Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 21




Ngày mùa hè, nắng hè chói chang, ngột ngạt không gió, tất cả mọi người trong phủ đều phờ phạc, chịu đựng mệt mỏi từ sáng đến tối. Ngoài cửa sổ ve sầu không biết mệt mỏi kêu không ngừng, càng làm cho lòng người buồn bực nóng nảy, không còn thần trí.

Hách Liên Dực Mẫn đẩy cửa vào, đầu tiên nhìn thấy, chính là người nọ tay chân mở rộng ra nằm ở trên giường ướp lạnh bằng chiếu. Ai cũng nói tư thế *oai thất xoay bát(xoay lung tung) sẽ phá hủy dáng vẻ động lòng người. Chỉ riêng cách ăn mặc của y bây giờ, cũng đã quá đủ để cho Hách Liên Dực Mẫn nổi trận lôi đình —— chỉ mặc hờ lên trung y tơ tằm hơi mỏng, thân thể tái nhợt như tuyết cơ hồ có thể thấy được rõ ràng, dưới thân là chiếu trúc màu đen được chế thành từ “Băng ti tịch” trăm năm —— loại băng này ngay cả người thường còn không chịu được hàn khí, với thân thể của y cư nhiên còn dám mặc “mát mẻ” như thế!

Tuy rằng vừa vào cửa liền thấy được cảnh xuân tươi đẹp, nhưng mặt Hách Liên Dực Mẫn vẫn tối sầm, “Cạch” một tiếng đóng cửa phòng, đi nhanh hướng tới chỗ người kia rõ ràng đã biết hắn vào rồi, nhưng ngay cả chút phản ứng cũng không có ——

“Đừng cáu.” Mặc dù tức giận xông lên não, nhưng nói ra khỏi miệng vẫn là hơi hòa hoãn. Mùa hè năm nay quả thật quá nóng, ngay cả hắn cũng bị nóng đến ngôn ngữ hành động đều mang theo một cỗ buồn bực, lại càng không cần phải nói đến cái người đang nằm trên giường kia, vốn tính tình kém muốn chết, lại bị hơi nóng “Hun đúc” như thế, phỏng chừng sẽ trở nên cáu gắt …

Hách Liên Dực Mẫn vừa nói, vừa kéo chăn Mộ Tĩnh Vân bị đá tới góc sáng sủa lại, đắp lên người y.

“Nóng quá!” Hách Liên Dực Mẫn mặc dù dịu dàng, nhưng Mộ Tĩnh Vân lại rõ ràng không nể tình, vung tay lên, ném chăn trở lại chỗ cũ…

“Ngươi không quan tâm đến bản thân mình một chút nào cả.” Coi thường Mộ Tĩnh Vân phản kháng, càng làm thế thì Hách Liên Dực Mẫn càng kéo chăn…

“Ta nói nóng quá!!” giọng cao hơn một ít, Mộ Tĩnh Vân tuy rằng vẫn không đứng dậy, nhưng mạnh mẽ mở mắt, hung hăng trừng Hách Liên Dực Mẫn —— y đã khó chịu như vậy, Hách Liên Dực Mẫn không thể để yên một chút sao?!

” ‘Băng ti tịch’ hàn khí quá mạnh, công lực ngươi không có nhiều, coi như ngươi chịu được, đứa nhỏ đâu có thể nào chịu được!” Thấy Mộ Tĩnh Vân tùy hứng như thế, Hách Liên Dực Mẫn cũng có chút tức giận, lúc này không chỉ có lấy chăn đắp lên cho Mộ Tĩnh Vân, mà còn dùng tay đặt ở trên chăn, không cho Mộ Tĩnh Vân tiếp tục giãy.

Mộ Tĩnh Vân còn muốn giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ khí lực không địch lại, vừa định mắng Hách Liên Dực Mẫn vài câu phát tiết trong lòng, không ngờ lại nghe được Hách Liên Dực Mẫn nhắc tới đứa nhỏ, đột nhiên yên tĩnh trở lại, không tự chủ được đặt tay lên phần bụng có chút nhô lên của mình…

Hách Liên Dực Mẫn đợi một lúc, thấy Mộ Tĩnh Vân đã không lộn xộn nữa, mới lấy tay ra, vừa kéo chăn lại giúp y, vừa nhẹ nhàng nói: “Thân thể của ngươi ra sao ngươi cũng biết, ta nói nhiều hơn nữa cũng chỉ khiến ngươi cảm thấy phiền. Nhưng bây giờ đã có đứa nhỏ, cho nên ngươi cũng phải nghĩ cho nó nữa chứ.” Hách Liên Dực Mẫn cũng không dong dài, nói một chút liền ngừng lại, đưa tay đã qua muốn giúp Mộ Tĩnh Vân lau mồ hôi ẩm ướt dính cả vào tóc, lại bị Mộ Tĩnh Vân quay đầu đi, né tránh…

Hách Liên Dực Mẫn cúi đầu sủng nịch cười cười, nghĩ đến Mộ Tĩnh Vân lại giận dỗi nữa rồi, vừa định rút tay lại, không ngờ Mộ Tĩnh Vân nghiêng đầu từ từ nhắm hai mắt, từ từ nói một câu: “Đứa nhỏ này ta không muốn.”

Cả người Hách Liên Dực Mẫn ngừng lại một chút, tay đang rút lại được một nửa dừng ở không trung. Nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt nháy mắt tựa hồ thay đổi một chút, rồi lại không có biểu hiện ra cái gì. Chẳng qua không khí giữa hai người, theo những lời này của Mộ Tĩnh Vân, đã trở nên cứng lại…

“Ta nói, đứa nhỏ này, ta không muốn.” Không biết là sợ Hách Liên Dực Mẫn không nghe rõ, hay là muốn tiếp tục đả kích đối phương một lần nữa. Mộ Tĩnh Vân thấy Hách Liên Dực Mẫn không lên tiếng, liền lớn tiếng nhắc lại lần nữa. Giọng nói tuy rằng lớn, nhưng chung quy vẫn có chút chột dạ, không chỉ có không dám giương mắt nhìn về phía Hách Liên Dực Mẫn, thậm chí còn xoay người kéo theo cả chăn, hoàn toàn tránh né tầm mắt Hách Liên Dực Mẫn…

Mộ Tĩnh Vân xoay người đợi đã lâu, cũng không thấy Hách Liên Dực Mẫn đáp lời, cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh tức giận, rốt cục cố lấy dũng khí xoay người, lại phát hiện phía sau thì ra đã sớm không có một bóng người. Hách Liên Dực Mẫn, cũng không biết đã rời đi từ lúc nào…

“…” Mộ Tĩnh Vân khẽ thở dài một hơi, một lần nữa nằm xuống, nhưng không đạp chăn ra nữa. Nhưng mà thật sự nóng quá, chỉ lấy góc chăn đắp lên bụng, tay chân thì vẫn là tuỳ tiện duỗi ra bên ngoài, dáng vẻ cà lơ phất phơ lười nhác.

Mấp máy môi, trong lòng có một trận khó chịu không nói nên lời, giống như đau lòng…

Nâng tay đặt ở trên bụng, tuy rằng còn không rõ ràng, nhưng mà trời rất nóng, cũng khiến cho y bây giờ ăn không ít khổ, khó tránh cảm thấy có chút oán hận!

Ngàn điều suy nghĩ, tất cả ủy khuất, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài —— Hách Liên Dực Mẫn, ngươi rốt cuộc là muốn ta, hay là chỉ vì đứa nhỏ này?

Ba ngày, ba ngày, Hách Liên Dực Mẫn cũng chưa từng xuất hiện qua lần nào. Buổi tối cũng không có trở về ngủ, mà bề ngoài Mộ Tĩnh Vân tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng ngay cả bọn hạ nhân hầu hạ cho y cũng biết là y sắp bạo phát. Cho nên bây giờ ngoài cửa phòng của y, không chỉ có không có một bóng người, hơn nữa dường như cả Thính Phong cư, đều yên tĩnh vắng lặng đến không tưởng tượng được…

“Cạch” —— đứng dậy muốn uống chén trà, lại phát hiện trong ấm trà ngay cả một giọt nước cũng không có. Lửa giận tích tụ trong ba ngày nay của Mộ Tĩnh Vân, rốt cục vào lúc này bùng nổ!

Tiện tay ném bình trà trên tay đi, cầm lấy trường sam đặt trên bình phong mặc lên người, sắc mặt Mộ Tĩnh Vân ác liệt, vẻ ngoan độc trong ánh mắt lại tiếp tục dâng lên, ba bước thành hai bước đi thẳng ra cửa. Vừa định mở cửa đề khí thi triển khinh công đi ra ngoài, lại không nghĩ tới vừa mở cửa ra, y liền đụng phải lồng ngực của một người đang đứng ngoài cửa ——

Cái va chạm này không nhẹ, Mộ Tĩnh Vân không còn nhiều công lực. Vốn là vì tức giận nên lao thẳng ra, kết quả không nghĩ tới lại đụng phải người này, mà công lực người này không kém, nếu không cũng sẽ không làm công lực của mình bắn ngược trở về, làm cho đầu y choáng váng, trong lúc nhất thời ngay cả tức giận cũng quên mất, chỉ đứng ở đó đỡ trán đang đau đến nhíu mày!

“Ha ha.” Người nọ khó có khi thấy dáng vẻ như trẻ con của Mộ Tĩnh Vân, lại không sợ chết mà cười nhẹ hai tiếng, sau đó mới ôm lấy Mộ Tĩnh Vân, thả y xuống giường ——

“Ta lại không hạ lệnh cấm xuất môn, nên ngươi muốn dùng khinh công đi ra ngoài sao?” Người nọ vẫn cười, nhưng cũng đưa tay cầm lấy tay Mộ Tĩnh Vân đặt xuống dưới, đổi thành tay của mình giúp y xoa nhẹ.

“…” Tay bị kéo xuống, lúc này muốn không đối mặt cũng không được. Nói cũng kỳ quái, sau ngày y nói không muốn đứa nhỏ trở đi, người nam nhân này, Hách Liên Dực Mẫn, suốt ba ngày không có xuất hiện qua, cũng không có tin tức và hồi đáp gì, cho đến khi y nghẹn đến nhịn không được muốn tự mình đi tìm hắn để hỏi rõ ràng! Nhưng mà bây giờ, người đến cũng đến rồi, cũng nhìn thấy mặt rồi, ngay trước mắt, thế nhưng y lại đột nhiên rút lui. Khí thế mạnh mẽ vừa rồi, tựa hồ cũng theo lần va chạm đó, rút dần đi…

“Ta nghĩ ba ngày mới hiểu được, ngày đó ngươi nói câu nói kia là có ý gì.” Lại cười một tiếng nữa, Hách Liên Dực Mẫn mới tiếp tục nói: “Tình cảm của chúng ta danh chấn thiên hạ, Vạn Diệu tài tử, thế nhưng vì tranh thủ tình cảm mà ghen với đứa nhỏ ở trong bụng nha!” —— đúng vậy, chính là ghen, từ lúc y lại có tin vui tới nay. Bởi vì liên quan đến thân thể, nên quản chặt y hơn rất nhiều, dùng mọi cách nhưng người này cũng không chịu phối hợp. Đều do tính khí đó, bất đắc dĩ, mới nghĩ tới lấy đứa nhỏ để uy hiếp, mới ít nhiều phối hợp một chút, lại không nghĩ dùng nhiều lần quá, thế nhưng y lại không vui, cho là hắn chỉ là vì đứa nhỏ mới đối xử với y như vậy. Hết lần này đến lần khác chuyện gì cũng đều để ở trong lòng, bởi vậy, mới có khúc mắc như thế này.

“Hừ, đảm bảo lần này là nữ nhi!” Tâm sự bị vạch trần, mặt Mộ Tĩnh Vân đen đi vài phần, nhưng lại không chịu thua, như thế nào cũng phải đáp trả một câu…

“Như vậy thì Tranh Vân có muội muội chứ sao.” Hách Liên Dực Mẫn sao có thể không biết Mộ Tĩnh Vân muốn cái gì. Nhưng biết được tính tình của y, cũng không cứng rắn tranh cãi lại, nói một câu *tứ lạng bạt thiên cân,  thuận tay ôm người vào trong lòng, vuốt lông trước đã rồi nói sau, ha ha.

(Tứ lạng bạt thiên cân ý nói chỉ với bốn lạng mà đánh bại cả ngàn cân)

“…” Biết Hách Liên Dực Mẫn nhường cho y, còn muốn thừa thắng xông lên, nhưng nói đến bên miệng, lại không biết nói cái gì cho phải, dù sao bị Hách Liên Dực Mẫn nhìn ra là y đang ghen tị với đứa nhỏ trong bụng, ít nhiều cũng có chút mất mặt. Nghĩ như vậy, mặt mũi Mộ Tĩnh Vân không nhịn được lại …

“Ta ở cửa đợi ngươi một ngày, còn tưởng rằng ngươi sẽ không đi ra tìm ta.” Hách Liên Dực Mẫn trước kia chính là cao thủ tình trường, Mộ Tĩnh Vân sao có thể qua mắt được hắn. Nhưng mà Hách Liên Dực Mẫn cũng không tiếp tục trêu chọc Mộ Tĩnh Vân nữa, tính tình người này nổi danh là thay đổi bất ngờ, vẫn là không nên trêu chọc nữa.

“Ngươi đụng đau ta!” Mộ Tĩnh Vân tuyệt đối là người được tiện nghi còn khoe mã, thấy Hách Liên Dực Mẫn lần nữa nhượng bộ, không ném mấy viên đá thì thực xin lỗi chính mình. Nghe được Hách Liên Dực Mẫn chủ động thừa nhận hắn đang ở cửa chờ mình, nhanh chóng đẩy tội danh đi nhanh đụng vào người khác vu oan đến trên người tướng công nhà mình…

“…” mắt Hách Liên Dực Mẫn khẽ khép lại một chút,  tự nói với mình ‘Tính tình Mộ Tĩnh Vân như thế tuyệt đối không thể cưng chiều’. Nhưng mà vấn đề trước tiên có thể bỏ qua một bên, sau này vẫn còn thời gian để tính toán nợ nần mà!

Còn bây giờ ——

“Ta nghĩ muốn ngươi.” Thuận thế đè thiên hạ trong lòng xuống dưới thân, Hách Liên Dực Mẫn lấn thân về phía trước, hôn lên kia cái miệng nhỏ nhắn lải nhải kia…

“Đứng lên! Mau đứng lên! Ưm…” Lời phản kháng bị ngắt ngang, biến thành hoảng sợ…

“Ta nghĩ muốn ngươi.” Buông cánh môi sưng đỏ ra, nam nhân bắt đầu công chiếm địa phương khác…

“Ta không muốn làm!” Cực lực chống cự, từ mạnh thành yếu…

“Ta nghĩ muốn ngươi.” Mắt điếc tai ngơ, cười nham hiểm một tiếng, đẩy vạt áo người dưới thân ra…

“Không tốt cho đứa nhỏ…” thấy nụ cười kia, trong lòng Mộ Tĩnh Vân hồi hộp một chút, không khỏi cảm thấy sợ, ngữ khí cũng mềm nhũn vài phần, đành phải xuất ra tấm thẻ bài để thoát thân…

“Ta sẽ cẩn thận.” Có lẽ là phiền, Hách Liên Dực Mẫn lại hôn lên môi Mộ Tĩnh Vân, ngăn chặn không cho lấy cớ nữa…



Bên trong xuân ý khôn cùng (tràn đầy xuân sắc), vẫn đứng ở ngoài cửa Lệnh Tiễn nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp bọn họ. Vừa đi ra khỏi Thính Phong, trong lòng Lệnh Tiễn vừa nghĩ: Chủ tử, ngài cứ việc bịa chuyện đi, cái gì mà suy nghĩ ba ngày, chẳng qua là bồi Tranh Vân thiếu gia đi ra ngoài chơi; mà sở dĩ đợi lâu như vậy, chẳng qua là muốn đợi cho Tĩnh chủ tử tự mình nhịn không được đi ra tìm ngài, để thỏa mãn Tĩnh chủ tử một chút nhưng thật ra là để ngài ấy hiểu rõ tâm tư mà thôi; đến nỗi đứng ở cửa đợi một ngày những lời này, ngài cũng thực can đảm nói ra miệng, rõ ràng là tính toán thời gian tốt lắm nên mới đứng ở đó —— bởi vì nước trà trong phòng Tĩnh chủ tử, chính là do ngài phân phó hạ nhân không được châm thêm. Tĩnh chủ tử tánh khí táo bạo, ngài an bài rất nhiều chi tiết nhỏ cho y, tùy tiện đều sẽ không hài lòng, y gặp phải liền bùng phát, mà ngài, chỉ cần đứng ở cửa phòng của y ôm cây đợi thỏ, chờ đợi cái “Hoả tuyến” (dây pháo) kia sắp bị đốt là được.

Như nước trà chẳng hạn, chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi, coi như Tĩnh chủ tử không uống nước, cũng sẽ có cái gì khác làm cho y bùng nổ…

—— trong phòng, Mộ Tĩnh Vân tuy rằng đã bị Hách Liên Dực Mẫn biến thành *thất huân bát tố, nhưng trong đầu, vẫn là có một cái giọng nói đang nói: “Đúng! Hách Liên Dực Mẫn, ngươi cứ bịa chuyện đi!”