Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 150-151




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

150: Đi Câu


Sau khi tiến ra chỗ bãi biển.
Nina cố định miếng mồi câu vào cái móc.
“...Theo tôi nghĩ, cái móc câu sẽ rất dễ bị phát hiện.”
“Gurua”
Tôi lên tiếng và chỉ cho Nina chỗ phần tấm da đựng mấy viên mồi câu.
“Nya~...? Ngài muốn tôi gắn thêm một miếng nữa ạ?”
“Guu”
Nghe câu nói của Nina tôi gật mạnh đầu.
Tuyệt vời ông mặt trời, cuối cùng thì cuộc trò chuyện cũng đã thành công mà không cần nhờ tới sự giúp đỡ của thỏ banh.
Tôi đã từng nghĩ nó chỉ mãi tàn như giấc mộng tinh thôi chứ, nhưng cách giao tiếp bằng cử chỉ thế này cũng hiệu quả ghê.
“Thế thì hơi lãng phí nya...”
“Guou”
Ngay từ ban đầu số lượng mồi câu đó dành cho mục đích này.
Cô có thể giấu được phần móc câu đi nếu gắn lên đó hai miếng mồi.
Tôi không nghĩ sẽ dùng hết được tất cả chúng trong một lần đâu, mà nếu cô nói đến việc lãng phí thì trước đó thỏ banh đã xơi hàng đống rồi, còn quan trọng đéo gì nữa đâu.
Tuy nhiên, tôi không biết liệu có con cá nào nuốt nổi kích cỡ viên mồi như vậy không… mà thôi, nếu cần thiết thì chúng ta sẽ giảm bớt lại sau.
Sẽ khó có con cá nào chịu cắn câu nếu cái móc thiếu sự thu hút.
Nina che lại cả phần móc câu bằng miếng mồi.
“Thế này… có ổn thật không vậy?”
Làm xong phần mồi câu to đùng, Nina nhìn tôi bằng gương mặt ngu ngơ.
Tôi cố khen ngợi bình luận bằng cách thả tim.

(Trans: thứ lỗi, nhịn cười thì mình bể bụng bầu mất *w*)
Cô ấy bắt đầu vung cần câu ra ngoài biển.
Miếng mồi chà bá bay lượn thành một vòng cung tuyệt đẹp như đang nhảy múa giữa không trung trước khi chìm vào lòng biển.

Lần đầu mà đã làm tốt hơn tôi nghĩ.
Không thấy bất kỳ bóng dáng con cá nào xung quanh, thật sự có không đấy?
À thấy rồi.
Rất thưa thớt.
Sớm hay muộn rồi chúng cũng sẽ để ý đến miếng mồi câu thôi, nhỉ…?
Đã một ít thời gian trôi qua, vẫn chưa được gì.
Nina trông như muốn khóc.
Còn thỏ banh thì lim dim mắt liếc hết cả vùng biển, trước khi quay sang tôi như muốn nói điều gì đó.
Bực ghê, mặc dù tính kiên nhẫn là điều nhất thiết trong việc đi câu… nhưng kéo dài đến tận mấy phút liền… chúng tôi vẫn chưa bắt được gì cho tới thời điểm này.
Tôi nghĩ thà lặn luôn xuống biển còn hay hơn.
“Gurua”
“Nya! Mr.

Long… xin lỗi, tôi đã quá tập trung.”
Nina khẽ giật mình.
Thôi chết, sẽ thật đáng sợ khi tôi đột ngột lên tiếng thế này.
Nếu còn bị lần tới nữa thì dám chắc cô ấy đứng tim luôn.
Mà bỏ đi, tôi thấy được bóng dáng vài con cá, có vẻ chúng chẳng chịu cắn mồi khi thấy sự hiện hiện của tôi ở trên bờ.
“Guuo”
Cô có thể ngồi trên lưng tôi và tiến ra xa hơn một chút.
“Pefu”
「Dưới biển, đi.

Xuống đó~」
Lời dịch của thỏ banh.

Tôi cũng nên tự lấy kỹ năng 〖Thần giao cách cảm〗.
Để tôi cũng tự nói chuyện ngay cả với quái thú và con người luôn cho rồi.
“Mr.

Long, ngài biết bơi không?”
“Guuu…”
Chắc là… được.
Mày chuẩn bị tâm lý để ăn đòn nếu còn nói tầm xàm nữa nhé.
“Pefu!”
「Cực giỏi luôn, nổi lềnh bềnh như cái phao tổ bố nên cứ giao cho tôi~」
Mày… nói chuyện lưu loát như đúng rồi vậy.
Sao không dùng nó thường xuyên hơn?
Không phải tao để bụng, nhưng nếu mày cứ toàn tự tiện khẳng định vào mấy cái chuyện tào lao, tao nghĩ Nina sẽ nhìn bọn mình như hai thằng rất “tỉnh táo”.
Tao có để ý việc mày trò chuyện riêng, chắc là không có nói gì đó bậy bạ đâu hử?
“......”
Tao thấy cực kỳ ức chế khi mày lại im re lần nữa! Là quái gì vậy?
Lên bàn ngồi để tao lạy.
Tôi không định cạch mặt lẫn nhau, nhưng cũng chẳng còn lấy được chút tình cảm nữa.
Đặt Nina và thỏ banh lên lưng, tất cả cùng ra khơi.
Cho tới khi chân không còn chạm xuống dưới đáy được, tôi thả lỏng để cơ thể tự trôi nổi và dùng cánh bơi về phía trước.
Cũng khá thú vị.
Tôi có thể làm thế này kể cả trong lúc ngủ và không chừng còn dạt đến được tới chỗ hòn đảo nào đó nếu tôi thử.
Nhưng với Nina thì… cô ấy sẽ phát ốm khi ngồi trên con thuyền này.
Đúng hơn là một con tàu bị nguyền rủa.

“Mr.

Long! Có rất nhiều cá ở đằng kia! Hãy bơi ra đó rồi để phần còn lại cho Nina!”
Cô ấy vang lên một cách đầy phấn khích.
Tôi quay đầu nhìn lên chỗ Nina.
Ánh mắt cô ấy chứa đựng tràn trề sự hăng hái và quyết tâm, chăm chăm hướng ra biển, tựa như một con thú săn mồi.
Trông thấy cô suốt cả quãng thời gian qua luôn ở trong tâm trạng sợ sệt và lo lắng, nhưng đây quả thật mới đúng là con người của cô.
Cô đã tự thu nhỏ bản thân mình lại khi đi bên cạnh một con rồng, trở thành một nô ɭệ và suýt làm mồi cho con rết, trải qua vô số những tình huống khó khăn sau hết thảy tất cả.
À không, câu cuối cùng phải dành cho tôi mới đúng.
Thật ra tôi chẳng cần Nina phải chỉ hướng bởi tôi có thể thấy rõ rành rành cái bóng đen ở phía đó.
Tôi có thể bắt cá hiệu quả hơn nhờ vào móng vuốt, nhưng tốt hơn hết không nên làm điều gì đó hấp tấp.
Tôi đạp cánh và nhẹ nhàng bơi tới chỗ đàn cá lớn.
Nina gắn thêm nhiều mồi câu vào móc.
Sau một lúc trôi nổi trên mặt nước thì miếng mồi cũng chìm xuống như điều nó cần phải làm.
Khi tôi tiếp cận đàn cá, chúng đã dễ nhận dạng hơn.
Tôi thấy một con cá dẹp có đôi mắt màu xanh lam và sọc đen.
Nhìn khá tương tự loài cá vẹt Nhật Bản.
Lúc lớn lên những hoa văn đó có mờ dần theo không nhỉ?
Tôi thật sự chẳng thể nhớ nổi nhiều chi tiết, và cũng không biết cái quy luật đó có tồn tại trong thế giới này luôn không.
Nhìn ngon quá, thôi thúc bản thân tôi muốn bắt nó.
Có cảm giác như sashimi cá vẹt từng là món khoái khẩu của tôi thời tiền kiếp.
Với phần thịt dai ngon và thật thơm béo.
Có nên báo cho Nina nhắm tới con cá này không?
Sẽ rất tuyệt vời nếu bắt được một thứ có chất lượng và cả sự thành công dành cho Nina.
Tôi cần phải biết thỏ banh còn lại bao nhiêu MP cái đã.
Xem nào.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Thỏ anh đào (Peach Ball Rabbit)
Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 10/30
HP: 54/54
MP: 26/45
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Hơi bị thấp… hẳn là do nó đã dùng 〖Thần giao cách cảm〗 quá nhiều trong ngày hôm nay.
Tôi không biết bọn mình còn ở bên nhau được bao lâu, nhưng lượng MP của thỏ banh rất quan trọng.
Chắc tôi sẽ phải dành ra thời gian để cày cấp cho thỏ banh nhỉ?
Khoan, chưa phải lúc.
Chúng ta cần phải đến thành phố cảng vào sáng mai.
Ngay cả với Nina, tôi không biết liệu bao lâu nữa triệu chứng căn bệnh sẽ xuất hiện.
Thành thật mà nói, vô cùng kỳ lạ khi mà hiệu ứng nguyền rủa đến tận bây giờ vẫn chưa thấy ảnh hưởng.
Với thỏ banh là dễ bị nhất vì cơ thể bé nhỏ của nó và 〖Hơi thở tai ương〗 đã được dùng đến.
Tôi không thể hiểu lấy một tý gì về chuyện đang diễn ra, chẳng lẽ còn có thông tin gì đó chưa được giải thích trong bảng trạng thái?
Có lẽ nó sẽ chưa biểu lộ trong thời gian dài đâu… tôi sẽ tìm hiểu sau vậy.
Bởi dù sao thì, hãy tận hưởng quãng thời gian này của chúng ta.
Tạo ra một hồi ức vui vẻ dành cho Nina khi mà tôi không thể bước chân vào thành phố được.
“Guuo…”
Tôi chỉ kêu lên được nửa chừng.
Con cá có đôi mắt xanh và sọc trắng bị xé rách ra làm hai ngay trước mặt tôi.

(Trans: câu trước đó lại bảo sọc đen :v)
“Giche, giche!”
Có một con cá khác vẫy tung mặt nước ở phía sau con bị cắn nát.
Mang kích thước tương tự như một con cá hồng béo ú, nhưng nó xuất hiện theo cách hơi bất ngờ.
Toàn thân vây màu xanh lá, cặp mắt lộ ra rõ cả phần mạch máu màu trắng toát.
Những cái răng chĩa ra thật quái đản mà bạn cũng chẳng hề tin được nó tồn tại ở một con cá.
Bên trong miệng vẫn còn dính phần ruột của con cá xấu số.
Mẹ ơi, cho con nhảy lên bờ liền đi..

151: Cắn Câu Lớn

Có phải là cá thật không vậy trời?

Nó giống y hệt một con ếch bị xe cán bẹp lép khi cố nhảy qua đường.

Tôi rà soát cả vùng biển để tìm kiếm con cá quái dị đó.

Có vẻ chính nó đã xé toạc phần bụng của con cá sọc vằn kia, chỉ còn để lại mỗi phần đầu và đuôi cùng vệt máu loang dài.

Những mảnh nội tạng bắn tung tóe và lan tỏa trong dòng nước ở giữa hai phần cơ thể.

“Pefu! Pefu!”

「Ối cha, bị xé bung ra luôn!」

Tao thấy rồi! Chẳng cần nhờ mày phải dùng tới 〖Thần giao cách cảm〗 đâu!

Ngoài ra đừng có làm gì đó ngu ngốc.

Không thể ăn được, và nếu mày cứ kích động như thế thì làm Nina bị đau mất.

Khi nghĩ lại, nó không bơi lội ở những nơi có con người sinh sống nên tôi hiểu được việc nó xuất hiện ở đây.

Lớp vảy của tôi không dễ dàng bị xuyên thủng, nhưng đối với thỏ banh thì chẳng khác gì món thịt bằm.

“Đ-Đợi đấy, ta sẽ bắt được ngươi con cá kia! Ngài xem nhé Mr. Long!”

Nina vung cần câu một cách mạnh bạo và ném mồi câu đi thật xa.

Tôi có nên ngăn cản lại không?

Ừm, có vẻ lũ cá này không gặp nhiều đâu… chắc sẽ ổn.

Bảo cô ấy từ bỏ thì thất vọng chết mất.

“Con cá đang bơi lại chỗ miếng mồi, nhìn xem! Nhìn lấy đi!”

Tôi để ý nhìn thấy đôi tai của cô ấy cứ nhấp nháy nhịp nhàng như làn sóng nhấp nhô.

Tôi không hiểu tại sao nó lại cử động như vậy.

Trông cũng đáng yêu phết ấy chứ.

À phải, con cá sọc vằn, cơ thể bị cắn làm đôi.

Nó không đến đây để ăn mà là để gϊếŧ chóc.

Con cá đó rõ ràng có ý định tàn sát.

Thật tình, tôi thấy vài mảnh nội tạng dính ở răng của nó.

Không chừng nó chỉ thích ăn mỗi phần ruột… ờ hé, mồi câu cũng được nhồi từ đó mà ra mà.

“Nyaa! Mr. Long, có vẻ nó cắn câu rồi! Nặng lắm! Tôi phải làm sao?”

“Guruwaa!”

Giật cần câu ngay! Không thì muộn mất!

Trước khi thỏ banh kịp phiên dịch, Nina bất ngờ với tiếng la của tôi và kéo cần theo quán tính.

Một con cá màu xanh lè gớm ghiếc với cặp mắt trắng dã nhảy tung khỏi mặt nước cùng cái miệng mở to.

“Gicheeee!”

Cái móc bằng xương rồng đâm xuyên qua phía sau mắt.

Nếu lệch thêm chút xíu nữa thì có thể lộ cái móc ra ngoài luôn, nhưng dù sao thì nó đã dính câu rất chắc chắn.

Con cá độc lạ nhìn Nina trừng trừng bằng đôi mắt trắng bệt.

Nó liên tục đớp hàm răng như muốn nuốt sống cô ấy.



“Bắt được rồi! Tôi bắt được một con cá rồi!”

“Guruwaaaa!”

Tôi nhấc người lên để khiến Nina và thỏ banh trượt xuống lưng trong tiếng la ú ớ.

Móng vuốt xuyên thấu qua chỗ phần mang con cá đang phóng tới.

“Gijigii!”

Sau một tiếng kêu ngắn vang lên từ cái miệng nhai không ngừng nghỉ, nó trở nên bất động.

【Do cách biệt về cấp bậc thứ hạng, không thể thu nhận được điểm kinh nghiệm】

Quả nhiên.

Rõ ràng nó vẫn chỉ là một con thủy quái.

Tôi nhanh chóng trở lại tư thế bình thường rồi chộp lấy tấm da chứa mồi câu bằng cánh tay còn lại.

Sau đó rút xác con cá ra và quấn vào tấm da trước khi đưa cho Nina.

“Ưmm… cái, này…”

Nina không hiểu tôi đã làm gì với con cá, nghiêng đầu một cách buồn bã.

Cô gái ngây thơ này, tôi dám cược là cô ta chẳng hề biết việc con cá đó muốn xơi lấy chính mình.

Tôi luôn cảnh giác trước mọi thứ nên đến bây giờ sự việc vẫn diễn ra suông sẻ, nhưng phải công nhận cô nàng có cái đầu rỗng chất lượng…

Nhưng thôi, hãy có một buổi câu cá thật vui tươi mà không cần phải nghĩ ngợi nhiều.

May mắn là xung quanh đây chẳng còn loài cá kỳ quái nào đó nữa.

“Guou”

Tôi quên chưa nói, cô phải gϊếŧ con cá mà mình bắt được ngay lập tức.

Quanh phần mang cá là nơi có lượng máu lưu thông nhiều nhất, nên nếu đập hay đâm vào đó sẽ là một cái chết nhanh gọn.

Nina có đủ sức để tự làm được bằng móng tay.

Nếu mang con cá vào bờ trong lúc nó còn sống là rất sai lầm, khiến nó căng thẳng làm thịt bị cứng và mất ngon.

Treo ngược nó lên một lúc rồi rửa sạch lại bằng nước biển.

Thôi chết, dài dòng quá rồi nhỉ?

Mày có nắm bắt được hết không thỏ banh?

“Pefu”

「Bắt được cá, gϊếŧ luôn. Mang cá là tử huyệt, đâm qua là lụm. Hổng làm là hết ngon. Lật ngược cho chảy máu, rửa nước biển sạch」

Bài diễn văn vô cùng ngắn ngủng…

Thu gọn lại đến mức chỉ còn lại mấy đoạn thiết yếu.

Một lần nữa chứng háu ăn của thỏ banh lại trở nên khϊếp đảng.

Nina nhổ cái móc câu khỏi con cá và xách ngược nó lên để nhỏ bớt máu, rồi mang ra cuối phần lưng tôi để rửa.

Chà, không biết có ăn được con cá kỳ lạ này chứ.

Có cần kiểm tra xem nó có độc không?

Có thể còn có cả đàn sau con này.

【〖Tiếng thét chim ưng (Eagle Bass)〗 quái thú hạng E】

【Loài cá dễ nhận biết qua nhãn cầu trắng lồi và hàm răng chắc khỏe. Thức ăn ưa thích của nó là phần nội tạng】

【Bởi do chúng có thể sử dụng như thành phần cho những vật dụng ma pháp nên đang bị đánh bắt quá mức, gần như sắp tuyệt chủng】



【Ngoài ra, chúng còn bị thu hút vào những nơi có nguồn ma thuật mạnh, rất dễ dàng để bắt gặp chúng nếu có sự sắp đặt trước】

Một con cá tôi chẳng thèm giáp mặt tới…

Rất đáng mừng khi nó gần đi đến tuyệt diệt.

Hãy tàn sát bọn chúng cho đến tận con cuối cùng luôn đi.

Tôi chân thành cảm tạ những ai có tinh thần săn lùng tụi này.

Loài hiếm gặp vậy cũng tốt.

Rất khó để chạm trán phải một con lần nữa.

Quan sát xung quanh không còn thấy loài nào khác tương tự nên cuối cùng tôi cũng yên tâm tập trung chuyên môn vào câu cá.

Nina lại quăng câu.

Hy vọng lần này cô sẽ bắt được thứ hay hơn.

Nếu đủ khả năng hãy bắt lại đúng con cá sọc bị xé toạt ra như trước đó ấy.

Sau khoảng một giờ kể từ khi chúng tôi buông cần lần nữa, máu cá bẩn thỉu tràn lên lưng tôi.

Những con đĩa đang ăn phần ruột bấy nhầy, kha khá những con cá vược công có màu sặc sỡ, một con lươn hai đầu dữ tợn…

Bộ cái lũ khốn khϊếp này muốn cho tôi thấy chúng đa dạng như thế nào đó hả?

Tất cả loài thủy sản mà tôi bắt gặp ở đây không có bất kỳ con gì tương tự như ở thế giới tiền kiếp hết.

Tính ra số cá chúng tôi bắt được tổng cộng khoảng gần ba mươi.

Đây là một kết quả tốt đẹp, nhưng tôi cũng chẳng có cảm giác thích thú gì.

“Hay quá, bóng xù-chan thật tài giỏi! Nó cắn câu nữa rồi kìa!”

“Pefu!”

「Để chúng tụ họp. Kéo dây liền lúc chúng dính mồi!」

“Gomen…”Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất - Chương 151 - Cắn câu lớn

...Vậy ra toàn bộ lũ cá do thèm thuồng thỏ banh mà chúng dễ dàng bị đánh bắt.

Ngoại trừ con cá đầu tiên, Tiếng thét chim ưng ra, những gì còn lại cô ấy câu được chỉ là mấy cái lon rỗng bé xíu.

Nina dù có một ít vụng về, nhưng chẳng phải do cô cũng vội vàng quá sao?

Toàn bộ mồi câu đều bị lũ cá cướp hết.

Đôi khi do cái móc câu không đủ bén và con cá chạy mất.

Cứ mỗi lần thất bại, đôi tai của Nina lại cụp xuống, và lại tiếp tục gắn thêm mồi câu với đôi mắt rưng rưng.

Tôi cũng muốn lấy lòng thông cảm khi thấy hoàn cảnh đó.

Khi tôi tưởng Nina đã thành công tóm được thứ gì đó, lại chỉ là một cái lon khác.

Nina cứ ngồi đó như thể con tim đã tan vỡ.

Đó là lúc thỏ banh ra tay thể hiện và thử vung cần câu, tên ngốc đó, rốt cuộc lại bắt dính một con cá.

Nina đón nhận con cá từ thỏ banh, trút ngược cho bớt máu rồi rửa sạch một cách thành thạo.

Ê mà… sao chúng ta lại đi câu nữa vậy?

“Vui quá, ngày tuyệt vời nhất hôm nay!”

“Pefu! Pefu!”

Kìa, bọn họ vẫn còn vui thích thì cũng chả sao, bạn nhỉ.