Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 148




Đi dọc bờ biển với thỏ banh và Nina ngồi trên lưng, chúng tôi hướng thẳng về thành phố cảng xa xôi phía trước.

Giữ đúng lời hứa sẽ cùng Nina tiếp bước cuộc hành trình thật chậm rãi, tốc độ di chuyển khá từ tốn.

Tôi đã từng nghĩ như thế sẽ không hiệu quả khi ở giữa hoang mạc bao la thế này, nhưng bên cạnh bờ biển thì không sao.

Thỏ banh và Nina hướng mắt ra biển khi thoải mái trên lưng của tôi.

Khi nhìn vào phía trong tôi bắt gặp một con lạc đà ba đầu đang nằm nghỉ ở đằng xa.

Ngon lành! Chẳng phải tôi quá may mắn rồi hay sao?

Nó không chỉ tuyệt hảo mà còn rất mọng nước.

Thậm chí nó còn nằm đó chẳng một chút đề phòng, không béo bở ư?

Tôi phải di chuyển rón rén để không làm bữa ăn của chúng ta hoảng sợ.

“Gurua.”

Tôi lên tiếng nhỏ nhẹ để hai người kia hiểu ý định của tôi, chờ họ giữ thật chắc rồi chúng tôi sẽ bắt đầu.
Tôi hạ mình xuống thấp để không bị phát hiện, bằng cách đó tôi có thể kết liễu con lạc đà ba đầu trong một đòn duy nhất.

Một con mồi thật dễ dàng hạ gục, tôi chỉ cần phập một phát nhẹ cái là xong.

“Pefu!”

「Tui chuẩn bị phọt đây, ôm thiệt sát vô rồi chúng ta cùng thịt」 (Trans: OwO What’s this?)

“Nya~ OK!”

Thỏ banh dùng 〖Thần giao cách cảm〗 để thể hiện cho Nina ý định của tôi.

Sau lời nói thì Nina dùng đôi tay ôm sát, còn thỏ banh lấy tai quấn lại, cả hai giữ vào lưng của tôi.Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất - Chương 148 - Điều nhỏ bé

Thế là tôi lao thẳng tới nhắm vào cổ con lạc đà.
“Nogue!?”

Một trong ba cái đầu đã để ý ra tôi.

Hai cái đầu còn lại khi được cảnh báo cũng quay sang và đứng dậy bằng con mắt mở to.

Rồi nó nhanh chóng bỏ chạy theo hướng ngược lại.

Tôi đạp mạnh lên mặt đất và phóng vào không trung, vung đôi cánh xuất chiêu 〖Phong trảm〗.

Những lưỡi kiếm gió chém xuyên qua không khí và cắt phăng cả ba cái đầu, cơ thể bất động ngay tắp lự.

Vừa hạ cánh là tôi liền lập tức ghim móng vuốt qua cơ thể nó để kết thúc màn trình diễn.

【28 điểm kinh nghiệm đã thu được】

【Nhờ danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 nhận được thêm 28 điểm kinh nghiệm】

“Gurua?”

Sau đó tôi lo lắng họ có bình an trên lưng tôi chứ?

“Pefu”

「Vẫn sống khỏe」

“Ha, yeah! Nya~ umm, vui quá!”

Thỏ banh đã sử dụng 〖Thần giao cách cảm〗 khá thuần thục.

Sớm thôi nó có thể giữ được đường truyền cho những cuộc đối thoại.
Như thế thì chúng tôi sẽ sinh tồn được giữa loài quái thú khác và con người.

Điều này rất có lợi vì sử dụng 〖Hóa nhân thuật〗 không được thuận tiện, nhất là khi nó tiêu hao một lượng lớn MP làm tôi cảm thấy mệt xừ, ít ra mọi thứ đã trở nên tiến triển.

Hiện tại tôi đã có thêm hy vọng khi những cuộc trò chuyện không gặp phải vấn đề.

Thật sự, tôi cảm thấy vui lắm.

Hẳn rồi kỹ năng 〖Thần giao cách cảm〗 của thỏ banh sẽ lên cấp, và như thế sao chúng ta không sớm tổ chức một cuộc hội thoại hay thậm chí là ngồi tán dóc luôn chứ?

Nếu có thể giao tiếp với con người chúng ta có thể tránh được những cuộc đụng độ vô nghĩa.

Cần phải liên tục thúc đẩy thỏ banh đào tạo 〖Thần giao cách cảm〗 mỗi khi nó đầy MP mới được.

“Pefu!”

「Thịt, đồ ăn, nhanh!」
Biết rồi mà, khổ quá nói mãi.

Tao sẽ cho mày ăn thoải mái, bởi dù sao mày cũng là pet trans đáng tin cậy.

Tôi để Nina và thỏ banh bước xuống, rồi bắt tay vào việc chế biến con lạc đà ba đầu.

Tôi dùng móng vuốt móc bỏ hết nội tạng, và bộ da được cắt ra thành nhiều phần.

Tôi đã có kinh nghiệm về việc này.

Nếu là trước kia, lúc còn ở tiền kiếp chắc tôi té xỉu luôn quá.

Tôi dùng một ít sức mạnh 〖Hơi thở thiêu đốt〗 để nướng chín phần thịt và chia ra thành những miếng vừa miệng, cũng như đảm bảo không dính phải cát, tôi trải tấm da lên mặt đất như chiếc chiếu.

Đồng thời tôi để riêng phần bướu ở bên cạnh.

Tôi cũng cắt lấy một ít xương rồng để lấy phần vỏ bày những miếng thịt lên đó như dĩa đựng thức ăn.

Hmm, trông thật ngon miệng.

Tôi tự hào vì bản thân có tài nấu ăn bá đạo, đấy là khi tôi không cảm thấy có tý lo ngại nếu như lỡ lây nhiễm nguyền rủa vào thức ăn.
Nhưng lần này công việc đã diễn ra thành công tốt đẹp.

... Sẽ sớm phải nói lời từ biệt với Nina, thế nên ít nhất tôi muốn tạo được kỷ niệm tuyệt vời dành cho cô ấy.

Tôi vẫn luôn kỳ vọng bản thân làm được gì đó khác cho cô.

Mong ước được một điều rất nhỏ bé là cùng tạo ra và tận hưởng những hồi ức đẹp đẽ.

Oh, đúng rồi há.

Nếu tôi có thể cắt được tấm da này ra thật mảnh?

Sau đó chế tác một đoạn xương thành một cái cây chắc chắn, thì tôi có chế tạo ra được một cái cần câu hẳn hoi.

Bờ biển ở ngay sát bên kia cơ mà.

Thành phố cảng cách không còn xa nơi này lắm, thể chất của Nina cũng chưa biểu hiện điều gì bất thường.

Tôi cho rằng sẽ chẳng có gì to tát nếu cả bọn cùng vui đùa một chút.

Tôi cắt phần rìa của tấm da còn lại cho thật mỏng.

Đương nhiên cũng có thất bại vài lần, nhưng cuối cùng tôi vẫn làm ra được.
Xong, tiếp đến là phần xương lạc đà…

“Pefu…”

Thỏ banh lấy tai đánh vào chân tôi.

Nhìn gương mặt của nó mà xem, tôi có thể thấy lưỡi đang thè ra và chảy đầy dãi.

B-Biết rồi, mày muốn ăn phần còn lại luôn chứ gì.

Có một tý bất ngờ, hơn cả tưởng tượng.

Tuy thỏ banh lẳng lặng ăn hết phần của nó, nó vẫn lịch sự không giật phần của Nina…

Lần đầu tiên gặp mặt thỏ banh, tôi nghĩ nó chỉ là tên háu ăn, nhưng nó cũng biết chăm lo cho Nina lắm.

Mày biết chứ, thật ra tao chẳng hề quan tâm việc có thể nói chuyện bằng 〖Thần giao cách cảm〗.

...Có một sự lựa chọn khác là để thỏ banh bên cạnh cùng Nina tiến vào thành phố cảng.

Nếu là thỏ banh tôi không phải lo lắng việc nó bị tấn công chỉ vì nó là quái thú.

Tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn, có thể điều này sẽ khiến Nina bị đối xứ bất công hơn nữa.
Thỏ banh có kỹ năng 〖Thần giao cách cảm〗, 〖Làm sạch〗 và 〖Hồi sức〗.

Những thứ đấy khá hữu dụng cho con người nên có lẽ sẽ tốt đẹp thôi.

Nhưng nếu sự việc này diễn ra thật… tôi sẽ lại trở về cuộc hành trình đơn độc.

Hầy, cũng chẳng sao.

Như thế tôi mới tập trung thu nhặt điểm kinh nghiệm, cày cấp rồi lấy những danh hiệu để tiến hóa lên những dạng ngon hơn chứ.

...Nếu thật sự xảy ra tôi sẽ trở về được chỗ ngôi làng trong rừng và dành suốt quãng đời còn lại của mình ở đó.

“......”

Mày lại đọc tâm trí của tao à thỏ banh?

Nó cứ chăm chú nhìn tôi.

Thôi ngay đi, chẳng có gì hết, thật đáng hổ thẹn nếu mày cứ đọc những ý nghĩ đó.

Tôi không biết liệu thỏ banh sẽ trở nên tức giận hay suy sụp, hãy nói cho tao biết tại sao tao luôn phải là người tự quyết định mọi thứ chứ, nhưng thỏ banh chỉ nhìn tôi với nét mặt lúng túng.
Vậy là như thế nào hả?

Nếu có điều muốn nói thì sao không dùng 〖Thần giao cách cảm〗 của mày đi.