Tái Ái Nhất Hồi (Yêu Thêm Lần Nữa)
Anh thật quá đáng, bắt nạt người ta rồi bỏ đi luôn…”
Giọng nói khổ sở của cậu ta thành công ngăn chặn Chu Tuấn đang muốn rời đi. Giọng nói đó lớn cũng không lớn lắm, nhưng đủ để thu hút ánh mắt tứ phía tập trung trên người hắn.
Ăn xong còn muốn bỏ chạy, thật là vô đạo đức, nhất là với đứa trẻ xinh đẹp như vậy nữa!
Bỏ qua những ánh mắt trách móc xung quanh, Chu Tuấn nắm lấy cổ Trịnh Thiệu Đường, đẩy cậu vào sô pha. Bỗng hắn sợ rằng làm như vậy sẽ gây ra hiểu nhầm, hắn buông lỏng tay ra, oán giận nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi không quen cậu!”
Trịnh Thiệu Đường cười ngọt ngào.
“Vậy giờ làm quen một chút, tôi tên là Trịnh Thiệu Đường. Không cần nói tên anh. Chu Tuấn đúng không? Tôi nhớ rõ mà.”
“Chính là người ta vừa giúp anh giải vây, anh không cảm ơn người ta, còn đánh người ta như vậy, không phải bắt nạt thì là cái gì? Tôi nói sai sao?”
Đúng là vậy, nhưng có cần phải.. nói khó nghe thế không?
Chu Tuấn kìm nén cơn giận,hàm hồ nói.
“Cảm ơn.”
Trịnh Thiệu Đường bĩu môi, hừ một tiếng.
“Nếu không muốn thì đừng bắt ép mình nữa. Vừa rồi anh nói chuyện với cái tên sói đói kia đâu có dùng giọng điệu này. Hay là anh thích tên kia hơn? Hắn chỉ là một con trâu già, sao sánh được với cỏ non như tôi?”
Hai chữ cỏ non chạm vào vết thương của Chu Tuấn. Mấy cậu trai tươi non như vậy rất nhiều à? Trong một ngày thôi mà hắn gặp tới ba người rồi. Những người đó, ỷ rằng mình có nhan sắc, chỉ cần có tiền là có thể lên giường với người khác, thế mà lại được người khác yêu thích ư? Tần Sở như thế, mà Ân Phi Dương cũng như thế. Hắn nhìn Trịnh Thiệu Đường, ngữ khí lạnh xuống.
“Tôi thích ai không cần cậu quan tâm!” nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Dê con đừng chạy a~
Tuy không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng thấy sắc mặt chu tuấn thay đổi, cậu ta liền biết có chuyện không ổn. Giống như đang tức giận vậy, không được, phải giữ hắn lại.
“Anh có tin là nếu anh tiến thêm một bước, tôi sẽ la lớn lên cho mọi người biết chúng ta không quen biết nhau. Đến lúc đó, tôi không chắc rằng tên Ân Phi Dương kia sẽ không làm gì anh!”
Nghe thanh âm ngọt ngào chết người từ đằng sau vang lên, Chu Tuấn lại không ngừng nguyền rủa chính mình.
Đến quán bar này là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời hắn.
Waiting Bar!! Quán bar Chờ đợi!!
Hắn đến đây chẳng lẽ vì đợi tên quỷ nhỏ này xuất hiện sao?
Chu Tuấn xoay người lại, lạnh lùng nhìn gương mặt cười đến vô hại, cắn răng.
Trịnh Thiệu Đường hoàn toàn không để ý đến ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, có thể thiêu đốt cả cậu ta, nhún vai nói.
“Tôi có thể cam đoan anh sẽ bị con sói kia lột da rút xương sạch sẽ. Nhưng anh có quyền không tin tôi…”
Không dám không tin.
Hành động vừa rồi của Ân Phi Dương đã làm cho hắn thấy sợ, càng sợ phản ứng của chính mình hơn…
Có lẽ người kia thật sự giống như tiểu quỷ này nói, là Tu La tình trường. Nói như vậy, rất có khả năng sẽ bị hắn ta lột sạch sẽ.
Chu Tuấn cho mình một đáp án là có.
Trước hổ sau sói, không có chỗ trốn.
Đối mặt với một thiếu niên tuấn mỹ đã bị đánh nát mặt, nhẫn nại được bồi dưỡng suốt hai mươi sáu năm ròng của Chu Tuấn phút chốc tan vỡ.
“Từ bây giờ lui về sau thì có tính không?” Thanh âm cũng thoát ra khỏi miệng.
Trong mắt Trịnh Thiệu Đường loé lên một niềm vui sướng.
“Đương nhiên không tính!” Thật là sợ Chu Tuấn không chịu nghe lời cậu.
Chu Tuấn trở về thở phì phò ngồi xuống.
“Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?”
Trịnh Thiệu Đường cong môi cười toe toét.
“Cười lên một cái coi. Bây giờ anh dùng cái giọng điệu này nới với tôi nghe như là lão đại xã hội đen đang đàm phán ý.”
Còn tay thì tranh thủ sờ sờ mặt Chu Tuấn.
Ngón tay lướt trên mặt mang theo một cảm giác mát lạnh khác lạ, Chu Tuấn bị hành động này làm sửng sốt.
Ánh mắt Trịnh Thiệu Đường ánh lên vẻ cô đơn.
"Thật tôi cũng không muốn thế nào cả, chỉ là tâm trạng không tốt, muốn có người bầu bạn. Dù gì anh cũng không vui vẻ, hai người cùng chia sẻ tâm sự của nhau, không tốt hay sao?"
Nhận ra trong giọng nói cậu ta toát lên vẻ thâm trầm, Chu Tuấn nhìn tên tiểu quỷ kia bằng ánh mắt kỳ quái. Trong đôi mắt cậu ta ẩn chứa nét gì đó của tuổi trẻ đầy tang thương và đau đớn. Có lẽ đứa trẻ này chỉ đang cảm thấy cô đơn mà thôi.
Không thể phủ nhận Trịnh Thiệu Đường là một cậu thanh niên rất được. Chu Tuấn không biết rằng là con trai cũng có thể xinh đẹp như thế. Không giống như Tần Sở, anh đẹp với vẻ đẹp cường tráng, Trịnh Thiệu Đường là vẻ đẹp trung tính uyển chuyển và nhu hòa, ánh mắt so với Tiểu Thần lại tăng thêm vài phần anh khí. Mày dài nhỏ, rũ xuống toát ra lưu quang rạng rỡ. Cái mũi nhỏ cao thẳng, còn có chút ngây thơ, nhưng cũng mang khí chất cao ngạo. Đôi môi mỏng với vẻ diễm hồng xinh đẹp, làm Chu Tuấn nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt ban nãy. Mặt hắn hơi đỏ lên, xấu hổ chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Khó trách tại sao cậu ta lại châm chọc diện mạo của mình. So với cậu ta, quả thật diện mạo của mình đúng là… như người qua đường.
Nhưng mà thân hình của Trịnh Thiệu Đường và hắn không khác biệt nhau lắm, không như Tần Sở cao lớn cường tráng, khiến người ta có một loại cảm giác bị chèn ép.
Đáng chết, tại sao lại nghĩ tới Tần Sở nữa…
“Cậu… Cậu chắc vẫn còn là học sinh trung học đúng không, sao lại đến nơi này? Nhà khá giả lắm hả?” Bị bộ dạng uất ức của Trịnh Thiệu Đường thu hút, Chu Tuấn có chút lo lắng hỏi.
Không biết đứa nhỏ này gặp chuyện gì nữa, ăn mặc khác người, động một tí là dựa hơi gia đình, mấy đứa trẻ này không biết cha mẹ ở nhà lo lắng bao nhiêu đâu. Lại nghĩ đến cảnh ngộ của mình, dù Chu Tuấn chẳng có thiện cảm gì với tên tiểu quỉ này, nhưng cũng thật tâm khuyên bảo cậu.
“Cậu nói chuyện với ba mẹ nhiều một chút, sẽ biết họ thực ra yêu cậu nhiều thế nào…”
Thanh âm bị một tràng cười vùi lấp, Trịnh Thiệu Đường cười đến gập người nói.
“Tôi hồi nãy chỉ là đùa anh mà thôi, anh còn tưởng thật à.” Vỗ vỗ bả vai Chu Tuấn.
“Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi. Nhìn ngu quá đi! Ha ha ha…” Cậu cố ý gằn chữ cuối thật mạnh. Nhìn vẻ mặt lúc hồng lúc trắng của Chu Tuấn mà cảm thấy buồn cười không nói nổi.
Chu Tuấn khẳng định người ngồi trước mắt mình là một tên ác ma. Bởi có ai một giây trước còn lộ ra vẻ mặt buồn bã âu sầu, lúc sau đã cười vui vẻ đến lộn gan lộn ruột như vậy?
Đó là cái cười thỏa mãn khi thực hiện được mưu kế ác độc của mình.
Cười đi, cứ cười đi, cười cho nghẹn chết cậu luôn. Chu Tuấn phẫn nộ đến muốn đánh cho cậu ta một trận.
Trịnh Thiệu Đường đúng là bị nghẹn thật, tiếng cười biến thành tiếng ho khan.
“Khụ…” Cậu ta ai oán liếc nhìn Chu Tuấn ngồi bên cạnh chẳng làm gì, than thở.
“Sao anh không đến giúp tôi vỗ lưng, tôi ho như thế mà.”
Cậu tự làm tự chịu đi chứ?
Trịnh Thiệu Đường nhìn vẻ mặt Chu Tuấn sung sướng khi thấy người gặp họa.
“Này, dù sao người ta cũng đã giúp đỡ anh, vậy mà thấy chết không cứu là như thế nào, thật là không có lương tâm. Thôi quên đi, người thất tình vẫn là nhất, anh cũng đừng nâng ly rượu không như vậy mãi. Hôm nay tôi mời, chúng ta không say không về!” sau đó còn giơ tay lên hô.
“Waiter”
Một nhân viên phục vụ đi đến.
“Xin hỏi ngài cần gì ạ?”
“Cho hai ly bia lớn.”
“Xin ngài hãy chờ một chút.”
Trịnh Thiệu Đường nhận lấy hai ly bia, đưa cho Chu Tuấn một cốc bia.
“Cụng ly!”
Cụng ly?
Chu Tuấn nhìn ly bia lớn không ngừng sủi bọt trắng. Hắn chưa từng dùng qua loại ly lớn thế này.
Vốn biết mình tửu lượng không tốt, uống đồ uống có cồn càng không xong. Cho dù thất tình, cũng không nên mượn rượu bia để tự hành hạ chính mình.
Trịnh Thiệu Đường nhăn mặt nhăn mày, không kiên nhẫn nói.
“Này, anh có phải là đàn ông không? Uống một hơi đi! Đem tất cả những chuyện không vui lúc trước trút xuống cùng với ly bia này!”
Lời nói làm nội tâm Chu Tuấn xao động mãnh liệt.
Đem tất cả mọi thứ trút xuống cùng với ly bia này. Tần Sở, vẻ lịch sự của anh, sự ôn nhu của anh, sự cố chấp của anh, từ nay về sau, sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa. Rời khỏi anh là điều làm tôi thực sự rất đau khổ, nhưng tôi sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định này.