Tác Đồng

Tác Đồng - Chương 47





Trong đêm khuya, Nhiễm Mục Lân ôm con, trên vai mang bọc hành lý, lén lút chạy trốn khỏi cung. Đùa kiểu gì mà muốn hắn đi chiếu cố cái tên khốn chuyên khi dễ con của hắn chứ? Hắn không giết chết nó là vì nể mặt mũi hoàng huynh a. Hắn đương nhiên biết hoàng huynh đang nghĩ gì. Dù sao Nhiễm Lạc Thành cũng là con y, giết không được, nên nghĩ ra cái chiêu đem nó lưu đày biên quan, coi như là mắt không thấy tâm không phiền, sau này tìm cái cớ đem nó phế đi. Chủ ý của hoàng huynh rất hay, nhưng đem tên khốn Lạc Thành đó lưu đày đến Nhân Xương, còn phải xem hắn đồng ý hay không đã. Tất nhiên hắn không đồng ý rồi!


“Phong Nhi, Tiết Kì thích con, con viết thư nói Tiết Kì chiếu cố Lạc Nhân đi, Tiết Kì chắc chắn sẽ làm. Xích Đồng cùng Xích Đan còn quá nhỏ, Nhân Xương so với kinh thành lạnh hơn rất nhiều, bọn họ đi Nhân Xương sợ là chịu không nổi, để bọn họ ở lại trong cung chiếu cố Lạc Nhân, như vậy con cũng yên tâm. Chờ sau này khi con cần người bên cạnh, phụ vương sẽ phái người mang bọn họ tới biên quan.”


Nhiễm Mục Lân thừa dịp tránh né thị vệ tuần tra, nhỏ giọng nói với con. Hắn trở về tẩm cung, liền viết thư để lại cho hoàng huynh cùng Tiết Kì, sau đó đợi đến đêm khuya, đánh thức con dậy, không nhiều lời liền ôm con bỏ chạy. Nhiễm Mặc Phong không hiểu vì sao hơn nửa đêm phụ vương lại muốn lén lút ra khỏi cung, nhưng nó không hỏi, lưu loát mặc xiêm y liền theo phụ vương chạy trốn, nhưng trước khi đi nó nhờ phụ vương viết thư cho Nhiễm Lạc Nhân, nói nó phải về Nhân Xương. Tựa như lần trước, lần này nó cũng là lặng yên không báo trước mà ly khai kinh thành, bất quá lúc này là đi cùng phụ vương.


Phi thường quen thuộc địa hình trong cung, Nhiễm Mục Lân ôm con thuận lợi chạy ra khỏi cung. Hai người chạy tới cửa thành, nơi này là một mảnh tối đen, Nhiễm Mặc Phong đang cảm thấy kỳ quái thì chợt nghe cửa thành chậm rãi mở ra.


“Vương gia.” Có người nhỏ giọng kêu, dĩ nhiên là binh sĩ thủ thành. Nhiễm Mục Lân hướng gã gật đầu, vỗ vỗ vai gã, ôm lấy con ra khỏi thành.


Đi chưa được mấy bước, chợt nghe lại có người gọi: “Vương gia!” Tiếp theo, mười mấy người cưỡi ngựa từ trong rừng cây chạy tới.


Khi Nhiễm Mục Lân quay về kinh, lưu lại hai ngàn người ở ngoại thành, mười mấy người này cũng nằm trong số đó. Khi biết được hoàng huynh muốn hắn thú thê, hắn liền tính toán “chạy trốn”, lập tức cho người đi an bài, nhưng sau đó con lại sinh bệnh, rồi tiếp đến hoàng huynh sinh bệnh, đành phải trì hoãn lại, nhưng những người này vẫn tùy thời tiếp ứng hắn “chạy trốn”. Tối hôm qua sau khi từ chỗ hoàng huynh trở về, Nhiễm Mục Lân liền lệnh Phúc Quý lập tức ra kinh thông tri những người này, hơn nữa thủ vệ kinh thành là bộ hạ của hắn, muốn chạy trốn đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Ôm con nhảy lên ngựa, Nhiễm Mục Lân nhìn về phía cửa thành, thầm nghĩ: hoàng huynh, xin lỗi a. Rồi thúc vào bụng ngựa chạy như bay, cũng không quay đầu lại nữa.





Ngày hôm sau, các vị đại thần thương nghị triều chính đợi hoài vẫn không thấy Vương gia đến, liền sai người đi hỏi thăm. Này vừa hỏi thì mới phát hiện Lân thân vương cùng thế tử chẳng không thấy đâu! Nghiêm trọng nhất chính là xiêm y của hai người rõ ràng bị động qua, đệm giường cũng nghiên một bên, kiếm gỗ thế tử điện hạ thích nhất cùng Mặc Kim treo ở đầu giường cũng biến mất, trên bàn còn có mấy phong thư, hết thảy đều cho thấy – hai phụ tử này đã chạy trốn vào đêm khuya. Điều này làm cho triều đình nổ tung, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?


“Mục Lân thật là….” Xem xong thư Nhiễm Mục Lân để lại cho mình, Nhiễm Mục Kì ấn ấn thái dương, không biết nên tức hay nên cười đây, đường đường là Vương gia Đại tướng quân, thế nhưng vì không muốn đem thái tử tới Nhân Xương, mà trộm trốn ra khỏi cung. Nếu để cho người bên ngoài nghe được, chẳng phải là cười đến rụng răng?


“Bệ hạ.... ” Hỉ Nhạc giương mắt cẩn thận xem xét biểu tình của Hoàng Thượng.


Nhiễm Mục Kì nằm dựa vào trên giường, khép hờ mắt, suy nghĩ một lát nói: “Thôi, để cho đệ ấy đi đi. Trẫm cũng không nhẫn tâm làm cho đệ ấy khó xử.”


Hỉ Nhạc vừa nghe, trong lòng nhất thời hiểu rõ, nhất định là Vương gia cùng Hoàng Thượng náo loạn một trận, rồi vương gia không chịu nhường bước nên ôm thế tử điện hạ chạy trốn. Thế nhưng bệ hạ lại không có long nhan giận dữ, có thể thấy được yêu thương của bệ hạ đối với Vương gia.


“Hỉ Nhạc.”


Hỉ Nhạc đang phân thần thì nghe Hoàng Thượng kêu to, liền giật mình: “Có nô tài!”


“Đi phân phó cho mọi người, hôm nay trẫm vào triều.”


“Dạ!” Hỉ Nhạc vội vàng lui ra.


Nhiễm Mục Kì thở dài thật sâu, lẩm bẩm: “Sao lại đi gấp như vậy, cũng không cùng hoàng huynh nói lời từ biệt. Chẳng lẽ trẫm sẽ thực sự bức đệ sao?” Trong ngữ khí tràn đầy oán khí.




Y vốn định cho thái tử đi Nhân Xương, có Mục Lân ở đó, nó có thể thay đổi tính tình một chút, cũng đỡ làm cho y phiền lòng. Nào biết phản ứng của Mục Lân lại kịch liệt như vậy.


“Đem Lạc Thành tới Nhân Xương, không phải đệ ấy sẽ có cơ hội giúp Phong Nhi báo thù sao? Trẫm cho đệ ấy cơ hội, đệ ấy cư nhiên không cần.” Khương Vịnh đi ra, Nhiễm Mục Kì đứng dậy, ở lúc đối phương hầu hạ y thay quần áo, thì nói.


Khương Vịnh lên tiếng: “Vương gia là sợ thế tử điện hạ không vui.”


“Đệ ấy rất thương Phong Nhi. Chờ sau này Phong Nhi lớn lên, cánh cứng, bay đi, còn lại một mình đệ ấy chẳng phải sẽ lẻ loi hiu quạnh sao?” Nhiễm Mục Kì lo lắng nói, “Phong Nhi nhất định sẽ trở thành tướng quân, sau này nó chung quanh chinh chiến, còn lại một mình Mục Lân sẽ cô đơn. Mặc dù trẫm phiền chán những người đó, nhưng những lúc buồn có các nàng đến đây cũng có thể giúp trẫm giải sầu. Còn Mục Lân chẳng lẽ nào lại kêu các bộ hạ tới giúp đệ ấy giải sầu sao?”


Càng nói, Nhiễm Mục Kì lại càng thở dài. Trận chiến lần này làm cho y ý thức được Mặc Phong sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi phụ vương của nó, đánh chiếm thiên hạ của chính mình. Có lẽ nó sẽ biến thành một con ngựa hoang thoát cương, hoặc nói không chừng cũng có thể trở thành vua của thiên hạ. Đối với việc thống nhất thiên hạ, y cũng không có dã tâm, chỉ cần không phải trở lại những ngày trong quá khứ, thì y có làm Vương gia đều không sao cả. Nhưng tính tình Mục Lân cũng không giống y, trừ bỏ đứa con ra, hắn tựa hồ đối với cái gì cũng không để ý. Vạn nhất ngày nào đó Mặc Phong không cần cánh chim của phụ vương nữa, thì Mục Lân sẽ phải ra sao đây?


“Bệ hạ, thế tử điện hạ đối với Vương gia cực kỳ hiếu thuận. Sau này mặc dù thành Đại tướng quân, cũng sẽ đem Vương gia đặt ở vị trí đầu, bệ hạ cũng đừng quá mức lo lắng.”


“Chỉ hy vọng là thế.”


Nhiễm Mục Kì xoay người đối mặt Khương Vịnh, để cho đối phương mang vật phẩm trang sức cho y. Nếu một ngày kia thực sự đến, y liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đứa con nào thấy thuận mắt, rồi đến biên quan bồi Mục Lân vậy.


Bất quá trước khi Mục Lân đi đã làm xong một việc cho y, giữ Tiết Kì lại. Nhưng cây “Long Tuyền” là do người nào ăn gan hùm uống mật gấu chặt đứt? một khi bắt được, y nhất định sẽ không lưu tình!


...............


Đã lâu không ở trên ngựa rong ruổi, tuy gió lạnh quất vào mặt, nhưng Nhiễm Mục Lân lại rất hưng trí. Ra khỏi kinh thành, rời xa những người, những việc làm cho hắn phiền lòng, tâm tình của hắn trở nên cực kỳ tốt, hơn nữa đứa con ở trong lòng vừa nhu thuận vừa nghe lời như vậy, càng làm hắn phấn chấn.


“Phong Nhi, chờ trở về Nhân Xương, phụ vương mang con đi săn thú, ăn dê nướng, ăn heo thui.” Nhiễm Mục Lân hưng phấn nói, nếu không phải con còn nhỏ, hắn còn muốn uống rượu cùng con.


Săn thú...... Trời lạnh như vậy, sợ là trong rừng sẽ không còn mãnh thú nào.


“Ân.” Nhiễm Mặc Phong bị phụ vương bịt kín rồi bao ở trong áo khoác của mình, đáp.


“Phong Nhi, hoàng bá con muốn phụ vương đem Lạc Thành tới Nhân Xương. Phụ vương cũng không muốn con tới Nhân Xương rồi còn bị nó khi dễ, cho nên liền mang con chạy trốn.” Ra khỏi kinh thành thật xa, Nhiễm Mục Lân mới giải thích nguyên nhân “chạy trốn” cho con biết.


Nhiễm Mặc Phong rất là kinh ngạc, hoàng bá muốn cho Nhiễm Lạc Thành đi Nhân Xương? Hắn là thái tử. Nó đối với chuyện trong cung cũng không quan tâm nên không thể lý giải, bất quá nó cùng ý nghĩ với phụ vương, nghĩ đến Nhiễm Lạc Thành sẽ tới Nhân Xương, mắt phải đỏ ửng bắt đầu xoay tròn. Nó không sợ cùng người nọ đánh nhau, nhưng người nọ luôn nói phụ vương sẽ không cần nó.


“Phong Nhi cũng không đồng ý đi.” Không nghe con trả lời, Nhiễm Mục Lân vén áo khoác ra một chút, nhìn con.



“Hắn là thái tử.” Là thái tử, nên ở trong cung.


“Ha hả.” Nhiễm Mục Lân đột nhiên rất muốn hôn nhi tử, trên mặt con rõ ràng viết hai chữ ‘không muốn’.


“Phong Nhi yên tâm, phụ vương sẽ không để nó đến Nhân Xương.” Đem con gói kỹ lại, Nhiễm Mục Lân vung mạnh roi ngựa. Hy vọng có thể nhanh chóng đến Nhân Xương, nơi đó mới là nhà của hắn và con.


..............


Nhìn một lần lại một lần lá thứ trong tay, sắc mặt người nào đó càng ngày càng lạnh.


“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, hắn đem tín xé thành từng mảnh nhỏ.


“Cây Long Tuyền không còn?”


“Dạ, vương.”


“Vậy ta ở lại đây còn ý nghĩa gì?” Lá thư bị xé nhỏ bị hắn ném vào trong chậu than.


Sắc mặt Tiết Kì tái nhợt nằm ở trên giường, sau khi biết được cây Long Tuyền bị hủy, hắn khóc đến suýt nữa ngất xỉu. Nằm hai ngày, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, vì cây Long Tuyền kia nên hắn mới đặc biệt lặn lội tới đây a. (o.O)


“Nhiễm Lạc Nhân là ai?”


“Là tam hoàng tử của Nhiễm Mục Kì, thể nhược nhiều bệnh, bị tim bẩm sinh.”


Tiết Kì khổ sở mà ôm chặt ngực, hắn cũng sắp bị bệnh tim.


“Vụ, ta không quay về.”


“Vương.” Vụ quỳ một gối, chờ vương nói muốn đi đâu.


“Ta muốn đi Nhân Xương.”


“Dạ, vương.”



——


Diên Viên, Nhiễm Lạc Nhân xếp lại thư do Nhiễm Mặc Phong nhờ hoàng thúc viết cho nó, sau đó đặt thư vào trong rương riêng tư, rồi lặng yên không nói.


“Điện hạ.” Xích Đồng cùng Xích Đan cũng nhận được thư, nên có chút thương tâm cùng mất mác, bọn họ nghĩ chủ tử sẽ dẫn bọn họ đi cùng.


“Xích Đồng, Nhân Xương xa không?” Nhiễm Lạc Nhân sâu kín hỏi.


Xích Đồng lắc đầu, rồi gã lập tức nói: “Không xa. Lần trước Triệu tướng quân trở lại kinh thành báo tin, cưỡi ngựa mất bốn ngày.”


Hai tròng mắt của Nhiễm Lạc Nhân sáng lên, bốn ngày......


“Điện hạ.” Lúc này Xích Đan nhỏ giọng kêu lên, nhìn nhìn ngoài cửa. Hai gã thái giám do Nghiên phi chọn riêng cho nhi tử của nàng đang bưng điểm tâm đi vào. Hai người tuy là thái giám bên người của Nhiễm Lạc Nhân, nhưng ngại Xích Đồng cùng Xích Đan là người của thế tử điện hạ, nên vẫn không thể tùy thời hầu ở bên người Nhiễm Lạc Nhân, nhất là Nhiễm Lạc Nhân tựa hồ rất chán ghét bọn họ.


Hai người vừa tiến vào, Xích Đồng cùng Xích Đan liền ngừng nói. Bọn họ đặt điểm tâm xuống, rồi bắt đầu hầu hạ Nhiễm Lạc Nhân dùng bữa. Thế nhưng sắc mặt Nhiễm Lạc Nhân không vui, nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi, đã có Xích Đồng cùng Xích Đan ở đây.”


“Điện hạ, nương nương ra lệnh cho nô tài......”


“Các ngươi là nô tài của ta không phải là của mẫu phi. Các ngươi nghe lời mẫu phi như vậy, thì nên đi tới tẩm cung của mẫu phi mà hậu hạ nàng, không cần ở chỗ này nữa!” Nhiễm Lạc Nhân ném bát cháo đi, cả giận nói.


“Điện hạ.” Hai người run rẩy bất an mà quỳ xuống.


“Đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Nhiễm Lạc Nhân ho khan lên, vỗ mạnh xuống giường. Lí mẫu nghe được tiếng động, vội vàng chạy vào đem hai người dẫn ra ngoài.


“Khụ khụ.... Khụ khụ....” Nhiễm Lạc Nhân nằm lại xuống giường, Xích Đồng thu dọn dơ bẩn trên mặt đất, Xích Đan đi ra ngoài lấy điểm tâm khác cho nó.


Mặc Phong lại không báo một tiếng mà bỏ lại nó. Nhiễm Lạc Nhân khổ sở hít hít mũi. Mẫu phi không thích nó, không chỉ rất ít đến thăm nó, thậm chí còn phái hai người đến giám thị nó. Nếu không phải ngày đó nó giả bộ ngủ, nó sẽ không biết hai người kia trộm đọc thư của Mặc Phong viết cho nó. Sau đó Xích Đồng để ý, mới phát hiện hai người kia thường đi tới chỗ của mẫu phi, nhất là sau khi Mặc Phong tới đây. Mặc kệ mẫu phi xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không nên làmnhư thế.


Tiết Kì..... Nghe nói người nọ rất khó ở chung, vì sao Mặc Phong muốn đem nó giao cho người nọ chứ? Dù cho y thuật của người nọ cực giỏi, nhưng có thể làm cho nó chết đi rồi sống lại không?


Nhiễm Lạc Nhân không tin có người có thể so sánh với Mặc Phong, chỉ có Mặc Phong mới có thể cứu nó. Nhân Xương, cưỡi ngựa mất bốn ngày a. Vì sao thân mình của nó yếu như vậy? Ngay cả ngựa cũng không thể cưỡi.