Những ngôi sao lấp lánh trên trời, ánh trăng như nước ——
Hách Liên Dực Mẫn một mình một người vô cùng buồn chán tiêu sái đứng ở hậu viện của Ứng Thiên giáo, không yên lòng “Thưởng thức” ánh trăng này. Nơi này quả thực không giống như Trung Nguyên, trong tà giáo này toàn đình đài lầu các, núi giả, hồ nước…
“Nhớ lấy…” Hách Liên Dực Mẫn thấp giọng thì thào một câu, không tự giác lại nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi với Ân Huyền Quắc ——
“Sao rồi?” Hắn thừa nhận sự kiên nhẫn của mình không tốt, tuy rằng chỉ chờ trong chốc lát, nhưng đã là giới hạn với sự kiên nhẫn của hắn, cho nên Ân Huyền Quắc vừa mới vào cửa, hắn liền lập tức lưu loát dứt khoát vọt tới…
“Ngươi không nên động thủ với hắn.” Ân Huyền Quắc vòng qua hắn, ngồi vào trên ghế tự rót nước cho mình.
“Là hắn động thủ với ta trước!” Tức giận bất bình ngồi xuống bên người bạn tốt, Hách Liên Dực Mẫn vì mình mà biện giải —— Trước đó hắn đang cùng bọn giáo chúng chào hỏi với nhau, cái tên Mộ Tĩnh Vân kia vừa đi vào đã tặng cho hắn màn chào hỏi bằng ngân châm là không đúng rồi!
“Bây giờ là ngươi đang cầu hắn.” Ân Huyền Quắc nói trúng tim đen của hắn…
“Ngươi không phải giáo chủ sao…” Ngụ ý nói là bạn tốt của nhau không thể lấy thân phận ra ép buộc người được sao…
“Với người khác thì có thể, chỉ riêng hắn thì không được.” Không nghĩ tới lại bị một câu này từ chối …
“Vì sao?” Khó chịu vỗ bàn một cái, Hách Liên Dực Mẫn đứng dậy không thuận theo, không buông tha nhìn chằm chằm bạn tốt —— hắn đang vội muốn chết! Ân Huyền Quắc còn không chịu giúp hắn!!
“Sư phụ của hắn Linh Thứu Tử là huynh đệ kết bái với cha ta khi cha ta còn sống, luôn luôn trung thành và tận tâm với Ứng Thiên giáo, địa vị của ông ấy cao hơn ta, nhưng vẫn theo ta sau khi cha ta qua đời. Hơn nữa còn gọi ta là giáo chủ, chỉ cần điểm này, đã có thể làm cho mọi người kính nể. Mà Tĩnh Vân được ông ấy nhận nuôi từ khi còn quấn tã, cha ta cũng rất cưng chiều hắn, chúng ta lớn lên cùng nhau, hắn đối với ta mà nói, là thanh mai trúc mã, đúng hơn là đệ đệ của ta. Ngươi nói ta đây là ca ca, làm sao có thể dùng thân phận đi cưỡng ép hắn?” Ân Huyền Quắc nói rõ ràng.
“Vậy sư phụ hắn là…” Nghe Ân Huyền Quắc nói, Hách Liên Dực Mẫn không thể làm bậy được, cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng mà theo như lời của Ân Huyền Quắc, hắn lại có hy vọng với người kia hơn ——Sư phụ của “Y thánh”, chắc cũng sẽ không kém đồ đệ đâu ha?
“Ngươi nghĩ cũng không được nghĩ, Linh Thứu Tử tiền bối đã về cõi tiên bốn năm trước rồi, bây giờ người thân của Tĩnh Vân, cũng chỉ còn có ta.” Ân Huyền Quắc sao lại không biết hắn đang nghĩ gì, cho nên nghe cũng chưa nghe xong, liền phất tay cắt đứt lời nói của Hách Liên Dực Mẫn.
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Hách Liên Dực Mẫn cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể suy sụp ngồi xuống, lấy tay đỡ trán, lười biếng hỏi…
“Chờ.” Ân Huyền Quắc cũng không thèm nhìn nói cho hắn một chữ…
“Chờ cái đầu ngươi!!” Rầm một tiếng, mảnh vỡ của bàn và ghế dựa đồng thời rơi xuống đất, mà cái người tức giận đánh nát cái bàn của người ta, trong chớp mắt liền biến mất bặt vô âm tín, chỉ để lại Ân Huyền Quắc khí định thần nhàn ngồi tại chỗ uống trà, không trả lời câu mắng từ phía xa truyền tới…
Hách Liên Dực Mẫn bay đi, muốn điều chỉnh lại tâm tư của mình, lại không ngờ tới khi ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện mình bất tri bất giác đã đi tới nơi ở của người kia —— cái sân nho nhỏ, lạnh lùng vắng lặng, chưa từng có người chăm sóc nó, thậm chí ngay cả cây cối, đều không có mấy cây, cả trong viện nhìn được nhất, chính là vườn thuốc ——
Nhìn cách bố trí, không có trật tự, chủ nhân nó để đông một chút tây một chút, làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn sang, cũng cảm giác được chủ nhân nơi này nhất định là người tùy tiện và rất không có trách nhiệm —— bởi vì toàn bộ dấu vết đều biểu lộ, hoa hoa thảo thảo này nọ trong vườn, nếu nói là được cố ý trồng lên, chẳng bằng nói là người kia tùy tiện đi tới, thuận tay cắm cây non vào cho nó tự sinh tự diệt thì còn có người tin…
“Ồ?” Hách Liên Dực Mẫn kêu lên một tiếng, nỗ lực muốn tìm chỗ này từ trong trí nhớ —— Hắn kết giao với Ân Huyền Quắc nhiều năm, Ứng Thiên giáo hắn cũng đã tới không dưới mười lần, tuy rằng cơ hồ mỗi lần đều là đột nhiên hứng khởi nửa đêm đến gõ cửa bằng hữu tốt uống rượu không say không về, nhưng Ứng Thiên giáo vẫn tương đối quen thuộc với hắn.
Chính là cái chỗ này, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có một chút ấn tượng, không biết là lúc trước hắn không chú ý, hay là do nơi này thật sự quá hẻo lánh gây ra …
Bất quá nhớ tới chuyện này, thật là có chút hối hận, trước kia là ngại phiền toái, Ân Huyền Quắc vài lần muốn giới thiệu Mộ Tĩnh Vân với hắn thì hắn đều lấy cớ uống rượu thoái thác. Nếu sớm biết rằng sẽ có một ngày mình cần người nọ giúp đỡ như vậy, thì đã dựa vào giao tình tốt đó làm xong việc từ lâu rồi, không giống như bây giờ, cứng mềm đều không được…
Hách Liên Dực Mẫn rối rắm, bước chân cũng đã đi vào trong tiểu viện, ngước mắt đánh giá, phát hiện ngoại trừ trong phòng có ánh đèn mờ, còn lại không có bất kì ánh sáng nào.Mà trong sân, giống như là không có sự sống, im lặng đến mức khiến người khác hốt hoảng…
Hách Liên Dực Mẫn đang cân nhắc có nên đi vào hay không, dù sao nơi này là địa bàn của bạn tốt, giao tình của bọn họ mặc dù tốt, nhưng điều này cũng không thể để cho hắn vênh váo được —— Mỗi gia tộc, mỗi bang phái, đều nhất định có bí mật không thể để cho người ngoài biết. Nói không hiếu kỳ, là giả, nhưng hắn càng coi trọng tình hữu nghị của hắn và Ân Huyền Quắc hơn. Hắn thật sự không muốn bởi vì chuyện này, mà mất đi người bằng hữu này.
—— Nghĩ như vậy, Hách Liên Dực Mẫn đang muốn im lặng rút lui, lại không nghĩ đến ngay khi hắn chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại ngoài ý muốn nghe thấy một tiếng rên nhỏ —— như có như không, áp lực đến cực điểm, không dễ gì nghe thấy được…
Mà cũng chỉ có một tiếng như vậy, đã làm cho người cảm giác được rõ ràng người đó đang chịu đựng thống khổ, trong đó lộ ra tựa hồ là sự giày vò …
Hách Liên Dực Mẫn vốn đã bước ra được một nửa, bị tiếng rên này kéo lại. Chẳng qua là trên mặt hắn, cũng không có hiện ra biểu tình kinh ngạc hay nghi ngờ gì. Trái lại, khóe miệng Hách Liên Dực Mẫn, sau khi nghe âm thanh kia, bắt đầu từ từ nhếch lên, cuối cùng ở trên khuôn mặt kia vẽ ra một độ cong tà mị —— Mộ Tĩnh Vân ơi Mộ Tĩnh Vân, Chúng ta thật sự là oan…gia…ngõ hẹp a!!!
Một người mặc Hồng y, mồ hôi thấm lên áo mỏng, thần trí tuy rằng coi như thanh tỉnh, nhưng tay chân cũng đã hơi có vẻ chậm chạp, chỉ có thể nghiêng người dựa vào ghế, gian nan lục lọi trong tủ thuốc —— Hách Liên Dực Mẫn mở cửa ra nhìn thấy cảnh tượng này đầu tiên. Cho dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không ngoài ý muốn chút nào ——
Nói là ngoài ý muốn, là bởi vì khi hắn nghe được âm thanh kia thì ý nghĩ đầu tiên là, Mộ Tĩnh Vân có khả năng bị người khác ám toán mà bị thương, mà võ công của Mộ Tĩnh Vân cũng không yếu, còn biết dùng độc, cho nên người có thể làm y bị thương, nhất định cũng không phải người tầm thường; Mà cũng không ngoài ý muốn nha! Theo như Hách Liên Dực Mẫn thấy, với tính cách của Mộ Tĩnh Vân, mặc dù có Ân Huyền Quắc là chỗ dựa, nhưng bình thường nhất định cũng có không ít kẻ thù. Rõ ràng là người ta không dám tới, nhưng ngầm động tay động chân, nhưng mà không biết là ai …
Hơn nữa nhìn tình trạng của y, hình như là bị người ta hạ độc đó nha! Hắn nghĩ với danh hiệu “Y thánh” đứng đầu của Mộ Tĩnh Vân, người bình thường sẽ không ngốc mà dùng chiêu này.
Như vậy, nếu hắn không đoán sai thì… ha ha ha ha…
“Tĩnh tiên sinh xem ra có chút vội a! Không biết có cần tại hạ hỗ trợ không đây?” Hách Liên Dực Mẫn đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Mộ Tĩnh Vân trong chốc lát. Sau khi phát hiện Mộ Tĩnh Vân hoàn toàn không biết sự hiện diện của hắn, liền lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút cười duyên hỏi…
“…” Khó có khi Mộ Tĩnh Vân không phát tác, chính là thoáng có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hách Liên Dực Mẫn một cái, sau đó lại tiếp tục quay lại tìm thuốc —— So với việc tổn thất thời gian cho vị khách phong lưu kia, không bằng tìm thuốc làm dịu đi dược tính của cái kia mới là thượng sách…
“Danh chấn thiên hạ Vạn Diệu thần y, lại không giải được ‘Ngọc lưu hương’? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ rất bất lợi với Tĩnh tiên sinh nha.” Miệng nói lời thân thiết, nhưng giọng điệu lại không giống như vậy. Đương nhiên, Hách Liên Dực Mẫn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ che dấu, cho nên bốn chữ “Vui sướng khi người gặp họa” hiện lên rõ ràng trên mặt hắn …
“Ngươi có thấy ‘Thần y’ nào nghiên cứu xuân dược không?” —— Xuân dược! Đúng vậy!! Chính là xuân dược!!!
—— Cho nên đáng chết y mới không có giải được!!!
“Có muốn tại hạ giúp đỡ không?” Mơ hồ nghe được Mộ Tĩnh Vân đang lầm bầm gì đó không biết là nói với hắn hay nhớ tới cái gì. Hách Liên Dực Mẫn cũng rất thoải mái, trực tiếp coi như y đang lầm bầm lầu bầu, cho nên tự mình quyết định…
“Xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.” Đáng tiếc người ta không cảm kích…
“Không khách khí.” Hách Liên Dực Mẫn miệng mặc dù nói “Khách khí”, nhưng cơ thể lại không như lời nói bay lên, cánh tay dài duỗi ra, ôm Mộ Tĩnh Vân đứng không vững vào trong lòng —— Tuy Mộ Tĩnh Vân này tính tình không tốt, diện mạo nếu so với một đám hồng nhan tri kỷ của hắn chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng nếu hôm nay y theo hắn đi cứu người, hắn nhưng thật ra còn có thể ở trước mặt Huyền Quắc xem tên đáng chết này là bằng hữu.
Bất quá hiện tại, cái khác không nói trước, giờ này khắc này, hắn chỉ muốn hảo hảo khi dễ một chút vị giả thư sinh xấu tính này —— bộ dạng cả người lẫn vật vô hại như vậy, gương mặt văn nhược kia, dễ dàng chọc người ngại chọc người hận như thế?
Huống hồ, hiện tại y lại trúng phải xuân dược nổi danh “Ngọc lưu hương”, tuy rằng đó không phải xuân dược nổi danh nhất, dược tính mạnh nhất, nhưng nó lại là loại thuốc khó giải nhất —— nó nổi danh nhất, chính là do chỉ cần đến nơi buôn bán dược liệu, sạp hàng ven đường là có thể mua được, còn giải dược thật ra cũng chính là nó, chẳng qua luyện chế giải dược thì cần phải đảo ngược trật tự điều chế ra nó thôi, sai một chút … cũng … không… được.
Cho nên vô luận như thế nào, ít nhất lúc này Mộ Tĩnh Vân là không có biện pháp giải nó, chỉ với chuyện y không biết gì về xuân dược thì đã vô lực mà xoay chuyển, huống chi “Ngọc lưu hương” này phiền phức như thế, muốn trong thời gian ngắn mà điều chế ra giải dược là không có khả năng. Hơn nữa nghĩ đến cái người cho y thuốc này hẳn là cũng biết rõ về y, biết điểm yếu của y ở đâu, mới đặc biệt dùng “Ngọc lưu hương” này…
“Hách Liên công tử khách khí làm sao?” Tuy rằng bị người nam nhân mình chán ghét ôm vào trong ngực khiến Mộ Tĩnh Vân cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng mà xuân dược phát tác lại khiến cho toàn thân y vô lực, không chỉ nói từ chối, lúc này nếu không phải Hách Liên Dực Mẫn ôm y, chắc là y cũng đã ngã xuống đất …
“Sao? Gọi ta là công tử? Là Huyền Quắc đặc biệt dặn dò sao?” Hách Liên Dực Mẫn nhíu mày, trong giọng nói có gai: “Bất quá, bây giờ không phải là lúc nói về hắn.” Yêu mị cười cười, đột nhiên bế Mộ Tĩnh Vân đang ngồi trên bàn lên, đi vào trong phòng ngủ…
“Ngươi?! Thả ta ra!!” Mộ Tĩnh Vân lắp bắp kinh hãi, theo bản năng giãy dụa lộn xộn, bất quá bị Hách Liên Dực Mẫn đi trước một bước, càng thêm dùng sức ôm chặt, cho đến khi đi tới bên giường, mới đột nhiên buông tay, ném Mộ Tĩnh Vân lên giường…
“Thả.” Nụ cười tà ác trên mặt càng rõ ràng hơn, Hách Liên Dực Mẫn ung dung cởi giày rồi lên giường, đè Mộ Tĩnh Vân dưới thân, nửa thật nửa giả nói…
“…, không phải nói Hách Liên công tử yêu nhất mỹ nhân sao? Không nghĩ tới với tư sắc của ta mà ngươi cũng ăn được sao?” Phía trước bên ngoài phòng múa mép khua môi một lúc, Mộ Tĩnh Vân còn có thể cho rằng Hách Liên Dực Mẫn chỉ nhân cơ hội châm chọc ở ngoài miệng thôi, nhưng mà bây giờ lại ở trên giường, là nơi có chút đặc biệt, khiến cho y không thể không khẩn trương lên, đầu óc có chút mơ hồ vận chuyển, quyết định vẫn là cố gắng đừng để cho chuyện này phát sinh thì tốt hơn…
“Cách quốc sắc Thiên Hương là khá xa, nhưng ít nhất bộ dạng đỏ mặt đó cũng có chút phong tình…” Khó có lúc nói ra một câu được coi là hay, ngón tay thon dài của Hách Liên Dực Mẫn, chậm rãi vuốt ve Mộ Tĩnh Vân bởi vì dược tính mà hai má đỏ bừng…
“Vậy Hách Liên công tử cũng không cần miễn cưỡng đâu!” Đáng tiếc người nào đó vẫn nghe nó thành nói mát, không cho là đúng “xuy” một tiếng…
“Có lẽ không phải miễn cưỡng đâu?” Thấp giọng cười cười, Hách Liên Dực Mẫn cố ý đem thân thể của mình dán chặt lên người Mộ Tĩnh Vân hơn, để cho y cảm giác một chút bộ vị kia của hắn đang khát vọng như thế nào —— thế thì không phải là nói dối rồi. Tuy rằng tư sắc thường thường, nhưng không nghĩ tới khi y bị nhiễm màu hồng lên, thế nhưng lại mê người hơn bình thường…
“…” Bị động tác của Hách Liên Dực Mẫn khiến cho y kinh ngạc đến ngẩn người. Dược tính kia bị y tận lực khống chế tựa hồ cũng bị động tác này phát tán ra, khiến Mộ Tĩnh Vân choáng váng trong nháy mắt, thân thể càng mềm hơn…
“Ngươi tìm không thấy giải dược. Bây giờ chỉ có ta là giải dược thôi.” Cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cắn tai Mộ Tĩnh Vân, mị hoặc nói, ngoài ý muốn ôn nhu không ít. Đôi môi ẩm ướt, cũng giống như chủ nhân của nó vậy tùy tiện hôn xuống…
“…” Đã không thể nói được gì, các giác quan của cơ thể, dẫn y bước vào một không gian vô định, hơn nữa y phát hiện, y và cái tên Hách Liên Dực Mẫn này, thật sự là không thể nói chuyện được với nhau, cho nên dứt khoát nhắm mắt ngậm miệng, tùy ý để người kia muốn làm gì thì làm…
“Thả lỏng một chút, ít nhất kinh nghiệm của ta sẽ không để cho ngươi cảm thấy khó chịu.” Ôn nhu nói, làm cho người ta quả thật hiểu lầm là đang nói chuyện với người yêu. Trời đất chứng giám! Hách Liên Dực Mẫn nói những lời này, chẳng qua do tác phong phong lưu của hắn, là thói quen của hắn khi làm một tình nhân hoàn mỹ thôi…
—— Đương nhiên, lúc này người đang ở dưới thân hắn Mộ Tĩnh Vân cũng hiểu được, cho nên y coi như không biết, mà nhắm mắt làm ngơ dùng hết một chút khí lực cuối cùng nâng người về phía trước, khiến cho Hách Liên Dực Mẫn tiến thật sâu vào trong cơ thể của mình, mà màu đỏ chói mắt tươi đẹp, trong lúc kết hợp kia, từ chỗ gắn kết chặt chẽ kia rơi xuống——
“Hừ…” Nhẹ nhàng hừ một tiếng, Mộ Tĩnh Vân đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái, có chút xa xăm, có chút quỷ dị, có chút sâu không lường được…