Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 14




Trong không gian, cái cành cây đó quả nhiên đã cắm vào đất và mọc rễ rồi, hơn nữa còn mọc cao lên một chút. còn không gian thì dường như cũng to hơn, lớp sương mù ở vùng mép không gian cũng đã mờ đi không ít.

Ngọc Tình nhìn xung quanh mà trong lòng thấy rất vui, cứ tình hình này có thể thấy không gian và các loài thực vật đúng là có mối quan hệ mật thiết mà không thể đoán biết được! Sau khi chắc chắn được điều này, tâm trạng Ngọc Tình khá hơn rất nhiều, môi cô khẽ nở nụ cười, lại lượn một vòng quanh không gian, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt một miếng đất lên nhìn nhìn.

“Ấy!” Ngọc Tình nhìn miếng đất con con trong tay, ngạc nhiên kêu lên, cô nhìn thấy trong miếng đất đó có lớp sương mù màu xanh da trời. Lớp sương mù đó cứ tăng dần lên, nhìn vào cảm thấy như nó cũng có linh hồn vậy.

Lớp sương mù màu xanh da trời đó cứ tăng dần lên tới khi bay cả vào mũi cô, giờ phút đó, Ngọc Tình liền cảm thấy trong đầu như có một lớp sóng dậy lên, rồi dần dần sức mạnh tinh thần như được thức tỉnh và cảm thấy khoan khoái.

“Cái....cái miếng đất này có thể giúp mình tăng sức mạnh tinh thần?” Ngọc Tình bị hiện tượng này làm cho hết sức ngạc nhiên, cô vứt miếng đất trên tay xuống và lại nhặt một miếng đất khác lên, lần này thì cô thực sự cảm thấy rất rõ ràng sự thay đổi của lớp sương mù đó tác động tới tinh thần cô.

“Tốt quá rồi!” cảm nhận được sức mạnh tinh thần đang tăng lên, Ngọc Tình vốn đang vẫn còn đờ đẫn vì chuyện gia đình bỗng nhiên thấy vui mừng hết sức. Khi còn ở kiếp trước, cô chưa bao giờ gặp phải hiện tượng như thế này, sức mạnh tinh thần của cô được phát triển một cách hết sức tự nhiên, và cuối cùng phát triển tới mức độ đó cũng là sự may mắn!

Kiếp này cô phát hiện ra điều đặc biệt đó đã làm cho cô ngây ngất, dù gì thì khả năng khác thường là con át chủ bài cuối cùng với cô, cà khả năng của cô càng được phát triển lớn hơn thì càng tốt.

Có được sự phát hiện này, những chuyện không vui về gia đình cũng tự nhiên tan biến, Ngọc Tình hứng thú lượn xung quanh không gian một vòng sau đó ngủ ngon lành.

Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ chấp hành một nhiệm vụ đầu tiên kể từ lúc ra nhận bang Chim ưng – đó là bảo vệ con trai của Lưu Lỗ Hàn- Lưu Bân!

Hôm nay, sáng sớm Ngọc Tình đã tới trường, nói thực lòng, cách bao nhiêu năm thế rồi, cô thực sự không biết lớp số hai của khối lớp 5 ở tầng mấy và khu nào của trường học, vì vậy sáng sớm cô đã tới trường để điều tra địa hình.

Có điều, thứ làm cho Ngọc Tình không nghĩ tới đó là, cô tới đã sớm nhưng có một người còn tới sớm hơn cả cô!

“A...Tình Tình!” Ngọc Tình vừa đi tới cổng trường liền nghe thấy có người gọi cô, tiếng nói đó không quen thuộc ở mức bình thường.

Cô quay đầu lại nhìn, sắc mặt đương nhiên mỉm cười một cách gượng gạo: “Phong Nhã Trần, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?”

Phong Nhã Trần đứng cách cô không xa nhìn bộ dạng của cô, không những không buồn khi cô hỏi vậy mà còn cười rất tươi. Cậu bé vì đi nhanh quá mà mặt hai má đỏ hồng cả lên giống hệt như con búp bê với hai má lúm đồng tiền nhỏ, nhìn trông thực sự rất đáng yêu.

Ngọc Tình nhìn khuôn mặt đó dưới ánh sáng mới lên của buổi sáng mà đần người ra.

“Tình Tình xem này, tớ đã mua trà sữa, cậu thích uống vị gì ấy nhỉ?” Phong Nhãn Trần đưa ra phía trước mặt giống như dâng vật báu, một cánh tay hơi nâng lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Ngọc Tình.

Lúc này Ngọc Tình mới ý thức được trong lòng cậu ta còn đang ôm mấy cốc khác nữa, liếc mắt nhìn qua, đủ các loại màu sắc, rõ ràng là có rất nhiều vị khác nhau.

“He he, tớ không biết cậu thích uống trà sữa vị gì nên mỗi loại tớ mua một cốc!” Phong Nhã Trần cười cười lấy lòng Ngọc Tình: “Nào, cậu chọn một cốc đi!”

Ngọc Tình nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta đang tròn xoe mắt nhìn cô mong chờ, vầng trán sáng lạng quá thể của cậu bé còn đang lấm tấm những giọt mồ hôi, Ngọc Tình hơi có chút cảm động, cô đưa tay ra với lấy một cốc trà sữa vị cà phê: “Tớ còn có việc, cậu về lớp trước đi.”

“Ừm!” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình cầm lấy cốc trà sữa mà ánh mắt cậu ta sáng lên vui mừng, vội gật đầu: “Được, vậy tớ về lớp trước, Tình Tình, cậu nhanh tới đó nhé!”

Ngọc Tình không thèm quan tâm thêm tới cậu ta, quay người bước đi. Hôm nay cô đã khác với bản thân quá nhiều rồi!

Ngọc Tình quay người đi không nhìn thấy Phong Nhã Trần đang đứng phía sau cô cười sung sướng như một còn mèo vừa ăn trộm được cá vậy.

Ngọc Tình rảo bước đi, chẳng bao lâu cô đã đứng ở cửa lớp số hai của khối lớp 5, ngó vào trong nhìn, trong lớp chỉ có vài người, rõ ràng là bây giờ vẫn còn sớm, còn lâu mới tới giờ lên lớp.

Ngọc Tình đảo mắt nhìn bốn phía, tiến về phía hàng lang cách lớp học đó không xa, cô đứng dựa người vào tường.

Thời tiết đầu thu, một cốc trà sữa nóng trong tay ấm tới tận đáy lòng, Ngọc Tình không nhìn thấy, lúc này đôi mắt cô dường như không còn lạnh lùng như thường thấy nữa.

Khẽ hút một ngụm, trà sữa vào trong miệng, đôi lông mày của Ngọc Tình khẽ nheo lại, sau đó ngay lập tức cô trở về nét mặt bình thường và tiếp tục uống trà sữa.

Trong nửa giờ đồng hồ tiếp theo, Ngọc Tình đứng dựa vào tường ở đó không động đậy, hai mắt cô nhìn chằm chằm không rời vào cửa lớp số hai của khối lớp 5, nếu không phải thỉnh thoảng cô đứa cốc trà sữa lên miệng hút thì người đi qua sẽ đều tưởng đó chỉ là một bức tượng điêu khắc.

Cuối cùng thì nửa tiếng đồng hồ tiếp theo cũng trôi qua, sắp đến giờ lên lớp rồi, Lưu Bân trong bộ quần áo thể thao màu trắng mới chạy hồng hộc vào lớp.

Còn Ngọc Tình lúc này mới bắt đầu động đậy khi cậu ta bước vào lớp, chỉ nhìn thấy cô nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo sau đó chậm rãi rời đi, từ lúc đó tới bây giờ, trên khuôn mặt cô không hề có một nét biểu cảm thừa thãi nào.

Khi mà Lưu Bân vừa mới bước vào cửa lớp cậu ta liền từ từ quay đầu lại nhìn Ngọc Tình bước qua, miệng cậu ta khẽ nở nụ cười trong vô thức, đôi mắt cũng nheo lại như cười theo, nhìn bộ dạng của cậu ta lúc đó thực sự rất giống với điệu bộ của một con mèo Ba Tư lười biếng.