Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 149




Mảnh ghép Ấn Trấn Yêu ở Nam Cực đúng là không bị tổn hại lớn như mảnh ghép ở Bắc Cực, mượn sức mạnh của Ngao Thánh, Ngọc Tình dễ như trở bàn tay đã phá tan đại trận ở phía ngoài Ấn Trấn Yêu, sau khi xong việc cô đã đưa Ngao Thánh trở về thành phố S.

Hôm nay thời tiết ở thành phố S rất đẹp, Ngọc Tình và Ngao Thánh hai người nắm tay nhau đi trên phố, Ngao Thánh nhìn cô gái bên cạnh mình, miệng khẽ mỉm cười, cảm giác trong lòng lúc này nói không thành lời, anh đã sống bao nhiêu năm như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có những giờ phút hạnh phúc như thế này.

Bao nhiêu năm đã qua, ở bên cạnh anh chỉ có vô số những cây hoa mạn đà la, chỉ có hạt hoa, còn có cả bùn đất làm cho anh ngửi thấy mùi vị của nhà.

Chỉ là, nhà....

Ánh mắt Ngao Thánh trở nên mơ hồ, nơi nào là nhà?

Trong kí ức, nhà dường như ngoại trừ sự lạnh lùng quen thuộc ra, lạnh tới mức làm anh không biết thế nào là vui vẻ, cũng không biết thế nào là yêu, dường như chỉ có tranh đoạt. Anh dường như lúc nào cũng đang tranh giành, lúc nào cũng âm mưu, mãi cho tới khi bị dồn vào không gian chiếc nhẫn.

Ngao Thánh khẽ cúi đầu nhìn vào chiếc nhẫn bạc nguyên chất trên tay Ngọc Tình, trong lòng liền thấy sợ hãi, đúng vậy anh nhớ ra rồi, nhớ ra rất nhiều, nhớ ra bản thân mình là ai, nhớ ra bản thân mình tại sao lại xuất hiện bên cạnh cô, nhớ ra tại sao bản thân lại yêu cô, nhớ ra tất cả những gì được gọi là trách nhiệm bắt buộc của bản thân anh.

Khẽ mỉm cười, tay Ngao Thánh nắm chặt lấy tay của Ngọc Tình. Không có gì quan trọng hơn cô, không có gì quan trọng hơn việc anh yêu cô, vì thế, những thứ mà gọi là trách nhiệm kia, mặc kệ đi!

“Ngao Thánh!” Ngọc Tình vẫn bước đi nhưng cảm thấy Ngao Thánh có gì đó không bình thường, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh làm sao thế?”

“Anh? Không sao!” Ngao Thánh khẽ cười, cánh tay khoác lên vai Ngọc Tình, cúi đầu hôn lên trán cô: “Tình Tình, anh không sao, chỉ là cảm thấy như thế này thật hạnh phúc.”

“Đồ ngốc!” khẽ nhoẻn miệng cười, rồi quay đầu nhìn con phố phồn hoa của thành phố S: “Hội Hưng Hòa bây giờ thế nào rồi?”

“Theo như Wiliam nói, hội Hưng Hòa có chút thần bí dường như còn có một lực lượng bí ẩn đang ủng hộ bọn họ.” Ngao Thánh nghe thấy vậy, có chút do dự sau đó nói.

“Có gì bất thường không?” sự do dự của Ngao Thánh không thể thoát khỏi sự nhạy cảm của Ngọc Tình, chỉ thấy bước chân cô dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thánh: “Rốt cuộc anh làm sao thế?”

“Tình TÌnh.” Ngao Thánh nghe thấy cô hỏi liền khẽ cười: “Nếu, anh nói nếu, nếu có một ngày, anh bắt buộc phải đứng đối lập với em, vậy thì, em...em sẽ làm thế nào?”

Đối lập? Ngọc Tình nghe thấy đầu tiên là đơ người ra, sau đó ngẩng đầu lên: “Ngao Thánh, anh sẽ làm thế sao?”

Anh sẽ làm thế sao? Chỉ đơn giản năm chữ nhưng đã thể hiện hết được sự tin tưởng của Ngọc Tình đối với Ngao Thánh. Cô nhìn anh, hai mắt to tròn chớp chớp không rời khỏi Ngao Thánh: “Nếu anh phải đứng đối lập với em, vậy thì bây giờ anh hãy đi đi, bằng không, giữa chúng ta.....”

Những lời còn lại, Ngọc Tình không nói ra, thế nhưng cô đã đem những lời muốn nói nói ra hết rồi.

Ngao Thánh nghe thấy vây, con tim đập như trống dồn, hai tay nắm chặt lại ôm lấy Ngọc Tình, giọng nói có phần hoảng loạn.

“Tình Tình, anh yêu em, anh mãi mãi sẽ không để bản thân mình phải đứng đối lập với em, nếu, nếu có một ngày, anh thực sự thực sự làm như vậy thì xin em hãy tin anh, anh yêu em, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương tới em.”

“Ngao Thánh!” khẽ đẩy Ngao Thánh ra, Ngọc Tình từ từ ngước mắt lên nhìn anh: “Anh sao thế? Anh nói từ từ thôi, hôm nay anh rất không bình thường.”

“Anh....” Ngao Thánh nghe thấy cô hỏi giọng anh liền run lên: “Không có gì, chỉ là anh sợ sẽ mất em.”

Ngọc Tình nghe anh nói, cô chỉ biết nhìn anh với ánh mắt thâm tình, không nói thêm gì nữa. Cô có thể cảm nhận thấy Ngao Thánh thực sự yêu cô, cô cũng biết Ngao Thánh sẽ không làm hại cô, thế nhưng Ngao Thánh hôm nay kì lạ, rất kì lạ.

“Ting ting ting.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên kịp thời đã hóa giải bầu không khí kì lạ giữa hai người.

“A lô.” Ngọc Tình nhận điện thoại, đúng thế, tiếng điện thoại quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn chính là của cô. Đã bao lâu nay rồi, cô vẫn luôn dùng kiểu chuông điện thoại này, không biết nguyên nhân gì, thế nhưng có thể chỉ là kỉ niệm và quen rồi chăng.

“A lô, Tình Tình!” đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Wiliam, chỉ nghe thấy anh thở hổn hển rồi nói: “Tình Tình, em nghe anh nói, anh đã điều tra ra tình hình bên trong của Lan bang, hóa ra bang phái này chính là một băng đẳng được những kẻ tu ma ủng hộ như em nói, vốn dĩ anh đã kế hoạch hôm nay có thể đá hội Hưng Hòa và Lan bang ra khỏi hắc đạo phương nam thế nhưng bây giờ....tút....tút....”

Wiliam còn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút tút”, Ngọc Tình nghe mà con tim như rời rụng ra.

“Alo, alo, alo, Wiliam, alo.....”

Ngọc Tình gọi như hét lên hoảng loạn, vừa nãy Wliam đã nói gì? Những kẻ tu ma? Trời ơi!

Vừa nghĩ tới kế hoạch ngày hôm nay, Ngọc Tình liền cảm thấy có thứ gì đó đè nặng lên ngực cô, nhất thời cô cảm thấy con tim mình đang đập loạn lên. Hôm nay là ngày diễn ra cuộc đại chiến giữa bang Chim ưng và hội Hưng Hòa, vốn dĩ bang Chim ưng có khả năng thắng là rất cao, dù thì bọn họ cũng đã điều tra đối thủ và có sự chuẩn bị kĩ lượng, lại thêm với những người trong dòng tộc Wiliam.

Thế nhưng bây giờ, đối phương đột nhiên lại xuất hiện thêm những kẻ tu mà, vậy thì, bang Chim ưng....nhất định là đã bại trận! Không phải là cô không có tự tin vào người của mình mà là cuộc chiến giữa người thường và những kẻ đó, ai mà không biết trước được kết quả chứ!

Chỉ là, Wiliam....

Bây giờ Wiliam ở đâu?

Ngọc Tình càng nghĩ con tim càng hoảng loạn, cô vội vàng tìm trong danh bạn số điện thoại của Wiliam và gọi cho anh.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được....”

Tiếng nói của tổng đài truyền tới, Ngọc Tình sợ hãi chỉ biết lẩm bẩm: “Wiliam, Wiliam, anh nhất định không được xảy ra chuyện.”

Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ.

“Tình Tình, Tình Tình.” Ngao Thánh với giọng nói run lên, anh nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình, nhìn bộ dạng bỗng nhiên hốt hoảng của cô, con tim anh đau nhói, anh đưa tay nắm lấy hai vai cô: “Tình Tình, em sao thế?”

“Ngao Thánh, Ngao Thánh, Wiliam, Wiliam xảy ra chuyện rồi, chúng ta, chúng ta mau đi tìm Wiliam thôi.” Ngọc Tình như vừa tỉnh lại trong thế giới của riêng mình, đôi mắt cô mở tròn và đỏ ngầu lên nhìn Ngao Thánh, hai tay nắm chặt lấy điện thoại, cơ thể run lên cầm cập, hai mắt ọng nước.

“Tình TÌnh.” Nhìn Ngọc Tình như vậy, cảm giác trong tim Ngao Thánh lúc này là gì anh cũng không nói rõ được, chỉ biết là không hề thoải mái.

“Không sao, chẳng phải là chúng ta không biết bọn họ ở đâu, chúng ta tới đó là được mà.”

Nghe thấy giọng nói của Ngao Thánh, Ngọc Tình hai mắt sáng lên, rồi vội vàng nói: “Đúng rồi, chúng ta mau qua đó.”

Vừa dứt lời, Ngọc Tình liền xoay người và biến mất: “Wiliam, Wiliam, anh nhất quyết không được xảy ra chuyện gì đâu đấy, không được gặp chuyện.”

Ngao Thánh đi theo phía sau Ngọc Tình, nhìn theo bóng dáng hấp tấp của cô, con tim anh đau nhói, ánh mắt anh lóe lên màu sắc kì lạ, ngay sau đó biến mất.

Đây là một mảnh đất toàn màu máu, bãi cỏ vốn dĩ màu xanh vì nhuộm máu mà trở nên đen ngòm.

Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, khi Ngọc Tình tới nơi thì chỉ nhìn thấy cảnh này.

“Wiliam....” Ngọc Tình chạy khắp nơi, cuối cùng chạy thẳng tới chỗ những người đang nằm dưới đất,cơ thể dính máu be bét.

“Wiliam...Wiliam...”

Lật qua từng người một, bàn tay Ngọc Tình đã dính đầy máu, điều may mắn đó là cô không nhìn thấy người cô không muốn nhìn thấy nhất lúc này nằm trong số đó.

“Tình Tình, ở đây không có Wiliam, Wiliam không ở đây.” Cơ thể Ngọc Tình loạng choạng, Ngao Thánh đỡ lấy cô.

Ngọc Tình nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình với chiếc áo trắng dính đầy máu: “Thật không?”

“Thật.” Ngao Thánh gật đầu.

“Vậy Wiliam đi đâu rồi?” giọng nói Ngọc Tình run lên, dường như cô đang cố giữ cho mình không được khóc: “Ngao Thánh, Wiliam sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tình Tình, nếu hôm nay người gặp chuyện là anh, em có như thế này không?” Ngao Thánh không trả lời câu hỏi của Ngọc Tình mà lặng lẽ nhìn cô hỏi lại.

“Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trí hỏi những câu như vậy!” Ngọc Tình nghe thấy anh hỏi liền đưa tay đẩy mạnh Ngao Thánh ra: “Bây giờ anh đang yên lành như thế, người không thấy tăm tích đâu là Wiliam!”

Đang tức giận, Ngọc Tình nói cũng không khách khí, cô đẩy Ngao Thánh ra, hai mắt đảo nhìn xung quanh, cuối cùng khẽ thở phào một tiếng.

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào!” Ngọc Tình lẩm bẩm nói với bản thân hết lần này tới lần khác. Lo lắng, vội vàng không giải quyết được bất kì vấn đề gì, bản thân nhất định phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh vậy thì cô mới có thể nghĩ cách để tìm ra Wiliam.

Đúng, bĩnh tĩnh lại, phải bình tĩnh lại.

Ngao Thánh nhìn bóng dáng cô gái đang hớt hải chạy xung quanh tìm kiếm, con tim anh đau lên từng hồi, trong mắt anh, trong tim anh, trong thế giới của anh, chỉ có cô, còn cô thì không phải như vậy.

Dường như sự ghen tuông đang trào dâng lên trong lòng anh, nó thắt chặt lấy trái tim anh. 

“Đúng!” ngay lúc này Ngọc Tình dường như nhớ ra điều gì đó, chỉ thấy hai mắt cô sáng lên, ngón tay động đậy, một chiếc cúc trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay cô, chiếc cúc đó không có gì đặc biệt, giống với một chiếc cúc áo bình thường.

Phù, khẽ thở phào một tiếng, Ngọc Tình lần đầu tiên cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết, lần đầu tiên cô và Wiliam gặp nhau anh đã tặng cho cô một chiếc cúc áo, lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì cô đã không làm mất nó.

Đúng vậy, chiếc cúc này chính là Wiliam đã tặng cho Ngọc Tình, anh nói đó là chiếc cúc gần với tim nhất, Ngọc Tình nắm chặt lấy chiếc cúc, từ từ nhắm mắt lại, sức mạnh tinh thần được đẩy ra, giống như tơ lụa, nó ôm trọn lấy chiếc cúc áo.

Nhìn thấy tất cả những cảnh này, Ngao Thánh cũng khẽ nhắm mắt lại, miệng anh lẩm bẩm, sau cũng mới khép lại: “Tình Tình, nếu có thể, anh muốn nói, chúng ra không đi có được không?”

Tuy nhiên câu nói này anh đã không nói ra, ở bên Ngọc Tình lâu như thế, anh đã đủ để hiểu cô gái này, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cô.... Ngao Thánh không biết nên khóc hay nên cười, anh yêu cô chính ở điểm này, hận cô cũng chính ở điểm này.

Sức mạnh tinh thần giống như một chiếc kim đâm vào chiếc cúc, cuối cùng nó đã truyền tới hơi thở của nhân của nó.

“Hù!” hít thở một hơi, Ngọc Tình cuối cùng cũng nở được một nụ cười trên môi, tìm thấy rồi.

Thu về sức mạnh tinh thần, chỉ nghe thấy bùm một tiếng, chiếc cúc áo đó liền hóa thành một ngọn lửa, rơi xuống đất, nhìn chiếc cúc đó có vẻ thương xót, Ngọc Tình thở dài một tiếng, cô nhìn về phía Ngao Thánh rồi vẫy tay: “Em tìm thấy Wiliam rồi, chúng ta đi thôi!”

Nghe thấy vậy Ngao Thánh chỉ lặng lẽ gật đầy, nhìn cô lúc này điều duy nhất anh muốn hỏi đó là: “nếu người đó là anh em sẽ như thế này không?”

“Có!” Ngọc Tình nghe thấy anh hỏi liền gật đầu, không nói gì thêm, cô xoay người rồi biến mất.