Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 5




“!!!” Nghe thấy bốn chữ “Thiên Nhật Túy Lan”, Mộ Tĩnh Vân ngây ra một lúc, bất quá y hoàn hồn cực nhanh, tuy là thất thần trong chốc lát, nhưng giọng nói vẫn không tự chủ được mang theo một tia kích động và vội vàng không dễ dàng phát hiện được: “Ngươi có?”

“Hình như là có.” Nhíu mày, Hách Liên Dực Mẫn trả lời được xem như tiêu chuẩn của trả lời cũng như không…

“Có hay không có?” Nếu đối phương đã nói không rõ ràng như thế, vậy thì y sẽ làm cho nó rõ ràng!

“Có thì sao? Mà không có thì sao?” biểu cảm không phải khiêu khích bình thường…

“Có, lấy một gốc cây Thiên Nhật Túy Lan làm trao đổi, ta sẽ theo ngươi về Giang Nam cứu người; Không có, Hách Liên công tử cũng đừng nên nhiều lời, vẫn là nhanh chóng quay về, chuẩn bị tốt nhất quan tài đưa tang đi.” Rất rõ ràng, ngay cả vòng vo cũng không, trực tiếp nói rõ điều kiện.

“Là cứu người hay là hại người nha?” Nghe xong điều kiện của Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn cũng không tỏ rõ thái độ, vẻ mặt tự nhiên như cũ, chỉ là giọng điệu có chút không mặn không nhạt hỏi một câu, giữa lông mày tựa hồ còn mang theo cười khẽ —— y đức của người này, chính là không tin được nha…

—— nếu y chỉ là một lòng muốn Thiên Nhật Túy Lan kia, mà ngại phiền toái ngay cả cả cứu cũng không cứu liền trực tiếp nói với hắn hết thuốc chữa, vậy hắn phải chịu tổn thất lớn rồi…

“Nếu không nên chết, tự nhiên là không chết được.” Biết Hách Liên Dực Mẫn hỏi như vậy là muốn nhắc nhở y không nên chỉ lấy đồ vật này nọ mà không cứu người như hứa hẹn. Tuy rằng không giữ những câu chữ vẫn không thay đổi tật xấu trào phúng, nhưng Mộ Tĩnh Vân lại có thể không tính toán với hắn —— chờ nắm được Thiên Nhật Túy Lan, từ từ tính toán nợ nần cũng không muộn…

“Thành giao!” Nhoẻn miệng cười, sau khi nghe được hứa hẹn của Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn cũng không làm khó dễ nữa, mà là trực tiếp đứng dậy bước đi, nhìn thấy đúng là muốn nhanh chóng xuất phát —— “Xe ngựa đã ở bên ngoài đợi đã lâu, làm phiền Tĩnh tiên sinh lập tức đứng dậy mặc y phục, thời gian nhưng là không có đợi người nha!”

“Nửa canh giờ.” Cũng không nhiều lời, y tin tưởng Hách Liên Dực Mẫn nghe hiểu được —— tình trạng thân thể lúc này của y thật không phải là kém bình thường…

“Thân thể của Tĩnh tiên sinh đang không khỏe sao? Có cần tại hạ hỗ trợ không?” Những lời này có thể nói là cực kỳ mờ ám. Hách Liên Dực Mẫn hiểu được, nhưng hắn không phải một người kiên nhẫn, hơn nữa cả người Mộ Tĩnh Vân đâu phải hắn chưa từng thấy qua? Nếu chỉ là mặc quần áo…. Chuyện nhỏ, bây giờ hắn đành hạ mình hầu hạ y vậy, dù sao Mộ Tĩnh Vân cũng không vội, nhưng cái người sắp chết ở nhà kia lại rất vội, cho nên vẫn là càng nhanh càng tốt…

“Hách Liên công tử không phải đã chuẩn bị tất cả từ sáng sớm sao? Vậy thì sao không thể cho ta được nửa canh giờ?” Cố ý xem nhẹ ý tứ mờ ám trong lời nói của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân chỉ chọn nói những cái có lợi với mình —— nghĩ đến Hách Liên Dực Mẫn nắm chắc lần cuộc trao đổi này, nếu không hắn làm sao có thể mới sáng sớm đã chạy ra chuồng ngựa?

Nghĩ tới hắn thế nhưng dùng Thiên Nhật Túy Lan để trao đổi, xem như mạng của người kia cũng chưa đến đường cùng…

“Vậy sau nửa canh giờ tại hạ lại đến đón Tĩnh tiên sinh.” Không thèm để ý nhún vai, có thể Hách Liên Dực Mẫn cũng nghĩ đến tính khí không tốt của Mộ Tĩnh Vân, cho nên cũng không kiên trì thêm nữa, mà xoay người đi ra ngoài —— thừa dịp chưa xuất phát,  đi trò chuyện với Huyền Quắc, thuận tiện cảm ơn Huyền Quắc một chút vì đã kịp nhắc nhở hắn—— Người học y, đối với kỳ hoa dị thảo hiếm có trên thế gian, không thể chống cự được…

Nửa canh giờ sau ——

“Hách Liên công tử có thể thả ta xuống không?” Bị nhiều người soi mói khi mình bị ôm, Mộ Tĩnh Vân cũng quá mức để ý, cái y để ý là, là cái người ôm mình đó ——là  Hách Liên Dực Mẫn —— quả nhiên một phút cũng không thừa, vừa đúng nửa canh giờ, Hách Liên Dực Mẫn giống như quỷ mị hiện ra trước mặt y.

Thật ra cũng không ngoài ý muốn của y, khiến cho y ngoài ý muốn là Hách Liên Dực Mẫn không nói hai lời, thậm chí là ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, thật vất vả mới mặc y phục xong, y đang ngồi cuối bàn nghiêng người dựa vào bên giường nghỉ ngơi, hắn một đường đi tới bế lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn dù chỉ một chút…

Cho đến khi đi đến trước cổng lớn Ứng Thiên giáo, Hách Liên Dực Mẫn mới ngừng lại, nhưng vẫn không có buông y ra, mà là ôm y, thần thái tự nhiên, giả mù sa mưa, từ biệt với giáo chủ của bọn họ ——

“Tĩnh Vân chỉ đi đến Trung Nguyên vài lần, đối với địa hình phong thổ ở đó không quen thuộc, ngươi hôm nay dẫn hắn đi, đến lúc đưa hắn về, nếu hắn có sơ xuất gì, ta hỏi tội ngươi!” —— đây là lời do đích thân giáo chủ Ưng Thiên giáo, Ân Huyền Quắc nói.

—— cũng không phải lo lắng cho huynh đệ, Hách Liên Dực Mẫn tuy rằng cuồng vọng, nói toạc móng heo là tính tình có một đống tật xấu lớn nhỏ, nhưng mà võ công của hắn và thế lực cũng sâu không lường được, ở phương diện an toàn, hắn cũng không lo lắng gì. Chính là hắn coi Tĩnh Vân như đệ đệ, bình thường hai người không biểu hiện tình cảm với nhau, nhưng giờ phút này phải chia lìa, thân là huynh trưởng sự quan tâm vẫn lộ ra.

“Đến ta mà ngươi cũng không yên tâm sao?” Hách Liên Dực Mẫn tự tin cười cười: “Không còn sớm nữa, tạm biệt.” Bởi vì ôm Mộ Tĩnh Vân, cho nên không có biện pháp không lấy tay làm ra động tác tạm biệt gì đó, chỉ có thể mở to hai mắt, bày tỏ trong lòng đã biết rõ ràng —— xem như ngươi có một người ca ca tốt như vậy, ta sẽ không so đo nhiều với ngươi —— trong lòng Hách Liên Dực Mẫn suy nghĩ như vậy…

“Tự mình cẩn thận một chút, đừng quá mức.” Cuối cùng dặn dò Mộ Tĩnh Vân đang ở trong lòng Hách Liên Dực Mẫn một câu, Ân Huyền Quắc mới gật đầu với Hách Liên Dực Mẫn, không làm gì cũng không nhiều lời, cái gật đầu này, coi như là tiễn đưa —— đương nhiên, hắn cũng không còn bỏ qua hàn quang trong mắt Mộ Tĩnh Vân phóng tới, nhưng mà lần này hắn cũng là đồng lõa nên chung quy là có tật giật mình, cho nên làm như không có gì, xem nhẹ nó…

—— đừng có nói với ta là ngươi không có nhúng tay vào.

—— trong mắt Mộ Tĩnh Vân rõ ràng viết những lời này…

“Thả.” Theo tiếng nói chuyện của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân cũng cảm thấy thân thể hạ xuống, cuối cùng nằm xuống một nơi rất mềm mại —— Mộ Tĩnh Vân không ngờ tới——nó được làm bằng gỗ Liễu Thủy Khúc (cây tần bì), cửa sổ có chạm khắc vài bông hoa đào, ấm trà tử sa, thảm lông Hỏa Hồ kết hợp với đệm lót bằng da Bạch Hổ.

Mộ Tĩnh Vân nhìn qua một lượt, quả nhiên không hổ danh là bại gia chi tử nổi danh ở Giang Nam. Chẳng qua chỉ là chiếc xe ngựa, nhưng cũng trang hoàng xa hoa thoải mái như thế—— y vốn tưởng rằng Hách Liên Dực Mẫn giống như trước kia.Vừa rồi lúc thả y xuống, y cũng đã chuẩn bị tinh thần chịu đau, lại không nghĩ rằng Hách Liên Dực Mẫn rất giữ lời, không có gây khó dễ cho y…

“Tĩnh tiên sinh có vừa lòng không? Đi đường mệt nhọc, cho nên mới mua tấm thảm lông Hỏa Hồ, hẳn là cũng không khó chịu nữa.” Tốt xấu gì hắn cũng là người đã “Xuống tay”, cho nên tình trạng thân thể lúc này của Mộ Tĩnh Vân cũng không phải không biết. Không phải là do sợ vị đại phu vô lương mặt than này, dù sao đối với hắn cũng không khó khăn gì. Nhưng suy nghĩ vì người trong nhà đang sốt ruột chờ đợi, Hách Liên Dực Mẫn vẫn lui một bước. Với lại với tình huống hỗn loạn trước đó, dù sao ý tứ như thế nào mọi người cũng hiểu, không cần nói ra rõ ràng…

“Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ cho ta cưỡi ngựa nữa chứ…” Mộ Tĩnh Vân cười lạnh một tiếng, cũng không cảm kích, chính là tự mình chậm rãi đi vài bước đến gần cửa sổ nhỏ ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ để ở trong tay thưởng thức. Lời này cũng không biết là nói với Hách Liên Dực Mẫn, hay là nói với cái hộp kia…

“Đây là cái gì?” Lơ đễnh bĩu môi, Hách Liên Dực Mẫn cũng leo lên, sau khi phân phó cho phu xe, an vị tới bên người Mộ Tĩnh Vân, tò mò đánh giá cái hộp gỗ nhỏ trong tay Mộ Tĩnh Vân: “Khô queo như thế, cái gì vậy? Giống như viên đá mắt mèo đã bị hỏng.” Quả thật là giống bị hỏng, hoặc là nói là bị gió làm khô đi cũng đúng, nhìn không ra bộ dạng nguyên bản còn chưa tính, thậm chí còn có một chút nếp nhăn nhàn nhạt, có đen lại có trắng, nói không nên lời quỷ dị kỳ quái như thế nào. Lần đầu tiên nhìn còn không có sao, nhìn lần thứ hai lại cảm giác thứ này giống như đang nhìn mình, làm cho người ta không khỏi nổi da gà đầy người…

Lấy được sự trân trọng của Mộ Tĩnh Vân như vậy, lại được đựng trong cái hộp được điêu khắc tinh xảo như thế, còn mang ở trên người giống như bảo bối, không biết là kỳ vật gì.

Hơn nữa nói đến cưỡi ngựa, không phải hắn nói quá, chính là bộ dáng Mộ Tĩnh Vân như vậy mà còn cưỡi ngựa, đi chưa được nửa đường, bọn hắn phải tìm một vị đại phu khác… (à..ừ…thì là mà cúc hoa bị thương á >///<)

“Mắt.” Không để ý đến Hách Liên Dực Mẫn ở bên cạnh nói thầm một mình, Mộ Tĩnh Vân lãnh đạm nói…

“Mắt?!” Hoài nghi mình có nghe lầm hay không lặp lại một tiếng.

“Mắt người.” Ngữ khí thản nhiên, giống như mình nói căn bản là không phải là cái gì chẳng qua chỉ là một vật bình thường, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì đồ vật này nọ…

“Của ai?” Theo bản năng muốn đưa tay sờ hai mắt của mình, đúng lúc xe ngựa bắt đầu đi về phía trước, Hách Liên Dực Mẫn hoảng hồn, vội vàng thu tay lại, phẫn nộ hỏi —— thì ra là mắt người sau khi được xử lý có hình thù như vậy, khó trách hắn vừa rồi nhìn thấy, sẽ cảm thấy vật kia đang “Nhìn” hắn… Nghĩ lại thật đúng là… Lông tơ dựng đứng hết lên…

“Của một con hát.” Giọng điệu bình tĩnh, nói một câu đơn giản. Nhưng ánh mắt Mộ Tĩnh Vân có vẻ xa xăm, tựa như đang nhớ lại, hoặc tựa như đang hồi ức, mắt không chớp nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, rồi lại giống như có như không nhìn “Hắn”, ấn đường đột nhiên hơi nhíu, trước mắt liền hiện ra phong thái yểu điệu của người kia năm đó ——

Đôi môi người đó đỏ thẫm, chân mày phong nhã khôn khéo, bàn tay khéo léo nhẹ nhàng như hoa lan. Người đó nhận biết rõ thời thế, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ như không biết điều gì. (giả ngu ngơ trong khi thông minh tuyệt đỉnh)

Chứng kiến Mộ Tĩnh Vân nhìn chiếc hộp đến thất thần, Hách Liên Dực Mẫn trong lúc nhất thời cũng không còn hưng trí hỏi lại. Dù sao coi như có hỏi cũng không nhất định có thể nhận được câu trả lời, còn không bằng không hỏi thì tốt hơn, miễn cho đến lúc đó khiến cho mình cảm thấy khó chịu. Mộ Tĩnh Vân lại giống như không có chuyện gì, vậy chẳng phải là để cho y đắc ý rồi sao?

Thôi thôi, chuyện xưa về “Mắt” này, có cơ hội hỏi thăm Huyền Quắc đi, đến lúc đó nấu rượu luận kiếm, không chừng còn có thể nghe được một chút cái gì nên nói cái gì không nên nói. Chẳng phải được nghe đã tai!

Tưởng tượng như vậy, Hách Liên Dực Mẫn nhất thời liền bình tĩnh không ít, tùy tiện gạt tay không nghĩ đến đụng phải một vật cứng trong ngực, thuận tay lấy ra vừa nhìn xong, liền đưa cho Mộ Tĩnh Vân ở bên cạnh, mà khó khăn lắm Mộ Tĩnh Vân mới hoàn hồn được, thuận tay nhận lấy, lại ngẩn người. Thì ra Hách Liên Dực Mẫn đưa cái đó cho y. Chính là cái bình sứ nhỏ Hách Liên Dực Mẫn thuận tay lấy từ trong ngực của y ngay lần gặp mặt đầu tiên đây mà!!

“Cái bình này trả lại cho ngươi, luôn mang theo trên người mà quên mất.” Hách Liên Dực Mẫn không có chút cảm giác tội ác nào, giống như cái người sờ soạn rồi lấy đi đồ này nọ của người ta không phải là hắn vậy…

“…” Không nói gì, chính là lấy tay vuốt đường vân độc đáo ở trên bình, biểu cảm có chút quái dị, mím môi —— suýt nữa y đã quên mất, cái viên thuốc kia…

“Ta vốn đang nghĩ có lẽ có vài viên thuốc nữa chứ, không nghĩ tới lại có thể chỉ có một viên như vậy. Cái bình này có vẻ rất quý.” Lúc đó hắn nhất thời hứng khởi, nghĩ dù sao Mộ Tĩnh Vân này cũng là Y thánh đại danh đỉnh đỉnh, thuốc này lại lấy được trên người y, vậy cho dù là độc dược, y cũng không có chuyện gì, nhiều lắm cũng chỉ là giải độc có chút phiền phức. Nhưng thật ra không nghĩ tới thuốc đó lại có thể chỉ có một viên, hi vọng cũng không phải là cái thuốc tuyệt thế khó tìm gì đó mới tốt, bằng không Mộ Tĩnh Vân nếu mang theo mối thù này, hai người bọn họ không biết oan oan tương báo đến khi nào.

“Tốt cũng không cần dùng đến nó.” Lầm bầm lầu bầu giống như nhẹ giọng nỉ non một câu, cũng tiếp tục không để ý Hách Liên Dực Mẫn đang *thất chủy bát thiệt* ở một bên, Mộ Tĩnh Vân cầm bình sứ trên tay đưa ra ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy cái bình sứ kia vừa rồi còn nguyên vẹn, bây giờ biến thành vô số bột phấn màu trắng nhỏ, đón gió khẽ bay, nhanh chóng theo gió bay xa ngàn dặm, ngay cả chút dấu vết, cũng không kịp lưu lại…