“Đi, còn muốn ngốc ở đây đến địa lão thiên hoang* à?” Hách Liên Dực Mẫn đi qua một bên, nhặt roi ngựa ở dưới đất lên, quay đầu thấy Mộ Tĩnh Vân tựa vào trên cây ngẩn người, nói như vậy.
(*Địa lão thiên hoang (地老天荒): dài đằng đẵng hoặc là lâu dài như trời đất)
“Đi?” Lúc này cuối cùng không giả chết nữa, nghiêng đầu qua khinh thường hỏi ngược một câu, ánh mắt của Mộ Tĩnh Vân chính là nhìn về con ngựa bị ngã cách đó không xa – thật sự muốn đi như thế qua cánh rừng này?
“Nếu không thì ta cõng ngươi?” Hách Liên Dực Mẫn ngược lại nói chuyện dễ tính, đảo mắt suy nghĩ một chút, dù sao Mộ Tĩnh Vân cũng không nặng, hơn nữa đoạn đường này nếu thật muốn đi hắn cũng chịu được, lưng hắn một chút cũng không sao.
“Quên đi.” Hách Liên Dực mẫn nói chuyện dễ tính, Mộ Tĩnh Vân lại không cảm kích, khóe miệng co giật một chút, Mộ Tĩnh Vân lười biếng đứng dậy phủi phủi quần áo, quyết định còn chưa muốn cùng Hách Liên Dực Mẫn đi gần nhau như vậy…
“Là tự ngươi nói không cần nha.” Hách Liên Dực Mẫn đi tới, tựa hồ nhìn thấu ý tứ của Mộ Tĩnh Vân, roi trong tay vung lên, một bên lấy roi hơi nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay của Mộ Tĩnh Vân, dưới chân cũng di chuyển, đầu tiên dẫn đầu đi ở phía trước.
“…” Biết Hách Liên Dực Mẫn là muốn y đi theo – trong rừng cây tình hình phức tạp, hai người bám vào nhau một chút thì chung quy tương đối an toàn, nhưng y lại không ngờ rằng lý do mà Hách Liên Dực Mẫn thêm một cái roi ở giữa hai người, vừa có thể để cho y không bị đi lạc, nếu có tình huống đó thì cũng có thể lập tức săn sóc đến y.
Cho nên nếu Hách Liên Dực Mẫn đã có hành động chăm sóc trước, vậy thì y thuận theo thật tốt vậy…
Mộ Tĩnh Vân đã suy nghĩ minh bạch ở trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi theo Hách Liên Dực Mẫn, hai người một trước một sau, ngay cả với cái roi rất gai mắt ở giữa, ngược lại cũng sống yên ổn vô sự với nhau…
Hai người đi bộ về phía trước, tốc độ chậm chạp, mặc dù khinh công của Hách Liên Dực Mẫn coi như rất cao, nhưng vì suy nghĩ cho tính tình không được tự nhiên của Mộ Tĩnh Vân, nên quyết định cứ như vậy quên đi – bây giờ Mộ Tĩnh Vân đối với sự tiếp xúc thân thể với hắn mặc dù có chút quen thuộc rồi, nhưng ở tận sâu thẳm trong lòng lại vẫn còn có chút mâu thuẫn, vì không để cho y đột nhiên phát cơn thần kinh lại sẽ đối đầu gay gắt với hắn, Hách liên Dực Mẫn nghĩ thầm nên từ từ đi là được, dù sao lộ trình sau này vẫn còn rất xa, nếu mà hắn và Mộ Tĩnh Vân luôn tiếp tục bất hòa thế này, dọc đường này tuyệt đối không phải là thái bình.
“Trời tối rồi, xem ra đêm nay chúng ta phải ở qua đêm ở trong rừng.” Hách Liên Dực Mẫn vừa đi vừa nhìn sắc trời, mặc dù hôm nay bọn họ đi ra ngoài từ sớm, nhưng vừa đi không bao xa đã đụng phải hắc y nhân và lão bà bà kia chặn đường, không tính trễ nãi không ít thời gian, còn thêm vào lỗ vốn thiên lý mã, mất thiên lý mã, khinh công lại không dùng được, đi chậm rì rì nửa ngày, còn chưa ra khỏi khu rừng.
“Hừ.” Mộ Tĩnh Vân cũng không quá để ý, dù sao chuyện gì cũng đều có Hách Liên Dực Mẫn gánh vác, y chỉ cần chờ là được rồi.
“Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm vài cành cây nhóm lửa, thuận tiện làm một món ăn dân dã.” Thấy trời sắp tối thì không nhìn thấy đường được, Hách Liên Dực Mẫn nhanh chóng tìm một chỗ bằng phẳng, báo với Mộ Tĩnh Vân một câu, liền xoay người đi, biến mất ở nơi ánh sáng dần dần tàn lụi trong rừng cây…
“Cư nhiên nói đi là đi, cũng không truyền cho ta một chút nội lực…” Thấy Hách Liên Dực Mẫn nói xong đã không thấy tăm hơi đâu, Mộ Tĩnh Vân càu nhàu dùng chân gạt gạt đống lá khô trên đất, đặt mông ngồi xuống, nhưng ngồi thì đã ngồi, lại nhìn trái ngó phải vô cùng lo lắng – sắc trời đã tối, bách thú (các loại thú) ra khỏi hang, để lại một mình y ở đây, có phải muốn hại y hay không?!
Mộ Tĩnh Vân nghĩ đến nội lực liền nhớ đến mình đã mất nội lực, nghĩ đến việc mất đi nội lực liền nghĩ đến vì sao mình không còn nội lực, càng nghĩ càng giận, trong lòng sinh hận tay ngứa ngáy, thuận tay liền kéo cây mây và dây leo bên cạnh giày vò, kéo một phát kéo luôn cả bên trong, vậy mà kinh động một tiểu xà đang nằm ở giữa cây mây và dây leo.
Khí trời đã bắt đầu chuyển lạnh, con rắn nhỏ vốn nên là chỉ nằm ở giữa cây mây và dây leo nghỉ ngơi, còn chưa ngủ đông, kết quả bị Mộ Tĩnh Vân kinh nhiễu như thế, lập tức liền tỉnh lại, cảnh giác nhìn Mộ Tĩnh Vân trước mặt…
“Ta còn cho là cái gì…” Tiểu xà rơi xuống chợt ngẩng đầu cũng dọa Mộ Tĩnh Vân giật mình. Nhưng sau khi kĩ càng nhìn hình dáng, Mộ Tĩnh Vân cười khẽ một tiếng, lắc đầu tự cười đến thần hồn nát thần tính – xanh non mượt mà, nhỏ mà dài, chẳng qua là một con *rắn lục* không có độc mà thôi, mặc dù bây giờ y không có nội lực, mà không nói chuyện tiểu xà không có độc, dù cho có kịch độc, y cũng không để vào mắt.
(*Nguyên văn là ‘rắn thanh trúc’ (青竹蛇): green bamboo snake theo baidu. Vì sợ rắn kinh khủng khiếp lắm nên không dám tra thêm.)
Sau khi cười xong, Mộ Tĩnh Vân cũng không để ý đến tiểu thanh xà kia nữa, mà hướng về chỗ Hách Liên Dực Mẫn đã biến mất nhìn một chút, thấy Hách Liên Dực Mẫn vẫn chưa trở về, đang chuẩn bị lại oán thầm, rút cuộc một giây kế tiếp thấy hoa cả mắt, không ngờ Hách Liên Dực Mẫn đã trở lại, đang đứng nhìn chăm chú tiểu thanh xà đang ngửa đầu lè lưỡi ở trước mắt y không tha.
“Ngươi làm sao chọc tới nó?” Hách Liên Dực Mẫn nhìn một hồi, cũng nhìn ra con rắn này không có độc, cũng không để ý nữa, xoay người lại bỏ xuống thứ gì đó trong lòng, lấy *hỏa chiết* (đồ giữ lửa) ra nhóm lửa.
“…” Mộ Tĩnh Vân không trả lời, mà sau khi thấy Hách Liên Dực Mẫn mang về một con thỏ rừng lại quay đầu lại nhìn tiểu thanh xà kia một chút, nghĩ thầm không bằng sẽ thêm một món ăn?
Suy nghĩ trong lòng, tay liền động đậy, Mộ Tĩnh Vân chớp mắt, chợt đưa tay phải ra công kích tiểu thanh xà một cái, mà tiểu thanh xà bị y hù dọa, theo tự nhiên cũng cắn tới sườn tay Mộ Tĩnh Vân một cái.
Chỉ trong nháy mắt, hàm răng vừa mới cắm vào tay của Mộ Tĩnh Vân, tiểu thanh xà liền mềm nhũn xuống, thậm chí ngay cả khả năng giãy dụa đều không đáng kể, cứ như vậy mà mất mạng…
“Ngươi làm gì thế?” Nghe được tiếng động, Hách Liên Dực Mẫn quay người qua, thấy trước mặt ném tới một đồ vật, theo bản năng lấy tay chộp lấy, nhìn một cái, nổi giận đùng đùng, mới rồi vẫn còn là tiểu thanh xà *sinh long hoạt hổ* (khỏe như vâm).
Dĩ nhiên, nằm thẳng đơ ở trong tay hắn bây giờ cách bốn chữ “sinh long hoạt hổ” rất rất xa…
“Tiện đường làm thôi.” Mộ Tĩnh Vân băng lại vết thương ở sườn tay, hơi cau mày – cảm giác dường như có chút quái lạ…
“Hả? Bụng dưới của con rắn này có hoa văn màu đỏ.” Đã bắt đầu cúi đầu lột da rắn, Hách Liên Dực Mẫn không nhìn thấy thần sắc có chút bất thường của Mộ Tĩnh Vân, nhưng lại đột nhiên kinh ngạc thấp giọng nói một câu, đưa tới cho Mộ Tĩnh Vân.
“…” Mộ Tĩnh Vân chen qua bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn, thấy trên gần nửa phần bụng đã bị lột có một hoa văn màu đỏ máu, chiếu lên da xanh mượt toàn thân của tiểu xà có vẻ tiên diễm dị thường, vô cùng quỷ dị, nhưng bởi vì là ở bụng của con rắn, với lại ở vị trí tương đối khó thấy, lại thêm sắc trời đã tối, cho nên ban nãy hai người bọn họ cũng không nhìn thấy…
Hai người nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt của đối phương đều cùng hiểu với nhau – ban đầu bọn họ cho rằng con tiểu xà này không có độc, kỳ thật không chỉ có độc, sợ rằng độc còn không nhẹ đâu…
“Hoa văn tiên diễm như thế, sợ không phải là độc thường, ngươi không sao chứ?” Hách Liên Dực Mẫn đem tay phải của Mộ Tĩnh Vân qua nhìn một chút, máu không đổi màu đen, vết thương cũng nhìn không ra có biến đổi gì, hắn biết Mộ Tĩnh Vẫn là đủ độc, nhưng con rắn này quả thật là rất kỳ dị, hoa văn kỳ quái như thế, màu sắc tiên diễm như vậy, quyết không phải là độc vật tầm thường…
“Cũng không nhất định độc được ta.” Mộ Tĩnh Vân thu ánh mắt về, vô thưởng vô phạt trả lời một câu, đem tay rút về, ngồi trở lại trên mặt đất suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Giữ lại da rắn cho ta, rắn này không phải là vật phàm, có lẽ quay về có thể tra ra chút gì.”
“Ừm. Nếu có chỗ nào không khỏe phải nói với ta.” Hách Liên Dực Mẫn đồng ý, mà tựa hồ như phát giác ra điều gì trong lời của Mộ Tĩnh Vân, nhưng cũng không vạch trần, dặn dò một tiếng, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Chờ chốc lát, lửa đã nhen lên, thỏ rừng và tiểu xà đã làm thịt cũng được gác lên, Hách Liên Dực Mẫn ngồi ở bên quay thức ăn, ánh lửa chiếu lên gương mặt yêu diễm của hắn, thoạt nhìn cảm thấy có chút quỷ mị.
Mộ Tĩnh Vân ngồi đối diện, nhìn thấy gương mặt của Hách Liên Dực Mẫn chiếu xuống ánh lửa, càng nhìn càng thấy có phần hoảng sợ, dường như bây giờ cùng mình ở ngoài chờ ăn “cơm” không phải là người, mà giống như là một diễm quỷ…
“Suy nghĩ gì thế?” Mộ Tĩnh Vân suy nghĩ một hồi đến thất thần, Cho đến lúc Hách Liên Dực mẫn kêu y một tiếng, trên tay lại nặng xuống, mới hoàn hồn lại, nguyên lai là Hách Liên Dực Mẫn đã đem tới một cái chân thỏ vừa nướng xong, thấy y không phản ứng gì, trực tiếp bỏ xuống tay hắn.
“Không nhìn ra tay nghề của Hách Liên đại thiếu gia cũng không tệ lắm.” Giằng co một ngày cũng mệt mỏi, nhìn thấy chân thỏ nướng vàng óng ánh thơm thoang thoảng, Mộ Tĩnh Vân cũng không khách khí, cắn một cái, nghĩ rằng tuy là mùi vị đơn giản một chút, nhưng ở nơi thôn quê màn trời chiếu đất này, cũng được coi là mỹ thực.
Điều khiến y cực kỳ ngạc nhiên là Hách Liên Dực Mẫn lại có thể làm thông thạo được những việc này, ngược lại khiến y nhìn với cặp mắt khác xưa mấy phần, vốn y còn tưởng rằng tối nay con thỏ phải hy sinh ở dưới đống than lửa, cho nên mới nhất thời cao hứng bắt thêm một con rắn, để tránh đêm nay ngoại trừ lương khô mua ở ngoài khách đ.iếm sẽ không có gì ăn, xem ra là y quá lo lắng rồi.
Chỉ có điều nói đến con rắn kia, dù sao vẫn có cảm giác có chút không ổn, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân xác thực, chuyện gì sẽ xảy ra đây…
“Học với giáo chủ của ngươi.” Hách Liên Dực Mẫn nhún nhún vai, nói sự thật – chẳng qua ở phần sau còn có một câu thức thời không nói ra “lúc trước đây khi đi núi Tây Lương Sơn tìm ngươi”…
“…” Mộ Tĩnh Vân liếc mắt, không biết có phải là đã đoán được hay không…
“Đi đến Ứng Thiên Giáo nhiều lần như vậy, cũng không lần nào gặp ngươi.” Hách Liên Dực Mẫn sờ sờ mũi, để hóa giải sự lúng túng giữa hai người một chút, đành phải tùy tiện lôi ra vài chủ đề.
“…” Lại liếc mắt lần nữa, y ở chỗ hẻo lánh thế nào, Hách Liên Dực Mẫn cũng không phải không biết, gặp phải quỷ ah.
“Y thuật cao như vậy, vì sao lại không thích cứu người?” Nói đến y thuật, tiểu tử này sẽ phải trả lời – Hách Liên Dực Mẫn có lòng tin!
“Ai nói y thuật của ta cao?” Quả nhiên bị Hách Liên Dực Mẫn đoán trúng…
“Giang hồ đồn rằng chỉ cần ngươi chịu ra tay chữa trị thì tuyệt sẽ không chết.” Chính là bởi vì như vậy, danh tiếng của Mộ Tĩnh Vân mới nổi như vậy.
“Hừ, biết rõ không cứu sống được, còn cần phải ra tay sao?” Mộ Tĩnh Vân cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường.