Tôi bẻ một cây xương rồng rồi chạy về bãi biển.
Đặt Nina nằm nghỉ ở nơi đó và bắt thỏ banh đứng cảnh giác.
Bãi cát ở giữa hoang mạc rất nóng bức nên không thể thích hợp với một người đang đau yếu.
Giờ tôi cần phải hạ sốt cho cô ấy ngay lập tức.
Nó đã tăng cao do nhiệt độ oi nóng của vùng đất này.
Không có nước, tình hình chỉ có tệ đi thêm mà thôi.
Thỏ banh nhận cây xương rồng từ tôi, vắt lấy nước, vớt đi bớt phần xác và trút lên môi Nina một cách cẩn thận.
Sắc mặt của cô ấy đã xấu hơn lúc trước.
Thế nghĩa là, quá trình đang diễn ra nhanh chóng, đúng với lo ngại của tôi.
Không còn thời gian để chần chừ, nhưng tôi lại không biết nên làm gì vào lúc này.
Có niềm hy vọng về một phép màu nơi thành phố nào khác hay thẳng tiến trở về Harenea đây?
Tôi biết mình cần phải hành động thật nhanh, nhưng lại chưa thể lựa chọn được biện pháp nào.
Liệu có tốt đẹp hơn khi để cô ấy ra đi thanh thản như mong muốn?
Tôi chắc chắn không cho phép điều đó xảy ra.
Lắc mạnh đầu để vứt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực.
Tôi trừng mắt vào thỏ banh.
Nếu đi đến Harenea, Nina đã không phải chịu chết.
Mặc dù hiểu rõ thỏ banh hành động theo ý muốn của Nina, nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho nó.
Thỏ banh để ý ra ánh nhìn của tôi rồi lặng lẽ ngước lên.
“PEFUU…”
Nó vang lên tiếng than khóc đầy đau đớn.
〖Thần giao cách cảm〗 không được dùng đến.
Chắc hẳn nó đã nghe được câu chuyện về cuộc đời của Nina trước tiên.
Thỏ banh dù rằng là một quái thú, nhưng nó vẫn mang cảm xúc.
Nó cũng chẳng muốn Nina ra đi một cách vô vọng.
Phải chăng quá khứ của Nina quá buồn thảm đến nỗi cô ấy đánh mất lòng tin vào con người?
Rõ ràng là cô ấy đã quen một tên khốn nạn như thế và hắn chắc chắn ở tại Harenea.
Đến mức không còn sự mong mỏi nào nữa ư?
Nina mở mắt một cách khó khăn.
Cô ấy xoay đầu và đảo mắt nhìn.
Ánh mắt ấy dõi vào tôi với đôi môi đơ cứng cố nói nên lời.
“Cho Nina xin lỗi… nya… Mr. Long...”
Một lời nói thì thầm yếu ớt.
“Nina chưa từng được đón nhận từ lòng tốt bụng cho đến hôm nay… vậy nên điều ước… dù chỉ với giây phút ít ỏi… cô ấy muốn được ở bên cạnh Mr. Long thật lâu khi còn có thể… chỉ là sự ích kỷ của riêng Nina mà thôi… người mà Nina cầu xin cùng được đồng hành… thế nên… đừng trách tội thỏ banh…”
Cô ấy lại ho một lần nữa.
Và lại tiếp tục nói.
“Thứ lỗi cho Nina… cô ấy đã lợi dụng sự tin tưởng của Mr. Long… nhưng đừng xem đó như một sự lừa dối…”
Tôi lắng nghe và thấu hiểu mà.
Thỏ banh có thể cũng thầm nghĩ, nếu tôi biết Nina sắp ra đi, liệu tôi có cố gắng hết lòng cứu giúp cô ấy.
〖Thần giao cách cảm〗là kỹ năng cho phép truyền đạt suy nghĩ giữa những người khác và để đọc được cả ý niệm của họ.
Đôi khi, những dòng luận đó vô ý tuôn ra và được thỏ banh nghe thấy.
Chắc chắn rằng, thỏ banh đã báo trước với Nina kết cục này.
Và họ quyết định im lặng trước mặt tôi.
“Đi bên cạnh Mr. Long… Nina đã được cưỡi ngài ấy và tham quan mọi cảnh đẹp… cô ấy còn được chỉ cách câu cá… lúc đầu, Nina có hơi hoảng sợ… nhưng Mr. Long đã luôn che chở cô ấy dù chỉ từ lần bắt gặp đầu tiên… Nina đã nhận ra ngài thật tử tế… Nina luôn tự hỏi tại sao ngài ấy lại đối xử tốt như thế và chỉ dạy cô ấy rất nhiều thứ, và rồi đã hiểu ra là để mang lại lợi ích cho chính bản thân cô ta… Nina thật đáng chê trách… nhưng còn hơn cả thế… cô ấy cảm thấy vô cùng hạnh phúc…”
Tôi chợt nhận ra dòng lệ đang tuôn rơi trên khuôn mặt của mình.
Tôi vui mừng khi cô ấy vẫn giữ sự lạc quan dù đang đối diện cận kề cái chết.
Đây là lần đầu tiên tôi được trải qua cảm xúc nghẹn ngào kể từ khi hóa kiếp sang loài rồng.
“Dẫn đến tình huống thế này… Nina xin được tha thứ nya… cô ấy muốn gửi lời cảm tạ chân thành, giúp cô ấy có thể tươi cười trở lại kể từ lúc gặp được ngài… và giờ đây cô ấy muốn dành tặng gương mặt rạng rỡ ấy lần nữa như một lời từ biệt…”
…...Tôi biết nên làm thế nào đây?
Kiểm tra trạng thái cho Nina lần nữa, quá trình 【Nguyền rũa (nhẹ)】 đã chuyển sang 【Nguyền rũa】.
Một khi đã đến giai đoạn đó, tình hình chỉ càng thêm trầm trọng mà thôi.
Tôi đã từng cố gắng nới giữ khoảng cách giữa hai chúng ta từ lần đi tìm những mảnh xương rồng, nhưng có lẽ tôi đã không có đủ sự quyết tâm.
Khi nhớ lại, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều nếu tôi rời đi.
Quằn quại trong một cơn bạo bệnh hẳn sẽ đau đớn tột cùng lắm?
Bị để mặc đến chết ngay giữa vùng hoang vắng với toàn lũ quái thú xung quanh.
Để nhanh chóng qua đi, tôi có thể dùng móng vuốt của mình…
“Gwooooo…”
Tôi nhìn thỏ banh với giọng gầm nhẹ.
Để nó hỏi Nina xem muốn tôi làm điều gì sau cùng.
Nina cũng nói lại với thỏ banh ngay khi nó vừa quay sang cô ấy.
Không cần dùng đến 〖Thần giao cách cảm〗, nhưng dường như nó hiểu rõ những điều tôi định đưa ra.
“Có rất nhiều điều Nina muốn nói khi vẫn còn sức lực… nhưng chỉ cần, được quan sát Mr. Long cho đến lúc ra đi, được chứ?”
Những gì tôi làm được chỉ là cái gật đầu nhẹ nhàng.
Rồi tôi dùng đuôi nâng đỡ phần lưng của Nina.
“Thật lòng cảm ơn ngài, Mr…...Long...”
Cô ấy nói và nở một nụ cười.
Tôi, Nina và thỏ banh.
Từng người chúng tôi chỉ dõi ánh nhìn hai người còn lại.
Nina mặc cho đang chịu đựng cơn đau đớn, nhưng đôi mắt hoàn toàn không hề khép lại.
Tôi không biết mình phải nói điều gì, chẳng còn hy vọng nào nữa hay sao?
Rất nhiều suy tư tràn ngập trong đầu tôi, nhưng chúng không còn mang ý nghĩa nào nữa cả.
Đột nhiên có vài tín hiệu phát ra từ xa.
〖Cảm quan〗 phản ứng mãnh liệt.
Không lâu sau đó, tôi nghe thấy tiếng vó ngựa kéo đến.