*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<Lần đầu gặp gỡ>
Phó Duy Diễn lần đầu tiên nhìn thấy cậu con trai kia, là ở quầy thu phí của bệnh viện.
Hắn vừa vặn đứng ngay đằng sau đối phương lúc xếp hàng, trước hết là chú ý tới cẳng chân của người kia, rất trắng rất thẳng, sau đó tầm mắt hướng lên trên, bấy giờ mới nhìn đến sau gáy của đối phương.
Trên gáy của cậu bé bọc một miếng băng gạc, trông có vẻ như còn cạo đi không ít tóc.
Phó Duy Diễn bất giác nhìn nhiều thêm vài lần, thầm nghĩ: Thời buổi này nam sinh nhỏ trông trắng trẻo sạch sẽ, ấy thế mà đánh đấm còn ghê gớm ra phết.
Hắn cách đây không lâu vừa mới choảng nhau một trận với người ta, nguyên nhân là đối phương cứ dây dưa mãi với bạn trai hiện tại của hắn. Phó Duy Diễn vốn chỉ là đang cãi nhau với bạn trai, không ngờ người kia động thủ, chưa làm gì đã cho hắn một đấm.
Phó Duy Diễn đang nổi nóng, không chút suy nghĩ mà đấm trả lại, đập trúng sống mũi của đối phương. Hắn ngày thường rất chú ý gìn giữ đôi bàn tay của mình, có lần chơi bóng rổ bị trật ngón út, kể từ đó về sau liền không bao giờ chơi bóng rổ nữa. Lần này bị người ta khiêu khích trước, hắn đánh xong rồi lại khó tránh khỏi lo lắng, sợ chốc nữa xảy ra xô xát thì thương tổn đến tay. Cũng may bạn trai rất mau qua tới can ngăn khuyên giải, hắn bèn dứt khoát mượn bậc thang leo xuống, chỉ vào người kia mắng một câu, sau đó liền hầm hừ bỏ đi.
Tay không có việc gì, nhưng sau này hồi tưởng, lại khó tránh khỏi cảm thấy mình có chút gan thỏ đế.
Tuổi này vốn là thời điểm dễ kích động dễ nổi giận, người khác đều đang coi trọng khoái ý ân cừu*, hắn trái lại là có chút quá mức nhìn trước ngó sau, quá trân quý bản thân mình. Cho đến lúc này nhìn thấy thậm chí một cậu bé mà đầu cũng bị thương, trong lòng vô thức cho rằng đối phương là đánh nhau mà ra như vậy, còn có một chút cảm giác bội phục khó lòng giải thích được.
*khoái ý ân cừu: có ơn tất trả, có thù tất báo.
Chỉ là cảm giác bội phục này không kéo dài được bao lâu, một lúc sau đến lượt của bọn họ, cậu bé phía trước đưa tờ khai tới, chờ đến khi người bên kia báo giá, lại mở miệng hỏi: "Bác sĩ, chỉ có hai ngày mà sao nhiều tiền thế ạ?"
Giọng nói rất êm tai, nhưng mà có chút sợ hãi, nghe không hề giống chủ nghĩa anh hùng một tí nào.
Nhân viên trực quầy thu phí liếc cậu một cái, tỏ vẻ khó hiểu: "Cậu dùng thuốc gì mà không tự mình biết rõ sao?"
Cậu bé lắc đầu: "Bác sĩ nói tôi không hiểu lắm." Lại hỏi: "Có loại thuốc nào rẻ hơn một chút để đổi sang thử không ạ, bác sĩ?"
Nhân viên công tác tức giận ném hồ sơ bệnh án đến trước mặt, nói: "Muốn đổi thuốc hỏi bác sĩ phụ trách giường của mấy người đi, tôi đây là nhân viên quầy thu phí, không chịu trách nhiệm được." Dứt lời lườm một cái, nói với người đối diện: "Thú vị thật đấy, lần trước cũng là cậu ta, không có tiền đến khám bệnh cái nỗi gì!"
Người đối diện mỉm cười không tiếp lời, có chút thương cảm liếc nhìn cậu bé một cái. Cậu bé sững người tại chỗ, tay chân có chút luống cuống, cần cổ thì trong nháy mắt đỏ lựng.
Lại có người xếp hàng ở đằng sau thúc giục: "Đằng trước đôi co lằng nhằng cái gì đó? Nộp hay không nộp? Không nộp thì mau đi chỗ khác, đừng làm mất thời gian của chúng tôi!"
Phó Duy Diễn cảm thấy người ở phía sau này có chút nhiễu sự, ngoái lại nhìn, liền thấy cậu bé cũng quay đầu, vội vã nói xin lỗi người phía sau: "Xin lỗi, tôi lập tức xong ngay đây."
Cậu quả thật lập tức làm xong ngay, Phó Duy Diễn chưa kịp hoàn hồn, đã thoáng nhìn thấy người này móc ra một nắm tiền giấy, mệnh giá lớn nhỏ đều có, đếm từng tờ một, vuốt cho phẳng, lại xếp vào nhau chỉnh chỉnh tề tề mà đưa tới.
Phó Duy Diễn nhìn cậu nộp phí xong rồi đi xa, trong lòng không nhịn được tò mò: "Bị người dạy dỗ vẫn lễ phép như thế, nhìn kiểu gì cũng đâu có giống như là biết đánh nhau?"
Trong lòng hắn kinh ngạc, không ngờ hôm sau lại thấy được người này trong phòng bệnh, lão Dương ở giường bên cạnh lôi kéo tay cậu bé, cười ha hả giới thiệu cho bọn họ: "Đây là cháu trai của ta, Quýnh Quýnh, tên đầy đủ là Dương Quýnh."
Phó Duy Diễn từng nghe lão Dương kể rất nhiều lần, cháu trai của lão trước kia là diễn viên nhí, hiện tại đang ở đoàn phim đóng phim, ngày xưa gia đình bọn họ trải qua cuộc sống rất tốt, sau đó con trai chết rồi, cháu trai đi ra ngoài kiếm tiền, ngày thường đặc biệt chịu khổ, đặc biệt không dễ dàng.
Phó Duy Diễn vốn dĩ cũng không có kiên nhẫn nghe mấy câu chuyện đó, lúc này trông thấy Dương Quýnh da mịn thịt mềm, càng cảm thấy lão Dương là đang nói xạo, vì vậy nâng cằm hỏi đối phương: "Cậu chính là Dương Quýnh?"
Dương Quýnh gật đầu, đôi mắt không chớp lấy một cái mà nhìn hắn.
Hai người như thường lệ tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Phó Duy Diễn lớn tuổi hơn Dương Quýnh, tự xưng là "ca". Ngày đầu tiên ai chăm sóc người nhà của người nấy, Dương Quýnh chịu khó, lau nhà rót nước quét tước vệ sinh không ngừng, Phó Duy Diễn ở một bên vắt chéo chân xem điện thoại, càng xem càng thích thú.
Ai ngờ ngày đầu tiên trôi qua, Dương Quýnh gặp lại hắn cũng chỉ gật đầu cười, không bao giờ gọi ca* nữa.
*chỗ này mình để "ca" (anh), một cách gọi người hơn tuổi như kiểu Phó ca, cho đỡ nhầm với xưng hô trong tiếng Việt của mình.
Phó Duy Diễn cảm thấy có chút kỳ quái, mới đầu không để ý, mãi cho đến một ngày hắn bồi tiếp Phó Hải Lâm đi nhà vệ sinh, giữa đường sực nhớ quay trở lại lấy ít đồ, vừa mới vòng về đến cửa phòng bệnh liền nghe lão Dương ở bên trong nói: "Sao con không gọi người ta là ca? Tiểu Phó lớn hơn con vài tuổi mà."
Dương Quýnh cúi đầu quét nhà, lại thu dọn rác thải trong phòng bệnh, tức giận nói: "Gọi cái gì ạ, anh ta có chỗ nào ra dáng ca cơ chứ, để ý nhiều như vậy, cũng không làm việc..." Nói xong lại nhỏ giọng thầm thì: "Thích ăn ngon lại lười làm, sau này tìm ai kết hôn người đó xui xẻo, chính là hầu hạ một đại gia..."
Lỗ tai của Phó Duy Diễn rất thính, lúc này nghe xong trên mặt có chút nhịn không được, hầm hừ quay đầu bước đi, thầm nghĩ: "Cậu quản nhiều thế nhỉ, sau này tôi thích tìm ai kết hôn thì tìm người đó kết hôn, dù sao cũng không tìm người như cậu!"
Hắn giận điên cả người, lúc sau bạn trai hỏi, cũng không che giấu kể cho đối phương nghe.
Bạn trai cười rất ôn nhu, hỏi hắn: "Vậy cậu sau này kết hôn tìm người như thế nào?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút nói: "Tại sao nhất định phải kết hôn chứ? Tớ không muốn vì một loại quy tắc hình thức nào đó được ấn định sẵn mà hạ thấp phẩm chất sinh hoạt của chính mình."
Bạn trai hơi kinh ngạc: "Kết hôn và phẩm chất sinh hoạt có quan hệ gì?"
"Cậu chưa từng nghe tới câu nói kia? Kết hôn không phải chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình, thậm chí là hai giai cấp, " Phó Duy Diễn chậm rì rì nói: "Càng nhiều người thì mâu thuẫn thì càng nhiều, yêu đương hẹn hò chỉ có hai người còn chẳng tránh được mỗi ngày cãi nhau, một khi đã kết hôn rồi bố mẹ thân thích của hai nhà tụ tập lại một chỗ... Nghĩ thôi cũng đủ mệt. Nếu như không muốn phiền lòng vì đạo lí đối nhân xử thế, vậy thì quan hệ càng đơn giản càng tốt."
Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Nếu như nhất định phải kết hôn, vậy tốt nhất là hai bên đều không chênh lệch lắm, lên kế hoạch xong xuôi cho mọi thứ, giới hạn rõ ràng, điều khoản minh xác, chẳng hạn như hai bên bỏ ra bao nhiêu tiền tài và thời gian cho hôn nhân, thu xếp ổn thỏa công việc của từng người, dưỡng lão cho bố mẹ, mỗi một bước đều thỏa thuận xong từ sớm, như thế về sau bớt gây phiền phức."
Bạn trai bật cười, bất đắc dĩ nói: "Quy hoạch đến rõ ràng như thế, đâu có giống kết hôn, cảm giác như là cậu đang buôn bán."
Phó Duy Diễn không cho là đúng, phản bác lại y: "Đây không phải là buôn bán, đây là có nguyên tắc."
Một đoạn chuyện cũ này bản thân Phó Duy Diễn cũng không nhớ rõ lắm, bạn trai đương thời thì trái lại vẫn khắc sâu ấn tượng. Một ngày nọ người sau về nước, nghe được Phó Duy Diễn cười nói gần đây dự định tìm một người kết hôn, trong lòng còn vô cùng kinh ngạc, mang chuyện này ra hỏi hắn.
Lúc đó Phó Duy Diễn nói một câu: "Trước khác nay khác."
Ngày đó thời tiết không tốt, y nghe xong câu này vẫn luôn có một chút dấu hiệu không thoải mái, lòng tự tin nảy sinh trước đó bởi vì Phó Duy Diễn trước sau vẫn độc thân cũng bị gọt đi một nửa không rõ nguyên do. Mãi cho đến một ngày khác, y nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ của Phó Duy Diễn, sau đó từ Giang Chí Hoành nghe được hoàn cảnh của nửa kia -- hai giai cấp khác nhau, mẹ con phiền phức, quan niệm bất đồng, nghề nghiệp bận rộn... Yêu cầu phải bỏ ra càng nhiều tiền tài và thời gian...
Giang Chí Hoành nói với y: "Hai người này là đang diễn kịch đi, anh không nhìn ra có gì không đúng sao?"
Khi ấy, y so với bất cứ ai đều rõ ràng hơn hết, đó không phải là diễn kịch.
Phó Duy Diễn diễn kịch có thể lựa chọn rất nhiều người, nhưng hắn lại chọn người này, nơi nơi đều trái ngược với nguyên tắc của hắn... Cho dù đây là diễn kịch, thì cũng là đã định sẵn được kết cục.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Quýnh phát hiện Phó Duy Diễn không biết từ lúc nào có thêm một tật xấu mới. Đang yên đang lành thèm ăn, chính mình không chịu nói, nhất định phải mượn cớ qua con mèo.
Tháng Tư là mùa tôm tích, Dương Quýnh không thích ăn hải sản tươi, nhưng ra chợ nhìn thấy thì thỉnh thoảng sẽ mua rồi đưa tới cho Dương Bội Quỳnh. Một ngày nọ, cậu mua một túi tôm tươi rói to đùng, xách theo trên tay. Phó Duy Diễn đi chợ cùng cậu, trên đường cứ lâu lâu lại liếc mắt nhìn chiếc túi nylon đen thùi lùi kia, cắn chặt răng nhất định không nói lời nào. Chờ đến khi Dương Quýnh đưa tôm xong rồi trở về, vừa ra khỏi tòa nhà của Dương Bội Quỳnh liền nhìn thấy người này đang ở trên ban công thò đầu dòm xuống.
Dương Quýnh ngạc nhiên, trông thấy hắn nhìn đông ngó tây, ngẩng đầu hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Phó Duy Diễn có chút do dự, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tôm đưa qua hết rồi à?"
Dương Quýnh gật đầu: "Đúng vậy, đưa qua hết rồi."
Phó Duy Diễn vịn lan can liếc trái liếc phải: "Mèo nhà em muốn ăn tôm rồi đó..."
Dương Quýnh: "..."
Muốn ăn thì làm thôi, Dương Quýnh bèn quay trở lại, xin về một ít từ chỗ Dương Bội Quỳnh.
Dương Bội Quỳnh hỏi cậu: "Ban nãy mẹ bảo con giữ lại một ít thì không giữ, cớ sao bây giờ lại nghĩ tới chuyện làm?"
Dương Quýnh dở khóc dở cười, giải thích: "Phó Duy Diễn muốn ăn ạ." Cũng không đề cập đến chuyện hắn lấy danh nghĩa của mèo.
Lúc mang tôm về, cậu cho vào chậu rửa sạch, một nửa đem hấp, một nửa xào với ớt và tương. Phó Duy Diễn ăn thỏa mãn vô cùng, con mèo béo thèm thuồng nhảy lên nhảy xuống, chờ mãi cho đến khi hắn vét sạch hai cái đĩa, lúc này mới ngắt mấy miếng đuôi tôm chuẩn bị đi đút cho mèo.
Dương Quýnh cạn lời, vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Trong đuôi này cũng không có thịt, thôi anh đừng cho nó ăn."
Phó Duy Diễn tích cực nói: "Vẫn có một ít mà, bên trong có ti tí vụn anh gỡ không sạch được."
Dương Quýnh nghĩ thầm con mèo này cũng thật là đáng thương, ti tí vụn không đủ nếm ra mùi vị kia, đến khi cơn thèm trỗi dậy mà ngay cả một miếng thịt cũng không ăn được. Lại nghĩ Phó Duy Diễn cũng có chút đáng thương, hai người ở cùng nhau lâu như vậy, mình rất ít khi nào làm hải sản tươi, nhìn xem bây giờ để cho hắn thèm thành cái dạng gì kìa...
Trong lòng cậu ngầm thở dài, vừa nghĩ chờ đến trước khi tôm hết mùa lại làm tiếp một bữa, vì vậy ngoài miệng nói: "Đuôi của tôm tích quá cứng, nhỡ đâu nó ăn không cẩn thận để bị cào rách miệng thì hỏng bét. Để khi nào rảnh rỗi em đi mua ít tôm gõ mõ, loại đó da mềm, nó cũng có thể ăn một chút."
Tháng Tư trôi qua, các loại hải sản tươi bắt đầu thịnh hành, Dương Quýnh mua tôm gõ mõ nhỏ hai lần, chỉ là cả hai lần đều dốc cả vào bụng của Phó Duy Diễn, không có ngoại lệ. Con mèo ở dưới gầm bàn sốt ruột kêu meo meo, hắn liền nghiêm trang giáo dục con vật nhỏ: "Tao đã kiểm tra rồi, mày không thể ăn, nhỡ đâu dạ dày không khỏe thì ăn vào sẽ hỏng!"
Dương Quýnh: "..."
Cách một đoạn thời gian, Phó Duy Diễn lại giở bài cũ, nói với Dương Quýnh: "Mèo nhà em gần đây rất thèm sườn non hầm..."
Dương Quýnh hỏi hắn: "Làm sao anh biết?"
Phó Duy Diễn nói dối không ngượng mồm: "Nhà hàng xóm mấy ngày trước hầm sườn non, nó bíu vào cửa hít hà một hơi cho đỡ thèm, nhìn đáng thương gì đâu..."
Lại hoặc là: "Con mèo nhỏ dạo này gầy thế nhỉ, có nên làm món gì đó khác điều chỉnh một chút?"
Hỏi hắn, làm món gì khác để điều chỉnh đây?
Đáp: Hầm gà trống đi!
Dương Quýnh nghe vậy cũng không vạch trần, hắn muốn ăn món gì thì làm cho hắn món đó. Mãi cho đến tháng Sáu, tiết trời nóng nực, sạp bán cá ở ngoài chợ cũng càng ngày càng phong phú.
Dương Quýnh đặc biệt không chịu được mùi cá, vì vậy nhắc trước phòng hờ với Phó Duy Diễn: "Thỏa thuận rồi nha, em không làm cá đâu, nếu anh muốn ăn thì tụi mình đi ra ngoài ăn, anh ăn cá em ăn món khác, ai cũng không làm lỡ ai."
Phó Duy Diễn ồ một tiếng, gật đầu lia lịa.
Dương Quýnh thở phào nhẹ nhõm, qua mấy ngày, Dương Bội Quỳnh cuối tuần muốn ghé qua chơi, đánh tiếng trước với bọn họ, nói là hôm đó mình sẽ đến nấu cơm, lại ở trên điện thoại hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, đến hôm đó mua đầy đủ thức ăn mang tới luôn một thể.
Dương Quýnh sợ quá làm phiền bà, nói một câu tùy mẹ. Phó Duy Diễn cũng hùa theo nói tùy mẹ, cuối cùng hơi ngừng một chút, lại lén lút liếc trộm Dương Quýnh một cái, giả vờ lơ đãng mà đi ra phòng khách, sau đó mới nhỏ giọng nói với Dương Bội Quỳnh: "Mẹ, mèo nhà tụi con hơi hơi thèm cá..."
Dương Quýnh ở sau lưng hắn nghe được rõ rành rành, nghía bóng lưng của hắn một chút, không nói gì cả.
Bên kia Dương Bội Quỳnh đã đồng ý, cười nói: "Ây dà, không phải chỉ là cá thôi sao, tội nghiệp đứa nhỏ chưa kìa."
Phó Duy Diễn thở phào nhẹ nhõm, bèn vội vã ra vẻ nói: "Dương Quýnh không thích chế biến cá, đến hôm đó mẹ mua để con xử lý là được."
Dương Bội Quỳnh vui vẻ đáp một tiếng, cười nói: "Vậy được, thế thì để mẹ mua vài con." Lại nói: "Đến lúc đó con phụ mẹ một tay là được."
Phó Duy Diễn tức khắc mãn nguyện, hai ngày sau ăn cơm đều có chút kén cá chọn canh, lại ngóng trông cuối tuần Dương Bội Quỳnh ghé lại.
Dương Quýnh thấy hắn như vậy, vài lần muốn nói lại thôi, sau đó suy nghĩ một chút, vẫn không mở miệng.
Thật vất vả mới chờ đến thứ Bảy, Phó Duy Diễn mong trăng mong sao chờ được Dương Bội Quỳnh đến rồi, vừa mở cửa lại trợn tròn mắt...
Dương Bội Quỳnh xách trong tay một chiếc túi nhỏ, bên trong chứa chừng mười con cá bé xíu bằng đầu ngón tay, thon thon dài dài, nhìn không ra có bao nhiêu thịt.
Phó Duy Diễn ngẩn tò te, hỏi Dương Bội Quỳnh: "Mẹ, cá này có phải là hơi nhỏ không ạ?"
Dương Bội Quỳnh không rõ nguyên do, giải thích với hắn: "Chính là loại cá này mới thích hợp, to hơn nữa thì mèo ăn không hết."
Phó Duy Diễn đơ ra: "Mèo?"
"Đúng vậy, chẳng phải con nói nó thèm cá sao, " Dương Bội Quỳnh cười nói: "Loại cá này không có xương dăm, chỉ có xương sống, đến lúc đó phơi nắng thành cá khô nhỏ cho nó ăn từ từ... Ầy chẳng phải con nói muốn xử lý sao, bỏ nội tạng và chỉ đen đi là được rồi. Mau đi đi..."
Phó Duy Diễn: "..."
Hôm ấy Phó Duy Diễn giống như là cá khô nhỏ bị phơi nắng rất lâu, ủ rũ héo quắt queo.
Chờ Dương Bội Quỳnh đi rồi, Dương Quýnh ở bên cạnh cười ha ha, lại giáo dục hắn: "Anh xem anh kìa, muốn ăn gì cũng không chịu thành thật nói mình thèm, nhất quyết phải ấn ở trên đầu con mèo, lần này ngu người chưa?"
Phó Duy Diễn thẹn quá hóa giận, lại nhào qua quấy rối cậu. Hai người cười nắc nẻ chí chóe xong rồi, hắn mới nhịn không được mà lẩm bẩm: "Anh đây chẳng phải là sợ em nói anh sao?"
"Nói anh cái gì?"
"... Cái gì anh kết hôn chính là vì miếng ăn..."
Dương Quýnh trong lòng cười ngất ngưởng, ngoài mặt lại nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, anh kết hôn với em còn không phải là vì đồ ăn em nấu ngon sao?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, phản bác cậu: "Vậy em kết hôn với anh còn không phải là vì mặt anh đẹp sao?"
"Ai bảo thế?" Dương Quýnh hỏi: "Rõ ràng còn có lý do khác!"
Ánh mắt Phó Duy Diễn sáng rỡ, cho rằng cậu muốn khen mình, vừa nhếch khóe miệng lên vừa nói: "Còn có cái gì khác?"
"Chẳng hạn như anh vừa thèm ăn vừa lười biếng nè, lông tóc rậm rạp nè*, đồ đạc vứt lung tung nè..." Cậu mới nói được một nửa, đã bị Phó Duy Diễn kéo đi mất rồi.
*lông tóc rậm rạp thường ám chỉ người có nhu cầu và năng lực tình dục mạnh =))
-------
<Đặt tên>
Con mèo oan gia kia kể từ sau khi được ăn cá khô nhỏ đặc chế, cân nặng bắt đầu tăng lên trông thấy. Trước kia còn là một con mèo sữa nhỏ xíu, sau này càng lớn càng mập, khuôn mặt V-line nhỏ biến thành mặt tròn xoe, chưa dừng lại ở đó, mặt tròn lại tiếp tục tăng trưởng bề ngang, hai má càng ngày càng phình... biến thành mặt bánh rán cỡ lớn.
Phó Duy Diễn ở bên cạnh nhìn ghét bỏ vô cùng, mỗi ngày tan tầm đều phải qua xem một chút, cạnh khóe nó một phen, hôm nay nói nó không có cổ, ngày mai nói nó có hai cằm, mèo oan gia không thèm để ý đến hắn, hắn lại cân nhắc đổi tên cho nó.
Tên cũ "Hoa Hoa" quá nữ tính, Chiêu Tài thì hắn lại cảm thấy không đặc sắc, tự mình vuốt điện thoại di động tìm suốt mấy ngày, xoắn xuýt vô cùng.
Dương Quýnh cằn nhằn hắn: "Anh rảnh quá đi thôi, gọi là Hoa Hoa không được sao? Nó cũng biết mình được gọi là như thế rồi, anh mà lại đổi tên nữa thì nó không tiếp thu được đâu."
Phó Duy Diễn chẳng thấy đúng tẹo nào, ở bên cạnh chặc lưỡi nói: "Cái này có gì đâu mà khó thay đổi, nó thèm ăn như vậy, cầm đồ ăn ngon lừa gạt là được." Đuôi mắt thoáng nhìn thấy con mèo kia đi ngang qua cửa, còn chỉ vào nó mà bôi nhọ một câu: "Ai có sữa người đó là mẹ*."
*nguyên văn:有奶便是娘, ý của bác sĩ Phó ở đây là ai có đồ ăn người đó có quyền, phải tôn thờ và nghe lời người đó như là mẹ, tuy nhiên câu này thực tế ám chỉ những người nông cạn thực dụng, chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt.
Dương Quýnh không quá để trong lòng, cười cười rồi lại đi bận việc của mình.
Mấy ngày sau, cậu đang ở trên ban công gọi điện thoại, lại nghe trong phòng có người gọi: "Địch Nhân Kiệt Địch Nhân Kiệt..."
Dương Quýnh ngẩn người, cách cửa ban công nghe không rõ, cậu hoài nghi chính mình nghe nhầm. Một lát sau gọi điện thoại xong, cậu mới đi vào hỏi Phó Duy Diễn: "Ban nãy anh gọi ai đó?"
Phó Duy Diễn nói: "Gọi mèo chứ ai."
"..." Dương Quýnh: "Sao em nghe cứ như là đang gọi Địch Nhân Kiệt?"
Phó Duy Diễn nói: "Ừ đúng, em xem có giống không này?" Hắn mở ra một tấm hình trên điện thoại di động, trên màn hình là cảnh cắt ra từ phim <Thần Thám Địch Nhân Kiệt>.
Dương Quýnh hơi bối rối, quay đầu nhìn mèo nhà mình, lại quay đầu nhìn lại ảnh chụp trong phim...
Phó Duy Diễn rất đắc ý: "Giống lắm phải không?"
"... Giống cũng không thể như vậy, " Dương Quýnh phản đối: "Như vậy không ổn."
"Chỗ nào không ổn?"
"Thiếu tôn trọng người ta."
"..." Phó Duy Diễn không muốn từ bỏ, suy nghĩ một lát lại nói: "Em nhìn coi, tranh chân dung thời nhà Minh chẳng phải cũng rất mũm mĩm sao? Mèo của chúng ta chính là giống nguyên mẫu, không phải giống người."
"..."
Dương Quýnh nhất quyết không đồng ý, lại nói, trông mặt nó như thế này, gọi Viên Viên (Tròn Tròn) hoặc là Phương Phương (Vuông Vuông) đi, dù sao cũng như nhau.
Thế nhưng con mèo đối với cái tên Tròn Tròn hay Vuông Vuông đều không thích, có gọi nó cũng không quay đầu lại, tên Hoa Hoa cũng không dùng được... Ngược lại là vừa gọi Địch Nhân Kiệt, nó liền lững thững đi tới, đặc biệt nhận tên. Dương Quýnh mới đầu cảm thấy kỳ quái, sau đó mới phát hiện trong nhà chẳng hiểu vì sao vơi đi không ít cá khô.
Dương Quýnh vẫn cảm thấy không thích hợp, một ngày nọ buổi tối trước khi lăn giường sực nhớ tới, rất nghiêm túc nói với Phó Duy Diễn: "Anh đổi cho nó cái tên khác, không thể gọi là Địch Nhân Kiệt nữa, người Trung quốc đều coi trọng chuyện này, hơn nữa em cũng là diễn viên, mai sau nhỡ đâu để người ta biết được thì không ổn cho lắm..."
Phó Duy Diễn đang bận hôn cậu, luôn miệng đáp ứng: "Được được được, vậy đổi cho nó cái tên."
Hai người thân thân mật mật ra ra vào vào nửa giờ, sau khi xong việc Dương Quýnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe Phó Duy Diễn tự mình lẩm bẩm: "Địch Địch Mập? Kiệt Kiệt Mập? Nghe cứ kỳ cục kiểu gì ấy nhở, không phải là Đệ Đệ Mập thì là Tỷ Tỷ Mập*..."
*Địch Địch đồng âm với "đệ đệ" (em trai), còn Kiệt Kiệt đồng âm với "tỷ tỷ" (chị gái).
Dương Quýnh thấy hắn chính là cố chấp với cái tên Địch Nhân Kiệt, cuối cùng bất đắc dĩ, thuận miệng nói: "Gọi là Địch Mập Mập đi..."
Lại sau một thời gian nữa, cơn sốt Địch Nhân Kiệt qua đi, Địch Mập Mập từ từ đơn giản hóa thành mập mập, bé mập, bé mũm. Có những lúc hai người bắt đầu cãi nhau, bèn sẽ đổi thành "bé mập Dương", "nhóc mập Phó"... Cho nên cuối cùng mặc kệ hai người gọi như thế nào, vừa nhắc tới "mập", mèo kia đều sẽ vô cùng tự mình đa tình dò số tìm chỗ ngồi, lững thững đi tới chờ khui hộp đồ ăn.
- ----------------------------------
Cuối cùng tác giả có đôi lời:
Còn có một đoạn là trong buổi hợp lớp trước mặt Hàn Thao đút cơm chó, cùng với một đoạn liên quan đến Phó Duy Diễn trong lễ cưới vì Dương Quýnh đánh Giang Chí Hoành. Đợi tôi đi công tác trở về sẽ gom vào trong mục . Khoảng cách thời gian sẽ rất dài, lúc nào đăng lên sẽ thông báo trên weibo. (đại thần, tại sao chị lại khóa mục này rồi, tìm web lậu cũng không có ;___; )
Lần thứ hai khom mình cảm tạ hết thảy sự ủng hộ to lớn của mọi người, bộ truyện này không nghĩ tới sẽ nhận được sự chú ý của nhiều người như vậy, vốn là muốn viết một câu chuyện gia đình, thế nhưng bút lực không đủ, rất nhiều chỗ xử lý không thích hợp, chẳng hạn như mấy chỗ nhân vật chính bùng nổ cảm xúc: Dương Quýnh xử lý chuyện Phất Lãng (ở đoạn này thái độ của Dương là do lập trường của cậu ta và tình cảm quyết định, cậu ta xử lý rất theo cảm tính, không liên quan đến Phất có năng lực yếu kém hay không), thái độ của Phó đối với bà Giang (chỗ này cũng là tâm thái gà mẹ che chở gà con, xuất phát từ cảm xúc cá nhân), những chi tiết này đều rất chủ quan, chỉ có thể nói là hành vi của nhân vật được quyết định bởi tính cách, mà cũng không có nghĩa là những gì nhân vật chính làm là chuẩn mực hành vi.
Nếu như có độc giả nhỏ tuổi xem truyện, không nên học tập bắt chước theo trong này.
Ngoài ra còn có một phần tình tiết đã lược bớt, một là tuyến sự nghiệp của Dương Quýnh, những thứ liên quan đến giới giải trí thật sự nghiên cứu mãi không hiểu, mua mấy quyển sách giáo khoa, từ đạo diễn đến nhà sản xuất phim, kết quả quyển về nhà sản xuất phim kia là xuất bản năm 2014, cho nên trong truyện có một cái bug là "một phim chiếu 4 đài"... Hai là mâu thuẫn của Phó và Dương được định sẵn là phải sâu hơn một chút, ngoại trừ tình cảm giữa hai người, còn xung đột giữa gia đình hai bên, những nguy cơ trong nghề nghiệp mà Phó Duy Diễn phải đối mặt, lần thứ hai nhận được lời mời đến với bệnh viện của Hàn Thao... Thế nhưng những quan điểm này quá mức nặng nề. Tuy rằng lúc bắt đầu đặt bút viết không xác định là điềm văn (truyện ngọt), nhưng mà mỗi ngày nhìn thấy những dòng tin nhắn và bình luận tâm huyết của mọi người, vẫn cảm thấy đơn thuần một chút là tốt hơn cả.
Bộ truyện này có rất nhiều cảm động, cũng có rất nhiều tiếc nuối, tác giả cặn bã bút lực không đủ, viết văn xem như là lần mò mà viết, hiện tại đã lần mò xong các thể loại bạch nguyệt quang, truyện tiếp theo khả năng là sẽ thử nghiệm đề tài chiến tranh hoặc báo thù, cho nên ở đây lại một lần nữa moaz moaz mọi người ~~
Bất kể chúng ta khi nào mới gặp lại, hiện tại đều chân thành cảm ơn sự ủng hộ và cổ vũ của mọi người, đối với những người vẫn luôn tích cực quăng lôi* nghiêng mình kín cẩn, sợ cả nhà tiêu pha quá trớn cho nên vẫn luôn chưa từng liệt kê danh sách cảm tạ, ở đây cảm ơn tất cả luôn một thể, khom lưng!
*hệ thống bỏ phiếu bá vương, nạp tiền ủng hộ tác giả trên Tấn Giang.
ps: Cập nhật sau này đều là sửa lỗi chính tả, cảm ơn mọi người đã ủng hộ (⊙v⊙).
Yêu mọi người, bắn tim o( ̄ε ̄*)
=================================================
Editor: Tôi hứa sẽ canh me cho đủ phiên ngoại rồi update, hồi trước check Tổng hợp phiên ngoại chỉ có một đoạn về Lôi Bằng gặp được tình yêu mới là một anh nha sĩ. Truyện đã hoàn từ 2017, nhưng vừa mới đổi bìa gần đây, rất trông mong truyện được xuất bản như "Tinh thủ hộ giả" (Ngài quản lý diễn sâu) để đại thần của tôi không quỵt nợ!!!
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện <3
Nhá tạo hình fanart của tôi nè, mọi người biết ai với ai rồi đúng hem XD