Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ

Chương 50




Thư Yến sau khi bày đồ ăn trên bàn trong Diệp Đình xong, cô đi ra ngoài, cả người như người mất hồn, thẫn thờ hồi lâu, rõ ràng chẳng biết nên khóc hay nên cười, cái cảm xúc lẫn lộn trong tâm trí cô lúc này khiến cô không thể nào bình tĩnh được.

Đột nhiên cô va phải một ai đó, ngẩng đầu lên thì nhận ra người đó không ai khác chính là Lục Nhân.

Lục Nhân vừa nhìn thấy Thư Yến liền nắm lấy tay cô.

Cô dùng sức đẩy tay hắn ra.

"Buông tay tôi ra!"

Lục Nhân nhíu mày, giọng đau khổ:

"Thư Yến, nàng sao lại ở đây? Những năm qua nàng đã đi đâu? Ta đã dùng mọi cách để tìm nàng nhưng không có tác dụng... Nàng đến tìm ta sao?"

Thư Yến nhìn người đàn ông này, trong lòng chỉ nổi lên một sự phẫn nộ.

"Ta đến đây là để tìm người khác, không phải ngươi, tránh ra."

Lục Nhân nghe vậy không tin.

"Ngoài ta ra thì nàng còn quen ai trên Thiên giới nữa chữ, rõ ràng là nàng đến đây để tìm ta.". ngôn tình hay

"Ta..."

Thư Yến định nói cô đến tìm Lãnh Phong, nhưng chợt nhớ ra rằng anh ấy đã quên cô mất rồi.

"Tóm lại, ta không tìm ngươi, ta càng không muốn gặp ngươi, tránh ra!"

Lục Nhân ôm chặt lấy Thư Yến.

"Không, ta không cho phép nàng rời xa ta!"

Thư Yến tức giận, dùng tay đẩy hắn ra.

"Không phải ta rời xa ngươi, mà là trước đây ngươi là người đã vứt bỏ ta, nếu ngươi còn xuất hiện trước mặt ta thì đừng trách ta giết chết ngươi!"

Thư Yến còn chưa nói hết câu đã bị Lục Nhân điểm huyệt, hắn sờ vào má cô, giọng run run:

"Ta không cho phép nàng dùng những lời lẽ này nói với ta, nếu bây giờ ta đã tìm được nàng, ta sẽ cùng nàng thành thân, cũng như nối lại mối tình sâu đậm của chúng ta."

Mối tình sâu đậm...

Thật nực cười!

Lục Nhân vốn dĩ là tướng quân ở thiên cung, năm ấy hắn bị trọng thương trong trận chiến với ma giới, mặc dù đã chiến thắng nhưng hắn phải lịch kiếp để có thể hồi phục lại vết thương.

Hắn lịch kiếp thành hoàng đế ở Phong quốc, trải qua một cuộc sống tàn khốc để tranh giành ngai vị với các hoàng tử khác, cuối cùng thành công lên ngôi năm hắn ba mươi tuổi.

Thư Yến vốn là tiểu thư sinh ra trong một gia đình có cha làm quan nhỏ trong triều, trải qua một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.

Năm đó, cô cứu được một nam nhân, anh ta tên Lục Nhân, bị bọn sơn tặc làm cho trọng thương.

Cô vì rũ lòng thương xót, mang anh ta về chăm sóc và băng bó vết thương, ngày qua ngày, cả hai bắt đầu nảy sinh tình cảm nam nữ.

Nào ngờ một ngày nọ, bọn sơn tặc kia một lần nữa tìm đến trả thù, giết hết toàn bộ gia quyến nhà cô chỉ con lại một mình cô may mắn được Lục Nhân cứu sống.

Chỉ trong một đêm cô chẳng còn gì cả, trong sự đau khổ đó, Lục Nhân ở bên cạnh dỗ dành và an ủi cô.

Anh ta đưa cô trở về kinh thành, tiết lộ rằng bản thân chính là thái tử của Phong quốc, nói rằng vốn dĩ anh ta muốn sống một cuộc sống an yên bên cạnh cô và Lý gia cha mẹ của cô nên đã không trở về kinh thành lâu nay, thế nhưng chuyện không may đã xảy ra nên cuối cùng anh đành không còn cách nào khác phải trở về triều đình.



"Thư Yến, ta sẽ yêu thương nàng hết mực, nàng sẽ trở thành hoàng hậu sau khi ta đăng ngôi."

Hắn nói chắc nịch, sau đó ôm cô vào lòng.

Cô vô cùng cảm kích hắn, một người chẳng màng đến thân phận thấp kém của cô, sẵn sàng ở bẻn cạnh cô trong lúc cô bế tắc nhất.

Hắn giữ lời hứa, những ngày sau đó đều yêu thương cô hết mực, chăm sóc và quan tâm cô ngày đêm.

Hắn nói:

"Nếu không có nàng bên cạnh, ta không thể sống nổi."

Cô tin hắn, cũng chưa bao giừo nghi ngờ hắn dù chỉ một chút.

Thế nhưng một ngày nọ, hắn có chút khác lạ, thường ngày khi cô nấu cơm cho hắn, hắn ăn rất vui vẻ, nhưng hôm nay cả buổi chỉ ăn được vài hạt, thỉnh thoảng lại thở dài.

Sau khi hỏi lý do, hắn im lặng một hồi lâu sau đó mới quỳ xuống dưới chân cô, vẻ mặt đau khổ.

"Thư Yến, ta... Nàng cũng biết, trong hoàng cung này vốn tranh giành ngai vị rất khốc liệt, tuy rằng ta là thái tử, thế nhưng địa vị vẫn bị đe dọa bởi các vị hoàng tử khác, chỉ khi địa vị của ta vững chắc thì lúc đó ta mới có thể an tâm bước lên ngôi hoàng đế."

Thư Yến nhướng mày:

"Chàng muốn trở thành hoàng đế sao? Trước đây chàng nói rằng chỉ muốn sống một cuộc đời an yên cùng ta..."

Hắn thở dài:

"Nếu một trong các vị hoàng tử khác lên ngôi, ta sẽ không thể nào an yên được, thậm chí còn bị đe dọa đến tính mạng, nàng cũng biết điều đó mà."

Thư Yến suy nghĩ một lúc, lại nói:

"Chàng muốn lên ngôi hoàng đế thì điều đó có gì phải xin lỗi ta chứ?"

"Ta..."

Hắn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới thừa nhận:

"Nếu ta lấy con gái của thừa tướng, Hà Nguyệt Nhi, nhất định sẽ giữ vững ngai vàng trong tay."

Lời nói vừa rồi giống như tiếng sấm bên tai, Thư Yến như nguồi mất hồn hồi lâu, lát sau mới có sức lực mở miệng:

"Thế... Còn ta...?"

Hắn nắm lấy bả vai cô.

"Nàng yên tâm, ta chỉ lấy Hà Nguyệt Nhi để giữ vững địa vị, sau khi ta lên ngôi nhất định sẽ danh chính ngôn thuận phong nàng làm hoàng hậu, mãi mãi sống bên cạnh ta."

Cô không muốn, nhưng Lục Nhân đương nhiên khác, hắn đã nói như vậy, dù cho cô có đồng ý hay không thì hắn cũng sẽ làm.

Cô gật đầu.

Những ngày sau đó, cô nhốt mình trong phòng, chẳng ăn chẳng uống, cổ họng cũng khô khốc.

Nghe nói không lâu sau đó, Lục Nhân thành thân với Hà Nguyệt Nhi.

Người trong thành đều vui mừng chúc tụng, chỉ duy có cô buồn rầu nằm trên một góc cây to, thẫn thờ nhìn bầu trời rộng lớn.

Sau đó, Lục Nhân dần dần ít tìm đến cô, một tháng đến một lần, dần dần lại hai tháng, rồi ba tháng.

Cô không có bạn bè, cũng chẳng có người thân, cả ngày chỉ biết quanh quẩn.



Ra ngoài tìm việc làm thì chẳng có ai nhận, âu bởi vì cơ thể cô có chút ốm yếu, bẩm sinh lại còn mắc bệnh hen suyển, việc nặng nhọc một chút liền không thể làm nổi.

Sau đó, Lục Nhân lên ngôi hoàng đế, người trở thành hoàng hậu là Hà Nguyệt Nhi.

Thư Yến nghe được tin này, chỉ biết cười khổ, vốn dĩ ngay từ đầu cô không nên mơ mộng hão huyền, sẽ chẳng có một vị hoàng tử nào sẽ thật lòng yêu cô.

Rồi một ngày nọ, đột nhiên cô bị một đám người vây bắt.

Bọn họ đưa cô vào cung, đến chỗ Hà Nguyệt Nhi, trói tay trói chân, quăng cô xuống nền.

Hà Nguyệt Nhi bước đến, dùng một thanh sắt đã nung nóng, tàn nhẫn ấn mạnh vào má cô, cô đau đớn khóc thét lên.

Cô ta cười thỏa chí, sau đó lại sai người dùng kẹp tay dụng hình với cô.

Đôi mắt cô ta giống như một con quỷ dữ, nhìn thẳng Thư Yến.

"Ta nói cho ngươi biết, Lục Nhân cả đời này chỉ được phép yêu một mình ta, kẻ nào dám để chàng chú ý đến, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó chết trong bi thảm."

Thư Yến bị hành hạ đến mức tiều tụy, mồ hôi nhễ nhại.

"Ta đối với chàng vốn dĩ đã chẳng còn hy vọng, cũng chẳng mong nối lại tình xưa, đã một năm qua chàng và ta chưa hề gặp nhau, hà cớ gì cô lại hành hạ ta ra nông nỗi này?"

Hà Nguyệt Nhi dùng roi quất vào lưng cô một vết hằn đỏ, hét lên.

"Ta không cần biết! Chỉ cần Lục Nhân để ý đến một nữ nhân khác ngoài ta, bọn họ đều phải chết!"

Thư Yến khổ sở lắc đầu cười trừ, rõ ràng nữ nhân trước mặt cô không biết nói đạo lí, bây giờ cho dù cô có nói gì đi nữa, cô ta cũng sẽ không ta cho cô.

"Người đâu, mau cắt lưỡi ả ta!"

Đám tì nữ nghe lệnh, đi đến cầm một con dao, bóp lấy má Thư Yến mặc cô chống đối.

Nhát dao vừa đưa xuống cách đầu lưỡi vài milimet, ngoài cửa đột nhiên có một nam nhân xông thẳng vào.

Là Lục Nhân, hắn tức giận đến mức xông đến tát cho Hà Nguyệt Nhi một bạt tay, sau đó chạy đến đẩy đám nô tỳ té qua một bên, ôm chầm lấy Thư Yến.

Hắn nhìn vết bỏng nặng trên mặt cô, nhìn những vết thương do Hà Nguyệt Nhi gây ra, nhìn cô bị tra tấn đến ngất xỉu ngã vào lòng hắn, tim hắn đau như bị bóp nghẹn.

"Lục Nhân, chàng vì cô ta mà đánh thiếp sao?"

Lục Nhân bế Thư Yến trên tay, dứt khoát bước ra ngoài cửa.

"Nếu cô còn dám đụng đến nàng, ta sẽ giết chết cô!"

Hà Nguyệt Nhi nghe lời này, tay chân rụng rời ngã khuỵu xuống, trước nay chưa từng nhìn thấy Lục Nhân tức giận như vậy.

Trước đây thỉnh thoảng cô vẫn hay hành hạ và kiếm chuyện với các phi tần khác, Lục Nhân thường chẳng để tâm đến, mặc cô muốn làm gì thì làm.

Vài hôm trước đến thư phòng hắn, nhìn thấy trong đống tấu chương có một bức tranh vẽ tranh một nữ nhân, bên cạnh đề tên "Lý Thư Yến", lúc đó Hà Nguyệt Nhi liền nổi máu ghen tuông, sai người điều tra nữ nhân đó, lại không ngờ, cô ta lại không phải người trong cung, cũng chẳng có bất kì chức vị hay danh phận nào.

Thái y băng bó vết thương cho Thư Yến, có điều vết bỏng trẻn mặt cô lại không thể nào trị khỏi được, bọn họ chỉ biết bất lực chịu tội trước Lục Nhân.

Lục Nhân xoa xoa mái tóc của cô.

"Thư Yến, xin lỗi vì bao lâu nay ta đã để nàng phải chịu khổ."

Thư Yến ngước nhìn nam nhân vừa thân thuộc lại xa lạ trước mặt, chỉ im lặng không đáp lời.

Đã một năm rồi, một năm qua hắn chưa từng đến gặp cô dù chỉ một lần, đây là tình yêu mà hắn đã hứa hẹn với cô sao? Thật nực cười.