi đầu, nắm chặt hai tay, nếu đã như vậy cũng là lúc nên làm chút gì đó vì tỷ tỷ. Nàng ấy che giấu giãy dụa trong lòng, bình thản mà hiểu rõ một lần nữa mở miệng: “Ta nghe tỷ nói, tuyệt đối sẽ không làm tỷ có nỗi lo về sau.”

“Thế mới ngoan, lại không phải không gặp được nữa, mặt nhăn nhó cái gì? Có rảnh thì gửi cho tỷ một phong thư nhà, nhớ ta cũng có thể thỉnh thoảng đến Vương phủ thăm.” Nàng lấy lược ở trên bàn, nghiêm túc chải đầu cho nàng ấy: “Sắp phải gả cho người ta rồi, tỷ đưa Thủy Tinh Cung cho ngươi làm của hồi môn, ngươi phải quản lý cho tốt vào đấy.”

“Thủy Tinh Cung là tâm huyết của tỷ, ta nhất định sẽ tận tâm xử lý, nhưng làm của hồi môn thì ta tuyệt đối không thể thu.”

“Tỷ muội nhà mình, còn phân ta ngươi cái gì? Còn nữa, đây là các loại phối phương phẩm trà do ta biên soạn ra, đảm bảo thịnh hành toàn bộ hoàng thành. Nhất Phẩm Hương của Thiếu Khanh cũng nên tăng thêm vài hương vị mới, đây coi như hạ lễ tỷ cho các ngươi, ngươi đừng trách tỷ keo kiệt nhé.”

“Tỷ!” Nàng ấy nhận lấy quyển sách nhỏ Liễu Y Nhiễm đưa cho, Liễu Nhứ quỳ rạp xuống đất, nước mắt như mưa cản Liễu Y Nhiễm đang muốn đỡ tay nàng ấy dậy: “Tỷ, để ta khấu đầu ngươi ba cái, ngươi nhất định không thể cự tuyệt!”

“Một lạy này, tạ ơn tri ngộ của tỷ tỷ, không chê Tiểu Nhứ xuất thân thấp kém mà lấy lễ đối đãi.”

“Lạy thứ hai, tạ ân tỷ tỷ ban tên nhận muội, còn dạy Tiểu Nhứ các loại đạo mưu sinh.”

“Lạy thứ ba, tạ tấm lòng tỷ tỷ đào tim đào phổi bảo vệ muội. Không phải người thân mà còn hơn cả người thân, kiếp này, kiếp sau, thậm chí đời đời kiếp kiếp, Tiểu Nhứ đều phải làm người thân của tỷ, vĩnh viễn không chia lìa!”

“Cộp, cộp, cộp” nàng ấy dập đầu ba cái vang dội rồi mới đứng dậy, lau nước mắt ngồi lại chỗ cũ. Tuy Liễu Y Nhiễm có ý chí sắt đá cũng không khỏi đỏ hốc mắt, tiếp tục chải đầu cho nàng ấy: “Được, muội muội tốt, đời đời kiếp kiếp chúng ta đều là người thân, vĩnh viễn không chia lìa!”

Thuyết phục Tiểu Nhứ xong, Liễu Y Nhiễm lập tức gióng trống khua chiêng xử lý hôn sự của nàng ấy. Áo cưới đã sớm chuẩn bị tốt cho nàng ấy, những việc vặt còn lại có Long Tường sơn trang hỗ trợ chuẩn bị, mọi chuyện cũng đơn giản đi nhiều. Mà Tiểu Nhứ cũng ngoan ngoãn nhìn Liễu Y Nhiễm bận rộn, cũng không nhắc lại mấy lời như muốn cùng tỷ tỷ đồng sinh cộng tử nữa, mà ngoan ngoan đợi gả, thế nên nàng đã xem nhẹ ánh sáng nồng đậm không nỡ bỏ cùng kiên quyết khó hiểu lóe lên trong mắt nàng ấy.

Ngày đại hôn, Liễu Y Nhiễm tự mình mặc vào mũ phượng và khăn quàng vai màu đỏ lửa, chải búi tóc, còn trang điểm theo kiểu hiện đại cho nàng ấy, lại ít nhiều giao phó vài câu.

Lúc này Liễu Y Nhiễm giống như gả nữ nhi, vui mừng, cao hứng, không nỡ toàn bộ vây lấy nàng. Đợi cho Liễu Nhứ vào kiệu rồi, lúc Thiếu Khanh nói sẽ bảo vệ nàng ấy cả đời thì mới thực sự an tâm.

Tiếp theo, nàng phải đi con đường của mình…