Chớp mắt đã trôi qua vài tháng, thu qua đông đến, những cơn mưa rào đến rồi đi cũng thật nhanh, sáng hôm nay trời bỗng trở lạnh, làm con người ta chỉ muốn cuộn mình trong chăn ấm áp tận hưởng khoái cảm.
Lăn qua lộn lại một hồi người trên giường mới mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, đầu óc hơi choáng váng, tay phải như bị tê liệt có vẻ hôm qua đã nằm không được đúng cách cho lắm.
Minh vươn tay lấy điện thoại, chưa xem thì thôi đã xem thì khuôn mặt đang bình lặng ngay lập tức chuyển sang hoảng loạn, người cậu như muốn bay, lao nhanh đến nỗi không cẩn thận té ngã đập đầu vào thành giường.
Nhưng bây giờ Minh không để ý được nhiều như vậy, cậu đã ba lần đi muộn trong tuần nếu thêm lần này nữa chắc chắn hành kiểm sẽ tụt xuống cực kì nhiều, nghĩ đến đây cậu bèn chịu đau đi tìm đồng phục, cũng may hôm qua đã có chuẩn bị trước nên chỉ năm phút sau Minh đã ra khỏi nhà, miệng ngậm vội một mẩu bánh mì nguội ngắt. Bình thường phải có người nhắc, cậu mới đi học được vừa đúng giờ nhưng bây giờ chỉ còn một mình nên bắt buộc phải tự thân vận động.
Để không bị muộn học, Minh đã tự đặt mục tiêu ngủ sớm hơn lúc trước hai tiếng, nhưng khổ nỗi khi muốn ngủ cơ thể lại không nghe theo ý, kết quả là trằn trọc mất cả một đêm, mắt vẫn mở thao láo phải đến ba giờ sáng mới miễn cưỡng chìm được vào giấc ngủ.
May sao hôm nay đường vắng vẻ hơn thường ngày, vừa chạy vừa thở lại phải ngậm theo miếng bánh mì làm Minh mệt đứt hơi, cuối cùng sau bao cố gắng cậu cũng đã thấy được cổng trường. Những hồi trống cuối cũng bắt đầu giục giã vang lên, chân cậu bước nhanh hơn tinh thần đã mang theo chút hoảng loạn, ngay khi chạm được vào bậc cửa lớp cũng là lúc trống dứt, cổng đóng, quản sinh đi điểm danh. Trong người có một chút nhẹ nhõm, đối với cậu bây giờ có mệt hay không cũng không quan trọng chỉ còn đọng lại cảm giác chiến thắng.
"Ê mày ngồi ở đây làm gì thế?"
Mai nhìn Minh với ánh mắt khó hiểu.
Cậu rũ mắt ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi nhìn lên, bất giác cảm thấy hơi ngại, vội đứng dậy nhanh chóng lẩn về bàn của mình. Vất vả hồi lâu cũng trấn tĩnh được tinh thần, ánh mắt của cậu va phải đám đông đang bu quanh hai bàn cuối, khá tò mò bèn quay sang hỏi mấy đứa cùng bàn:
"À mày lại đến muộn nên không biết, lớp mình hôm nay có thêm hai học sinh mới nữa, nghe bảo chuyển từ tỉnh khác sang."
Bọn nó hào hứng đáp.
Một đứa con gái nhanh nhảu tiếp lời:
"Là hai anh em sinh đôi, người em thì có vẻ khá trầm tính còn người anh thì.. ừm nói sao ta, cứ cho là dễ gần đi. Còn về ngoại hình thì phải nói cả hai có thể xứng với hai từ mỹ lệ, khiến đám con trai lẫn con gái điên đảo bu một góc từ sáng đến giờ."
Nói rồi nó lại hướng mắt về phía ấy.
Thấp thoáng đằng xa chỉ là người với người, Minh thấy hai bóng người khá cao, một bên thì khoanh tay nằm trên bàn không quan tâm xung quanh, bên kia thì trò chuyện vui vẻ dường như rất hòa đồng, có thể thấy khuôn mặt của hai người tuy rằng giống nhau nhưng tính cách lại trái ngược một trời, một vực.
Chuông đã reo, mọi người đều vội vã trở về chỗ ngồi của mình để chuẩn bị vào tiết, cửa mở phát ra âm thanh kẽo kẹt toát lên dấu ấn nhuộm màu của năm tháng, Cả lớp đứng dậy, im lặng cúi đầu một lúc, vài phút sau người kia mới cất tiếng nói:
"Được rồi, các em ngồi xuống đi."
Người đứng trên bục là giáo viên chủ nhiệm của lớp Minh – Thầy Tưởng
Giọng thầy ôn tồn vang lên tuy ấm áp nhưng vẫn ánh lên chút uy nghi.
"Cô Sương dạy Sử đã báo cáo với tôi về sự việc vừa rồi, các anh các chị hay quá rồi coi trời bằng vung, xem thường giáo viên, mấy người bị ghi vào sổ đầu bài về nhà viết bản kiểm điểm cho tôi đầu tuần sau nộp lại."
Nói rồi thầy gấp quyển sổ lại, ngồi nhìn đám học sinh đang loay hoay bên dưới.
"Thôi được rồi không nói đến chuyện này nữa. Lớp trưởng lên đây, thầy nhờ chút việc."
"Vâng."
Mai đáp.
Được chốc lát nó gật gật đầu đi xuống, mặt hiện rõ vẻ cam chịu.
"Các bạn cũng đã biết rồi vậy thì chúng ta sẽ vào việc luôn, lớp ta năm học này sẽ có thêm hai học sinh mới, mong cả tập thể sẽ giúp đỡ để mọi người đều có thể hòa nhập nhé."
Thầy Tưởng bước xuống bục giảng từ tồn đến chỗ của hai cặp song sinh kia, nâng tay ý bảo hai người đứng dậy.
"Các em có thể giới thiệu về bản thân của mình một chút được không?"
Đứa con trai nhanh nhẹn cất lời:
"Em tên là Nhật Thành, đây là em gái của em tên là Nguyệt Hà, bọn em đến từ tỉnh ngoài không phải người gốc ở đây nên nếu có gì không đúng mong các bạn cùng thầy cô có thể chiếu cố cho chúng em ạ!"
Nói rồi nó cúi người, nhìn rất chân thành. Đứa em gái núp đằng sau người anh cũng bẽn lẽn nghiêng đầu chào.
"Được rồi, được rồi tiết này thầy sẽ dành cho các em làm quen với nhau, mọi người có gì muốn trao đổi thì nói nhé!"
Thầy gật đầu rồi bước ra ngoài bỏ lại đám học sinh đang ồn ào trong lớp.
Minh không quan tâm lắm, lúc này tò mò chẳng qua vì ngửi thấy mùi rất lạ từ hai người bọn họ có vẻ như đã từng ngửi thấy mùi này. Trong khi tâm điểm của sự chú ý đang dồn vào hai học sinh mới, Minh cảm thấy mọi thứ có chút mơ hồ, cậu day day trán một hồi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó hơi ươn ướt, hạ tay xuống nhìn kĩ nhưng không thấy có gì bất thường, mí mắt giật giật, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Mải mê trong dòng suy nghĩ, không biết từ bao giờ âm thanh ồn ào, ầm ĩ của lớp học đã biến mất để lại sự yên lặng đến rợn người. Chớp mắt một cái xung quanh đã chỉ còn là một mảng trắng xóa, tinh thần của cậu có chút lo lắng, bất giác đã run lên vài tia sợ hãi, khuôn mặt không biết từ bao giờ đã thấm đẫm mồ hôi, Minh đảo mắt xung quanh thăm dò, ánh mắt va phải một chiếc hộp bạc đặt cách mấy thước.
Cảm thấy vật này có chút quen thuộc, lục lọi trong mớ kí ức hỗn loạn khá lâu cuối cùng cũng nhớ ra, Rose đưa cho cậu không chỉ có mỗi lá bài mà còn kèm theo chiếc hộp này, chỉ có điều hôm đó khi tỉnh dậy không thấy nữa, vốn tưởng đã làm mất nó ai ngờ lại có thể tìm thấy ở đây.
Cậu chậm rãi bước tới, chân tựa như đạp lên làn nước, gợn từng bọt sóng giữa tấm gương tĩnh lặng, khi chỉ còn cách mấy bước, nắp hộp bật mở Minh đột nhiên bị một lực hút vô hình kéo lại gần, cơ thể bị cuốn vào rồi biến mất.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi cậu không kịp định hình, chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng vàng bùng lên chốc lát rồi vụt tắt để lại một khoảng không tối om. Khi mở mắt đã thấy trước mặt là một cung điện rộng lớn, kiến trúc mang đậm chất á đông, sơn son thếp vàng quả thực mang vài phần xa xỉ, xung quanh đông đúc chỉ toàn người với người khiến không khí có chút ngột ngạt. Người hò kẻ hét có vẻ đang bàn tán về ai đó, chốc chốc người này lại xì xầm với người kia:
"Thái tử rốt cuộc đã phạm phải tội tày trời gì mà phải khiến hoàng đế ban lệnh xử tử thị chúng, cũng quá tuyệt tình mà."
"Ông còn chưa biết tin à, nghe mấy người thị vệ trong cung bảo thái tử nhẫn tâm giết chết mẹ ruột, bí mật chiêu quân mãi mã tạo phản, thông đồng với nước Hà lật đổ triều đình, hoàng đế biết tin vô cùng phẫn nộ bắt giam thái tử ban chiếu xử trảm ngay trước buổi thượng triều."
"Dạo trước tôi còn nghe nói thái tử đi cứu tế ở Làng Đất, được người dân trong vùng biết ơn khôn cùng, tâng lên tận mấy tầng mây. Không ngờ lại rơi xuống nhanh như vậy, nói gì thì nói tạo phản là đại tội không ai có thể dung thứ ngay cả hoàng thân quốc thích."
"Kể ra cũng lạ, đã được sắc phong hoàng thái tử sớm muộn giang sơn cũng vào tay, cần gì phải bày mưu tính kế, thông đồng với địch để rồi nhận quả đắng như vậy."
Tiếng trò chuyện không ngớt, chưa hết chuyện này đã bàn đến chuyện khác, lâu nay đất nước thái bình đời dân no ấm, ít vấn đề khiến lòng dân bất mãn nên khi chuyện này xảy ra nghiễm nhiên trở thành tâm điểm để mổ xẻ.
Minh thấy đầu đau như bổ, mọi thứ xung quanh cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ nhưng không hiểu tại sao cơ thể lại có phản ứng nôn nao lạ thường giống như đã từng trải qua ở đâu đó. Cậu tiến lại chỗ của một đám người gần đó định bụng hỏi thử nơi đây là đâu, chưa kịp đi được mấy bước đã thấy một đoàn xe ngựa lao nhanh đến khiến Minh không kịp tránh, khi cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một vụ tai nạn thảm khốc, cậu sẽ bị bắn văng ra đằng sau mấy chục mét thì lại chẳng có gì xảy ra.
Đợi khoảng chừng vài phút Minh mới dám mở mắt, lúc này đoàn xe đã ở đằng xa chỉ còn để lại một đám bụi mù mịt, mấy người bên đường không những không chửi rủa còn hoan hô vui mừng, hò reo ầm ĩ:
"Tướng quân Nam Bình đại thắng trở về rồi kìa, không ngờ lần này lại có thể chế ngự được bọn giặc phương Bắc, thật sự quá tài giỏi."
Trong khi đa phần mọi người đều ca ngợi công lao của vị tướng quân tài ba thì bên khác một số người lại nói về thái tử:
"Không phải thái tử và tướng quân Nam Bình là anh em kết nghĩa sao, chọn đúng ngày hôm nay để trở về quả thật đúng là nghiệt duyên mà!" Một ông già râu tóc đã lớm chớm bạc, tay chống gậy thở dài.
"Cho dù có là anh em ruột thịt đi chăng nữa phạm đại tội này cũng chẳng thế dung thứ, huống hồ đây là đệ nhất tướng quân của vương triều nhà An ta, bao nhiêu loại phản tặc, giặc dữ đã chết dưới lưỡi kiếm của ngài. Loại phản quốc, bất hiếu xứng đáng bị toàn dân nhục mạ, lưu danh thiên cổ." Một bà thím đứng gần đó tiện miệng nói mấy câu.
"Đúng đó đúng đó, tướng quân đức cao vọng trọng sao có thể vì tên cặn bã bán nước cầu vinh này mà giúp đỡ được." Đám đông chen nhau chửi rủa.
Sau khi kiểm tra kĩ, Minh xác định được người ở đây không nhìn thấy cậu, cũng không chạm vào được tựa như một linh hồn. Nghe ngóng qua vài cuộc trò chuyện, Minh cũng tóm tắt được một vài thứ, đất nước này có tên An Quốc, đang xảy ra chiến tranh với các nước láng giềng, trong khi cuộc chiến đang đà căng thẳng thái tử bị bắt và xử tử vì thông đồng với nước địch, âm thầm tạo thế lực riêng để tạo phản đồng thời giết chết chính mẹ ruột của mình tức Khánh Trân hoàng hậu. Người trong cỗ xe ngựa vừa rồi là Nam Bình tướng quân lừng danh trở về báo tin chiến thắng, cơ duyên trùng hợp thế nào lại đúng vào ngày thái tử bị hành quyết.
Ngó nghiêng xung quanh, Minh cuối cùng cũng tìm thấy đài hành hình, bảo vệ nghiêm ngặt đâu đâu cũng là lính gác thậm chí có cả một đội cung tên đứng trên chòi đề phòng có người xâm nhập. Trời đổ dần về chiều, khi tiếng trống điểm giờ ngọ cũng là lúc một người đàn ông mặc quan phục nghiêm trang bước lên đài, theo sau là gã đao phủ to béo tay phải cầm rìu vàng, tay trái cầm bình rượu.
Đám đông cũng im thin thít nhiều người còn chẳng dám thở mạnh, xét cho cùng đây có lẽ là lần duy nhất cũng như cuối cùng trong cuộc đời họ chứng kiến một vị hoàng tộc bị xử tử công khai. Mấy khắc sau xuất hiện một toán lính mũ giáp chỉnh tề tay xách lồng sắt, bên trong là một người thanh niên khá trẻ có lẽ chưa đến ba mươi, đầu tóc rối bời tay chân đeo gông, cơ thể bị đánh đập đến tàn tạ máu thịt hòa lẫn. Nếu nói đây là một gã ăn xin người ta nhặt từ khu ổ chuột về chắc ai cũng tin chứ chẳng thể nghĩ tới một vị thái tử đức cao vọng trọng, quyền thế ngập trời tương lai là hoàng đế của đất nước.
Minh run lên liên hồi, vừa nhìn thấy vị thái tử ấy cậu không thể tự chủ mà ho khan, một cảm giác sợ hãi ập đến tâm trí bởi khuôn mặt ấy giống y hệt cậu, có chăng chỉ là trưởng thành hơn một chút mà thôi.
Thái tử quỳ ở giữa đài, khuôn mặt vô cảm dường như đã chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay, một vị thái giám dẫn theo hai người lính bước tới, tay cầm chỉ lệnh cung kính đưa cho vị quan viên rồi lùi dần vào trong. Quan viên nâng chỉ lệnh bằng cả hai tay đặt lên đầu vái ba vái mới hạ xuống, đôi tay nhanh lẹ lật mở, bằng giọng sắt đá đầy uy lực của mình ông cất tiếng đọc:
"Nghe theo lệnh trời, thuận theo mệnh đất, hoàng đế điểm bút, Hoàng Thái Tử Tuần Khải đại nghịch bất đạo, không thể dung thứ, mưu hại mẹ ruột phạm đại bất hiếu, tự ý chiêu quân có ý đồ tạo phản ảnh hưởng đến muôn dân, thông đồng với giặc hủy hoại quê nhà, tội không thể tha. Trẫm quyết định phế thành dân thường, xử tử thị chúng, lập tức thi hành." Nói đoạn ra hiệu cho đao phủ tiến đến chỗ đứng còn mình lùi về bàn quan sẵn sàng ra lệnh.
Khi mọi người tưởng mọi chuyện đã xong, từ bên ngoài truyền vào giọng nói:
"Tướng quân Nam Bình có việc cần cầu kiến."
Thoáng sững sờ giây lát nhưng vị quan viên vẫn gật đầu đồng ý. Một người mặc giáp vàng đầu đội mũ sắt oai phong bước vào, quả nhiên là chủ tướng giết được hàng vạn giặc dữ trên người của ngài tràn đầy sát khí, mùi máu tươi thoang thoảng khiến người ta có chút khó chịu.
"Hôm nay nghe nói em trai tốt của ta chuẩn bị lên đường nên ta đến đây cũng coi như tiễn ngươi một đoạn coi như cho trọn tình vẹn nghĩa anh em lần cuối."
Giọng nói sắc lạnh đủ để dọa bất cứ ai khiến người đó ngất xỉu ngay lập tức.
Minh nhìn thấy trong mắt của thái tử không phải cảm giác sợ hãi mà có chút vui mừng nhưng rất nhanh liền biến mất, người chẹp miệng nhàn nhạt nói:
"Không hổ là anh em tốt đến cuối cùng người gặp ta không ngờ lại là ngươi." Nói rồi liền cười khẩy một tràng.
Khuôn mặt của Nam Bình tướng lúc này thật sự rất khó chịu như thể muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt.
"Tại sao ngươi lại làm như thế, chúng ta vốn đã định có khó khăn cùng chia sẻ cho nhau, ta nghi ngờ ai cũng được nhưng chưa từng nghĩ đến ngươi không ngờ lại làm ra việc bất nhân bất nghĩa, đại nghịch bất đạo như vậy." Vừa hằn từng chữ tướng quân vừa nghiến răng ken két.
"Hahaha khiến ta cười chết mất, thế nào là bất nhân bất nghĩa, thế nào là đại nghịch bất đạo đứng trước quyền lực mấy thứ ấy chẳng khác gì bùn đất mặc sức để bị dẫm đạp, ta không sai, sai chính là do thiên triều này quá bất công, ta chỉ muốn thay trời hành đạo diệt đi đám sâu mọt, thế cũng gọi là sai sao?" Tuần Khải cười sằng sặc cơ thể đã ngả sang hẳn sang một bên.
"Đến phút cuối vẫn chấp mê bất ngộ quả thực rất đáng chết, ta ghê tởm khi đã từng nhận ngươi là người nhà của mình."
Nam Bình tiến đến bên vị quan viện, chậm rãi nói:
"Tâm đại nhân ta muốn tự tay chém đầu của tên này, mong ngài thành toàn." Nói rồi liền quỳ xuống chắp tay cầu xin.
Thấy tình huống ấy ai ai cũng sửng sốt, đám đông lại rơi vào náo loạn đệ nhất tướng quân của hoàng triều xin tự tay giết chết thái tử.
Vị Tâm đại nhân kia cũng khó xử chỉ biết hạ người xuống cố gắng mời Nam Bình đứng dậy, ông ta liếc mắt về phía thái giam vẫn đừng đằng sau từ nãy đến giờ, thấy vị thái giám kia khẽ gật đầu mới nói:
"Tướng quân không cần hạ mình như vậy, ngài là nhất đẳng tướng lĩnh của triều ta đương nhiên có quyền xử trọng phạm rồi huống chi.." Đến đây liền không nói nữa.
Ông ấy nhìn về phía đao phủ hất hất đầu, tên kia cũng biết ý cung kính đưa rìu vàng cùng bình rượu cho Nam Bình. Hai tay của ngài đón lấy, uống cạn bình rượu rồi nhổ vào rìu, nói rối liền hằm hằm sát khí bước đến Tuần Khải.
"Giờ lành đã điểm, chuẩn bị hành hình."
Đôi mắt của Nam Bình đỏ hoe, không hiểu sao Minh cảm thấy trên đôi mắt của tướng quân có vài phần xót xa, đau đớn khi phải làm việc này. Cậu tiến lại gần chỗ của hai người quan sát, nhìn từ xa thì không thấy lại gần rồi mới nhận ra trên mặt của ai cũng đầy nét đượm buồn, thái tử cố gượng cười mấp máy môi cố nói gì đó, bên kia dường như hiểu được khẽ gật đầu mái tóc búi thẳng hàng đã xõa xuống che đi một nửa khuôn mặt của ngài.
"Hành."
Tướng quân gào to:
"Em trai à, đi chết đi."
Một nhát rìu hạ xuống cũng là lúc Minh tỉnh dậy, cơ thể đầm đìa mồ hôi bên cạnh là cặp song sinh đang nhìn anh khó hiểu.
"Bạn gì ơi, cậu có làm sao không vậy, bọn mình thấy cậu nằm đây từ đầu tiết muốn hỏi thăm xem cậu có ổn không."
Minh đáp qua loa:
"À không có gì đâu lâu lâu mình hay nằm ngủ như thế ấy mà, các cậu không cần lo lắng."
"Thế bọn mình không làm phiền cậu nữa."
Nói rồi liền cúi đầu chuẩn bị đi sang bàn khác. Nhớ ra cái gì đó người anh liền quay lại hồ hởi nói:
"Mình tên Nhật Thành, còn em ấy là Nguyệt Hà. Mong sau này chúng ta sẽ thân thiết hơn."
Minh cũng gật đầu lia lịa, chợt nhìn thấy đứa em kia cứ nhìn chằm chằm mình, bị phát hiện liền quay mặt đi lạnh lùng không nói gì. Cậu cũng chẳng quan tâm lắm dù sao từ trước đến giờ ít ai có thể hòa hợp với cậu, thật sự rất rất ít.