Tại Sao Game Tôi Chơi Lại Biến Thành Bản Cao H

Chương 15: Tiếng ‘bạch bạch’ nữa đêm (thụ thụ dùng ngọc thế an ủi nhau)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


Ngày hôm đó, đến cuối cùng sau khi Tô Hàn tăng lên 2 cấp thì khôi phục lại khí lực, lấy trường kiếm dự bị trong túi hệ thống ra đuổi ba tên cướp đã mệt đến thở hổn đi mất.

Tần Vũ và thiếu niên dính đầy người tinh dịch nằm ở đó, mệt mỏi đến mức không chớp nổi mí mắt.

Tô Hàn đưa cho mỗi người một viên thuốc bổ khí, ba người thừa dịp trời tối cùng đi đến dòng suối nhỏ cách đó không xa, tẩy sạch vết bẩn trên người mình.

"Tôi tên Diệp Tỉnh." Thiếu niên cúi đầu ngượng ngùng nói, "Hôm nay thực sự rất xin lỗi, đều tại tôi liên lụy đến hai huynh."

Tần Vũ không nói gì, chỉ lo tẩy sạch thân thể của mình, dù sao cậu cũng được thoải mái, không có gì để oán trách cả.

"... Không có chi." Tô Hàn xoắn xuýt một chút, tuy rằng hiện tại cậu đã không còn tâm tư gì để tán gái nữa, nhưng thấy "Tiểu lão bà" ôn nhu khả ái trong trò chơi vẫn có chút không đành lòng, huống chi bọn họ bị bắt lại không liên quan gì tới Diệp Tỉnh cả, "Cậu cũng không có lỗi mà..."

Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, quả nhiên liền "ngoài ý muốn" phát hiện Diệp Tỉnh chính là cháu trai của vị lão bộc mà Tô Hàn muốn tìm kia.

"Nếu gia gia biết tiểu thiếu gia còn sống nhất định sẽ rất cao hứng đó!" Diệp Tỉnh tắm rửa xong, đi lên bờ.

"Ừm, kỳ thực bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn được đâu." Tô Hàn cũng lên bờ theo, thuận tiện lấy mấy bộ quần áo mua sẵn trong túi ra, có thể là nhờ hệ thống, hai người khác cũng không hỏi Tô Hàn lấy quần áo ở đâu ra.

Lúc mặc quần áo, nhờ ánh trăng Tô Hàn có thể nhìn rõ được vóc dáng của hai người kia. Có thể là bởi vì luyện võ từ nhỏ, mặc dù vóc người của hai mỹ thiếu niên có hơi gầy, nhưng cơ bụng cơ ngực cũng đều có đủ, tương phản cái người luyện võ giữa đường như Tô Hàn lại là một khối cứng ngắc.

Rõ ràng mình mới là người man nhất trong cả bọn có được không vậy hả? Tô Hàn một bên phun tào ở trong lòng một bên vội mặc quần áo, thúc giục hai người lên đường.

"Quả thật có chút giống với lão gia đó!" Lão bộc cầm ngọc bội nhìn một hồi, xấu hổ trả ngọc bội lại cho Tô Hàn, "Đều do lão bộc vô dụng a, trước khi lão gia chết đưa cho tôi nửa mảnh ngọc bội, nhưng nửa năm trước đã bị người của Độc Long bang cướp đi mất rồi!"

Tô Hàn đã sớm biết kịch tình, tự nhiên sẽ không quá thất vọng, nghỉ ngơi một đêm liền chuẩn bị lên đường, đi thảo phạt Độc Long bang.

"Tuy rằng võ công của đệ không tốt lắm, nhưng lại biết chút y thuật, cũng có thể giúp một tay." Cứ như vậy, Diệp Tỉnh – vú em của đội – cũng nhập hội.

Tổng bộ của Độc Long bang nằm trong núi sâu cách thành Thiên Chu một ngày đường, ba người quyết định vào thành tiếp tế một chút, sáng hôm sau sẽ lên đường, chạy tới Độc Long bang đúng ngay ban đêm, có thể len lén lẻn vào trong.

Có tiểu thổ hào Tần thiếu gia ở đây, rất nhanh trang bị của ba người đã được đổi thành đồ tốt nhất, đồng thời còn không quên chuẩn bị vài bộ quần áo. Buổi tối, ba người vào thành Thiên Chu tìm quán trọ tốt nhất. Điểm duy nhất khiến tiểu thiếu gia bất mãn là, bởi vì quán trọ quá đông khách, ba người không thể làm gì khác hơn là ở chung một phòng, ngủ cùng một giường. May mà giường rất lớn, ba người ngủ cũng không tính là chật.

Thu thập một chút, rất nhanh Tô Hàn đã tiến vào mộng đẹp, cậu ngủ được rất yên ổn, thẳng đến khi nghe được một tràng rên rỉ kỳ quái.

"Ưm a a... Không được a... Quá lớn... Nhét vào không vừa a... Tần ca ca huynh chậm một chút..." Tô Hàn vừa mở mắt ra liền thấy Diệp Tỉnh để trần nửa người dưới vểnh mông, nửa dựa vào bên cạnh mình, mà trong tay Tần Vũ lại đang cầm một cây ngọc thế lớn, chậm rãi cắm vào hậu huyệt của Diệp Tỉnh, cậu ta cũng đang để trần nửa người dưới, dương v*t đứng thẳng đối diện với mặt của Tô Hàn.

Không cần nghĩ cũng biết là Tần Vũ nửa đêm phát tao, lôi kéo Diệp Tỉnh tương đối ôn hòa đơn thuần chơi chung với mình. Tình cảnh có hơi xấu hổ, Tô Hàn vội từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.

"Đã rất chậm rồi đó, đệ yên tâm, hôm qua cả côn th*t lớn như vậy đệ còn nhét vào được, cái này không thành vấn đề gì đâu!" Tần Vũ điều chỉnh góc độ ngọc thế rồi tiếp tục cắm vào trong, thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm lộng hậu huyệt của Diệp Tỉnh vài cái.

"A a... Lạnh quá... Đã, đã đủ sâu rồi đó... Ưm... Cảm giác kỳ quái lại kéo tới nữa rồi..." Tô Hàn thấy không rõ mặt của Diệp Tỉnh, nhưng nghe thanh âm liền biết cậu ta đã bắt đầu hưởng thụ khoái cảm hậu huyệt bị thao làm.

"Ừm, được rồi, kế tiếp tới phiên huynh." Tần Vũ nói xong liền bày ra tư thế quỳ sấp, mông đối mông với Diệp Tỉnh.

Tô Hàn nhìn rõ được Tần Vũ chậm rãi nuốt nửa cây ngọc thế còn dư ra từ mông Diệp Tỉnh vào trong hậu huyệt của mình, rất nhanh ngọc thế đã bị nuốt sạch, hai cái mông trắng nõn cong vểnh đụng vào nhau, phát ra một tiếng ‘bạch’.

"Ưm a... May mà có đem cái này theo... Có thể, có thể cùng nhau động..." Tần Vũ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, "A... Đúng, chính là như vậy... Ưm a... Đệ chậm một chút... Chừa cho huynh với... Ưm a... Không đủ sâu... Đừng giành với huynh mà..."

"A a... Thật thoải mái... Ưm... Xin lỗi... Không phải đệ cố ý... Đệ nhịn không được... Ưm a..." Rất nhanh Diệp Tỉnh cũng đã thích ứng với kiểu này, nhanh chóng chuyển động cái mông, có đôi khi còn có thể nuốt hơn phân nửa ngọc thế vào trong, "Ưm a... Chúng ta có cần phải nhỏ giọng chút không... A a... Tô Hàn ca ca còn đang ngủ đó... Ưm a... Đỉnh đến điểm kỳ quá rồi... A...ha..."

"Đừng động vào cậu ta... Ưm a... Như vậy cũng không tồi... Thật là thoải mái... Lại đỉnh đến tao điểm rồi..."

Kèm theo tiếng "bạch bạch bạch" phát ra từ hai cái mông kịch liệt đụng vào nhau, rất nhanh Diệp Tỉnh không tự chủ được tốt lắm đã bắn ra, sau khi cao trào cậu ta xụi lơ ở trên giường, ngọc thế cũng trượt ra.

Tô Hàn nhìn cây ngọc thế bị d*m thủy của hai người làm cho ướt nhẹp, không khỏi cảm thấy hậu huyệt của mình cũng bắt đầu ngứa ngáy, côn th*t trước mặt đã sớm cứng lên lúc nào không hay.