Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ - Chương 57: Bệnh thần kinh đó




Mạc Cửu mang theo ta một đường khoái mã, theo đường nhỏ chạy về phía trước.

"Này.. Ngươi.. Muốn dẫn ta đi đâu hả?"

"Bồi ngươi giải sầu."

Cái gì? Giải sầu? Ngươi xác định không phải đang tập kích bất gờ địch doanh sao! Tại sao ta cảm giác ta đều muốn bay lền rồi!

"Này dừng dừng dừng.." Xa xa mà nhìn thấy bên đường nhỏ, theo ánh trăng, tựa hồ có từng điểm từng điểm sóng nước, là sông nhỏ sao?

"Hả?" Mạc Cửu kêu dừng con ngựa.

Ta trực tiếp nhảy xuống ngựa, chạy về phía phương hướng sóng nước.

Hắc! Cũng thật là một dòng sông nhỏ! Đem bàn tay đến trong nước sông, Hí! Lạnh lẽo này, thật sự đề cao tinh thần!

Rút tay về ta liền bắt đầu cởi quần áo.

"Ngươi làm gì?" Mạc Cửu đi tới liếc mắt nhìn.

"Tắm a!" M*á nó một thân mùi khói dầu này, ngửi đến ta đều muốn nôn rồi, hơn nữa quần áo dơ này, chính là ta vừa đến nhà bếp mặc rồi, một tháng không tắm ngươi dám tin?

"Nhưng nước này.." Mạc Cửu hình như ngẩn người.

Nước? Nước làm sao vậy? Sạch sẽ trong suốt, chậc, còn có chút ngọt đó.

"Tiểu Khê, nước này quá lạnh rồi, nếu như ngươi muốn tắm, về doanh ta nấu một thùng nước nóng cho ngươi, cố gắng tắm một cái."

"Hừ, yếu ớt hay sao? Ta ở nhà bếp ở một tháng, căn bản không biết cái gì gọi là nước nóng."

Một mặt ghét bỏ đem áo khoác kia ném xuống đất, còn đi lên đạp hai chân! Đang muốn cởi áo trong, chờ chút!

Vừa nghiêng đầu, "Không cho phép ngươi nhìn!" Mạc Cửu còn trừng trừng nhìn chằm chằm ta đó.

Đoán chừng là thấy nói không lay chuyển ta, Mạc Cửu thở dài, quay người đầy đất nhặt cành cây.

Khà khà, buổi tối, cởi trầ*n tru*ồng hẳn là sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu!

Ừm, trong nháy mắt ta thì trầ*n truồ*ng rồi khà khà.

Một cái chân giẫm vào trong sông, "Ồ phù phù.." Cũng hít mấy ngụm khí lạnh.

Lập tức nghĩ đến những người bơi mùa đông kia, ai ya, đây thật là không phải là người nào cũng làm được! Thực sự là quá cần dũng khí rồi! Thế nhưng đồng thời! Thật sự là.. Quá thoải mái rồi ha ha ha ha!

Ta cảm thấy hiện tại ta nhất định như người bị bệnh thần kinh, vừa kêu to lạnh quá lạnh quá, vừa kêu to sảng khoái sảng khoái..

Hiện tại ta đứng ở giữa sông, nước sâu mới vừa không quá đầu gối của ta, giật giật ngón chân, vừa rồi đầu gối trở xuống đã lạnh tê rồi, không tri giác, đứng một hồi, hình như tốt một chút rồi.

Múc chút nước rắc lên trên người, để thân thể thích ứng một chút nhiệt độ này.

Hít sâu một hơi, đột nhiên ngồi xổm xuống, cái cổ trở xuống toàn bộ ngâm vào trong nước.

"Oa a a a -- Thật lạnh -- Sảng khoái!" Nhanh chóng đứng lên, từng ngụm từng ngụm lấy hơi.

"Ha ha!" Thoải mái cực kỳ! Thật sự! Không tin ngươi đi thử xem!

Ta ở đây cười vui vẻ như kẻ điên dằn vặt lung tung, bên bờ đột nhiên sáng lên một ánh lửa.

Ơ? Hóa ra là Mạc Cửu, vừa lượm cành cây, đốt lửa, hắc, ta vừa rồi còn suy nghĩ, đi tới có thể bị lạnh chết hay không, ôi, hiện tại không sợ rồi!

"Tắm xong thì mau lên đi." Mạc Cửu đứng bên bờ.

"Nga." Ta lại phóng đãng một hồi, cảm giác ngâm tiếp nữa phải lạnh chết ở trong sông rồi.

"Hí ha.. Lạnh quá lạnh quá.." Nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trên bờ, "Lạnh quá lạnh quá.." Lạnh đến răng trên răng dưới của ta run cầm cập!

Ta đây đang tìm quần áo đó, thân thể nhẹ đi, trực tiếp được Mạc Cửu bế lên.

"Ơ?"

Mạc Cửu kéo qua áo choàng phía sau, quấn ta thật chặt chẽ, đem ta ôm vào trong lòng, ôm ta ngồi ở bên cạnh đống lửa.

Ôi? Ta đều không phát hiện, lúc nào nàng đem áo giáp tháo xuống rồi.

"Còn lạnh không?" Âm thanh thật mềm a! Đây là Mạc tiểu thụ không có chuyện gì thích giả cao lãnh sao?

Dọa đến ta nhìn nàng thêm mấy lần.

Lắc đầu một cái, "Không lạnh rồi.."

M*á nó ở trong lòng nàng, gối lên bả vai nàng, nhìn đống lửa cháy hừng hực, nghe tiếng bành bạch củi gỗ bị đốt kia.. Ở vùng hoang dã u tĩnh này, cũng thật là mãn nguyện.

Nhắm mắt lại một hồi, nhiều ngày như vậy đều không có ngủ đến thư thái như vậy!

Mở mắt ra, Mạc Cửu còn nhìn chằm chằm ta, ừm.. Có chút kỳ quái, nàng làm sao luôn nhìn chằm chằm ta a..

"Trên mặt ta mọc hoa sao? Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?" Chẳng lẽ thứ này có bệnh luyến đồng?

Mạc Cửu vừa nghe, ngẩng đầu nhìn sông nhỏ, không nhìn ta.

Ta đem đầu hơi di chuyển trên ngực nàng, ừ, mềm mại, rất thoải mái a, thì ra Mạc Cửu cũng có ngực đó!

"Này, ê, ngươi làm sao thì biết ta muốn chạy trốn?" Suy nghĩ một hồi, vẫn là nghĩ không thông vấn đề này.

Mạc Cửu ngớ ngẩn, trầm mặc một hồi.

"Ngươi.. Đừng trách nguyên soái, nàng.. Chỉ là đang tức giận."

Ơ? Cái gì cái gì? Nghe không hiểu.

"Đang tốt lành, nhắc nàng làm gì." Không trách cô thì có quỷ, hơn nữa hiện tại ta căn bản thì không muốn nghe được cô!

"Ngươi có biết hay không, khi ngươi bị Tương quân bắt đi, cô có bao nhiêu sốt ruột, thậm chí tại chỗ thì phái ta đi dùng Lạc Tử Y đổi lại ngươi."

Cô sẽ có tốt như vậy? "Vậy ngươi tại sao không đến đổi ta?"

Mạc Cửu oán trách liếc ta một chút, "Bởi vì có binh lính bẩm báo nói, chính tai nghe thấy ngươi chủ động để Tương quân bắt ngươi đi."

Ta bĩu môi, được rồi, ta sai rồi..

"Nguyên soái khi đó đều giận điên lên, ai nói chuyện thay ngươi nàng liền phạt người đó, cả Lương Nhi đều bị liên lụy."

Nha.. Ngày đó ta nói nhìn mặt xưng phù của Lương Lương, hóa ra là bị An Lạc Thành đánh..

Suy nghĩ một chút.. Cũng phải.. Lấy tính tình của An Lạc Thành, không bởi vì chuyện này đem Lương Lương đánh chết đã không tệ rồi

"Khoảng thời gian đó, nguyên soái cả ngày mặt đen, ngay cả chúng ta cũng không dám nói hơn một câu cùng với nàng." Mạc Cửu lắc lắc đầu, cay đắng nở nụ cười.

"Mãi đến tận Lạc Thanh Viễn đến cầu hòa."

Cầu hòa? "Chờ chút! Lạc Thanh Viễn cầu hòa.. là đồng ý mười lăm thành?"

"Ừm." Mạc Cửu gật gật đầu, trên mặt lơ đãng lộ ra nét mừng.

Ta con m*ẹ nó!

"Các ngươi có phải có bệnh không a? Lạc Thanh Viễn đã cầu hòa rồi, tại sao còn muốn dằn vặt ta hả? Bệnh thần kinh phải không!"

Ta con m*ẹ nó vẫn cho là Lạc Thanh Viễn đến tản bộ một vòng cái gì cũng không nói thì đi rồi a!

M*á nó rõ ràng đã đạt thành thỏa thuận, dựa vào cái gì còn muốn dằn vặt ta?

"Ngươi không được sự cho phép thì tự ý hành động, còn lấy thân mạo hiểm, để nhiều người như vậy lo lắng cho ngươi, cho dù lập công to lớn, cũng phải để ngươi chịu chút trái đắng.. Đây là ý định ban đầu của nguyên soái.."

"Ta! Ngươi! Các ngươi.. Bệnh thần kinh!" Ta con m*ẹ nó! Một cái oán khí nhịn ở ngực, không nuốt trôi, phun không ra, nghĩ đến những ngày này ở nhà bếp chịu ủy khuất, ta con m*ẹ nó muốn tự tử đều có rồi!

Ta càng nhìn Mạc Cửu càng tức giận, ngồi dậy vùng vẫy một hồi.

"Này, ngươi còn.. Thân thể trầ*n tru*ồng đó."

"Ngươi thả ta ra!" Dùng sức giẫy giụa, m*ẹ kiếp, ta ủy khuất!

"Tiểu Khê." Mạc Cửu ôm chặt lấy ta không buông tay.

"Các ngươi bị điên rồi? Dằn vặt ta chơi vui hả? Nhìn ta dáng vẻ cả ngày người không ra người quỷ không ra quỷ, các ngươi có phải đặc biệt vui vẻ không a?" Ta đây giận đến quá chừng rồi, lại không giãy giụa khỏi Mạc Cửu, chỉ có thể liều mạng lăn lộn ở trên người nàng, giận, giận chết ta rồi!

"Tiểu Khê ngoan, ta biết ngươi ủy khuất, tùy ngươi làm sao phát tiết đều được." Mạc Cửu đưa tay vuốt đầu của ta.

Ta m*á nó.. Nước mắt không yên phận đều rơi xuống! Nước mắt ủy khuất! Nước mắt cay đắng! Nước mắt tức đến phát nổ!

Ta mím môi, không nói lời nào, nghiêng thân thể không nhìn tới Mạc Cửu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Thút tha thút thít, cũng không biết đánh bao lâu.

"Ọt ọt ọt.." Cái bụng kêu rồi.

Ta chép chép miệng, nhìn Mạc Cửu, lau nước mắt một cái.

"Khóc đủ rồi?" Mạc Cửu cười giúp ta lau lau nước mắt.

"Ta đói rồi.."

Mạc Cửu một mặt bất đắc dĩ, trái phải nhìn một cái, "Vậy.. Ta đi nhìn trong sông có cá hay không."

Để ta đến một bên, còn chu đáo đem áo khoác của mình khoác lên trên người ta, tiểu thụ này, cũng có một mặt tỉ mỉ như thế.

Nhìn bóng người của nàng bận việc ở trong sông, ta lại nghĩ đến An Lạc Thành.

Hừ, kh*ốn kiếp, cố ý dằn vặt ta? Thì ngươi giận không thuận đúng không? Khắp thiên hạ đều phải xoay quanh ngươi đúng không?

M*ẹ kiếp! A Ba ta không mắc bẫy này!

Hôm nay ta đem lời ném đi, nếu muốn ta về quân doanh, trừ phi An Lạc Thành tự mình đến mời! Hừ, ta cũng ngạo kiều rồi, ta cũng có tánh khí rồi! Ta cũng..

"Oa.. Một con cá thật lớn!" Mạc Cửu mang theo một con cá đi tới, ta rất xa nhìn lên, cá này đều lớn như cánh tay nhỏ của ta rồi, vừa mập vừa lớn!

"Mlem mlem.." Chậc lưỡi.

"Ngươi gấp cái gì, còn không có nướng đó." Mạc Cửu buồn cười nhìn ta, ngồi ở một bên bắt đầu giết cá.

Nhìn nàng thành thạo đem cá xâu xong, đặt ở trên lửa, thỉnh thoảng còn lật mặt, tiểu thụ này được a!

Không lâu lắm, ta thì ngửi thấy vị thơm rồi!

Ta nhanh chóng trực tiếp đem nhánh cây kia đoạt lại, "Thơm quá! Mlem.." Ạch.. Ngụm nước chảy ra..

Mặc kệ, ăn trước rồi nói.

Nắm lấy thịt cá xuống, chậc chậc chậc, đúng là ngoài nóng trong mềm, da cá xốp giòn, thịt cá lại tươi lại mềm, ăn ngon là ăn ngon, chính là nhiều xương! Phiền phức!

"Ăn từ từ." Mạc Cửu ôn nhu nhắc nhở một câu.

"A.." Ta nào để ý tiếp lời, mãnh liệt gật gật đầu, "Rất ngon"

Mạc Cửu cười cười, "Ăn đi, ăn no thì cùng ta trở về chứ?" Một mặt dò hỏi nhìn ta.

Ta vừa nghe, bẹp bẹp miệng, cũng không nhai, cúi đầu nhìn xương cá lộ ra hơn nửa đoạn, đem cá giơ lên, gai nhọn quay về cái cổ.

"Không trở về, hỏi nữa tự sát!"

Cứ kiên cường như vậy.

Mạc Cửu lườm một cái, đoán chừng là hết cách với ta rồi, một cái giành lại cá trong tay ta, tự mình gặm lên!

"Này! Ta còn không ăn no đó!" Ta ngoạm ngón tay, tội nghiệp nhìn nàng.

"Muốn ăn hả? Tự mình đi bắt." Mạc Cửu không nhìn ta, tám phần mười là bị ta chọc tức rồi.

Cái gì người lớn như vậy, cướp cá ăn với đứa trẻ! Có phải là người An Lạc Thành dẫn, đều thích mùi vị này?

"Không phải, ngươi nói, ta chạy đều chạy ra ngoài rồi, ảo não trở lại, vậy mặt mũi này của ta, để nơi nào. Hơn nữa ta trở lại làm gì, còn ở nhà bếp bị tra tấn? Ta mới không quay về đâu. Cho dù ta ở bên ngoài chết đói, cũng tốt hơn địa phương bị ngược đãi đến chết kia!"

A, lời ta đây nói đủ rõ rồi đó, Mạc Cửu chắc nghe hiểu được đó.

Đợi một hồi, không có động tĩnh? Meo meo méo? Đây cũng nghe không hiểu?

Ta quay đầu nhìn lên, Mạc Cửu tựa như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm ta, đều nhìn kỷ cho ta rồi..

"Ngươi.. Nhìn cái gì a.."

Một lát, Mạc Cửu cười khẽ hai tiếng, "Hai người các ngươi, thực sự là một khuôn mẫu khắc ra. Được, ta hiểu rồi, ta đây liền trở về bẩm báo nguyên soái."

"Khụ.. Ừm.."

"Này, này.. Vậy ta bây giờ đi đâu a?" Ngươi cũng không thể để ta ở vùng hoang dã này chứ? Bị sói ăn phải làm sao!

"Lên ngựa." Mạc Cửu một mặt bất đắc dĩ.

"Ta cũng không trở lại a."

"Ừm, ta tìm chỗ ở cho ngươi."

Khà khà!