Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 215-220




215: Phán Xét


“Có ai không! Giúp đi! Đừng bỏ rơi ta! Ta đã đóng góp cho các người biết bao nhiêu rồi!? Cái vương quốc này sẽ trở lại cái thời kỳ nghèo nàn, thối nát ngay trước mắt nếu ta mà chết đấy! Có hiểu không hả!?!?”
Phần lớn thường dân đã bỏ chạy khỏi đây.

Nhưng cũng còn vài chục người vẫn ở lại, chú tâm quan sát sự việc kể từ đầu cho đến cuối.

Và đương nhiên, không một ai trong số họ làm gì cả.

Chân trước đang đè chặt tên anh hùng, tôi đặt thêm chân còn lại.

Nhún nhẹ là! xịt nước.

“Eek!! Dừng lại! Nếu ta- Người anh hùng mà hy sinh thì không còn ai đủ sức để ngăn chặn quỷ vương đâu! Sẽ là một bể máu! R- Rồi ngươi sẽ phải chết! Dừng lạiiiii! Thả ra- Thả ta ra, mẹ kiếp! Ta là… Vị dũng giả vĩ đại!!”
Tên anh hùng cào cấu và cắn xé bàn chân của tôi.

Ta dám cá ngươi trở nên thảm hại thế nào trước mặt mọi người.

【Danh hiệu 〖Người hùng nhỏ bé: Cấp MAX〗 và Danh hiệu 〖Tinh thần quả cảm: Cấp MAX〗 được chuyển thành 〖Người hùng quả cảm: Cấp 1〗】
Hở!? Gì vậy?
【Quá trình chuyển giao Kỹ năng linh thiêng 〖Cõi phàm nhân〗 hoàn tất】
Kỹ năng linh thiêng?
Giờ tự dưng lại đề cập đến, tôi cứ mãi để ý đến một kỹ năng của tên anh hùng mà tôi không thể nhìn ra… chẳng lẽ là cái này?
“V- Vậy nghĩa là thế nào!? Đừng nói những điều nhảm nhí! Ý ngươi là lợi dụng ta cho tới khi tả tơi rồi chán thì vứt qua một bên hả!? Loại ‘Thần thánh’ nào mà đê tiện như vậy!?!?”
Xem ra hắn nhận được một dòng tin nhắn khác hẳn.

Gương mặt giờ đây toát ra vẻ thù hận khi liên tục vùng vẫy điên cuồng.

【Đã nhận được Kỹ năng linh thiêng 〖Cõi phàm nhân〗】
【Cấp độ Kỹ năng đặc trưng 〖Thần ngôn〗 đã tăng từ 4 lên 5】
【Cấp độ Danh hiệu 〖Quyền can thiệp Laplace〗 đã tăng từ 1 lên 2】
! Vì lý do nào đó mà những kỹ năng tôi không muốn rèn luyện vì như thể liên quan tới cái ác… không mời mà đến…
Vậy còn bảng trạng thái của tên này thì sao?
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Irushia〗

Chủng loài: Con người
Trạng thái: Đổ máu
Cấp độ: 65/65
HP: 18/398
MP: 2/355
Tấn công: 272
Phòng thủ: 214+76
Ma thuật: 252
Nhanh nhẹn: 240
Trang bị:
Thân: 〖Áo choàng thủy long: Cấp B+〗
Kỹ năng đặc trưng:
〖Bảo hộ linh hồn: Cấp –〗 〖Dòng máu của Tinh vương: Cấp –〗
〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 6〗 〖Thiên tài kiếm thuật: Cấp 9〗 〖Cảm quan: Cấp 6〗
〖Bước đi vô thanh: Cấp 7〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng rơi: Cấp 6〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 6〗
〖Kháng thuộc tính hắc ám: Cấp 7〗 〖Kháng ảo giác: Cấp 5〗
〖Kháng độc: Cấp 5〗 〖Kháng nguyền rủa: Cấp 3〗 〖Kháng hóa đá: Cấp 5〗
〖Kháng chí mạng: Cấp 4〗 〖Kháng tê liệt: Cấp 3〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Sóng xung kích: Cấp 6〗 〖Thập sác: Cấp 5〗 〖Nguyệt quang: Cấp 7〗 〖Triệu hồi: Cấp 7〗
〖Ảo ảnh: Cấp 3〗 〖Hồi sức cấp cao: Cấp 5〗 〖Bức tốc: Cấp 4〗 〖Sức mạnh: Cấp 5〗
〖Khiên chắn năng lượng: Cấp 2〗 〖Khiên chắn vật lý: Cấp 4〗
Danh hiệu:
〖Người hùng từng được ca ngợi: Cấp –〗 〖Đối tác của Chúa tể mầm bệnh: Cấp –〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Ê này…
〖Thần ngôn〗 của hắn biến mất rồi.

Ngay cả những Danh hiệu sở hữu… cũng không còn.

Như thể chưa từng có vậy.

Cả những ký tự lạ trong danh sách của hắn không thấy luôn.

Không chỉ bảng trạng thái bị cắt đi, cấp độ tối đa cũng bị giảm.

Ta đã biết trước chuyện này, nhưng ngươi quả thật khốn nạn khi cạo sạch rồi chia tay hắn, Thần ngôn ạ.

“Đừng bỏ ta! Đừng bỏ ta mà! Trả lời đi Laplace! Điều gì sẽ xảy ra với ta!? Điều gì!?!? Trả lời đi!!”
Tôi tự hỏi liệu một ngày nào đó tôi có kết cục giống gã đang nằm dưới chân này.

! Thôi, không dám nghĩ tới đâu.

Cái đó sẽ suy xét lại tới khi tôi gặp ai khác cũng có 〖Thần ngôn〗 nữa.

Với một người chịu cảnh thảm thương thế này, tôi rất chia buồn với họ, dù là với một tên anh hùng tôi ghét cay ghét đắng.

Tôi không muốn chứng kiến thêm nữa.

Hãy kết thúc nhanh thôi.

Khi suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, tôi thấy sự xuất hiện của Adofu giữa đám đông đang quan sát.

Ông ấy nhất định đã theo chân tôi và đến xem tình hình.

“Gaa.


Tôi gọi Adofu.

Ông ấy cúi chào chân thành rồi bước ra khỏi đám đông.

Khi Adofu đưa ra động thái, tôi nhẹ nhàng nhấc chân lên.

Hắn bò lết ra khỏi bàn chân của tôi rồi đứng dậy nhặt lại thanh kiếm.

“Hagh- hagh! Ngươi mất cảnh giác rồi! Ta vẫn còn… chiến đấu được! Hahahahahahaa!!”
Tên anh hùng hét to rồi chạy đi loạng chạng sang hai bên.

Chỉ là không rõ hắn có thật sự thấy ai đang đứng trước hắn hay không.

“Vương quốc này! Ngươi! Cùng tên Thần thánh trời đánh kia! Rồi một ngày ta sẽ gϊếŧ.

Tất cả!”
Hắn gào lên giọng khản đặc.

Với Adofu đang đứng phía trước, hắn mở to miệng cười ha hả.

Chắc đang nghĩ sẽ bổ đôi ông ấy rồi hồi lại HP.

“Có nguyện vọng gì với ta nào, con cừu non!?”
Hắn vung kiếm.

Adofu cũng chém tới.

“〖Hạ vũ khí〗!”
Thanh đại đao của Adofu dừng lại giữa chừng.

Có vẻ 〖Ấn dấu tù nhân〗 vẫn còn tác dụng.

“Lần này là chết thật nè!”
Adofu cúi thấp xuống… tránh khỏi đường kiếm của hắn.

Và cứ như thế, ông ấy xoay người luồn qua phía sau tên anh hùng, nhanh chóng bật dậy.

“Ah- Aah…?”
Hắn hoàn toàn mất dấu Adofu.

Ông ấy nhắm vào điểm mù, đập bản kiếm một phát đến mức hắn gãy chân.

Tên anh hùng ngã úp lưng xuống đất.

“Gaagh!?”
“Ngươi chắc hẳn đã khá tự tin có thể xử lý một người giàu kinh nghiệm như ta… đáng lẽ hãy đưa ra một mệnh lệnh khác.


“Ado-”
Không đợi tên anh hùng phun ra thêm lời nào, Adofu đâm thanh đại đao vào người hắn.

【Đã nhận được 1040 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 1040 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 58 lên 60】
Sau cùng, tên anh hùng đã chết.

Điểm kinh nghiệm tôi nhận được chỉ tương đương với con rết khổng lồ.

Lý do cho điều này có lẽ do bảng trạng thái của hắn bị hạ cấp đi đáng kể.

【Nhận được Kỹ năng 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ): Cấp 1〗】
(Trans: bên Jap cũng không nêu rõ thuộc dòng kỹ năng nào)
Tôi nghĩ mình lại có thêm kỹ năng đáng sợ nào đó tình cờ nhồi vào tay.

“! Cậu nhận được sự biết ơn của ta, rồng ạ.


Adofu buông bàn tay khỏi thanh đại đao.

“Đây là lần cuối cùng ta cầm kiếm.

Dành tặng nó lại… cho ngươi.

”.

216: Tạm Biệt Adofu

Adofu đi đến chỗ hành quyết của Harenae và mang tôi theo.

Không có ai ở đó nữa vì dường như tất cả họ đã lánh nạn sau cái chết của tên anh hùng.

Có ba người lính dưới góc một căn nhà.

Dù run như cầy sấy khi tôi nhìn lấy họ, nhưng không ai có ý định rút kiếm.

Phía sau họ là thỏ banh, kế bên thỏ banh… là Nina.

Cô ấy vẫn an toàn và có vẻ không bị thương tích gì.

Ba anh lính này chắc đã bảo vệ cho cô ấy theo yêu cầu của Adofu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cả người thân của Adofu cũng có mặt ở đây, họ đã tìm được chỗ trú.

“...Ngài là Mr. Long… phải không?”

Nina ngước nhìn lấy tôi.

Còn người bạn đồng hành của tôi thì đưa đầu chễm chệ ra trước, tôi khẽ húc vào cô ta để giữ chút lịch sự.

Tôi cần cô biến khuất ra phía sau.

Chúng ta trông y hệt nhau mà.

Có thể… cô cũng chính là tôi… (Trans cũng là edit, nhưng girly…)

“Cảm ơn Mr. Long. Rất nhiều, nya! Dù Nina chỉ là một người nô ɭệ bị chính gia đình của mình ruồng bỏ… Một việc thế này dành cho Nina, nó quá…”

Trước khi kịp kết thúc những gì đang nói, cô ấy ngồi xuống bật khóc rồi thu nhỏ người lại, nép mình vào giữa hai đầu gối.

Tôi nhẹ nhàng vỗ về Nina bằng chân trước một cách cẩn thận.

Nhẹ đến mức tôi không biết mình có chạm đến cô ấy hay chưa nữa.

Từ khi tiến hóa thành hắc long tai ương, tôi chưa từng nghĩ lại có được sự đồng cảm thế này với con người…

Nhưng cô sẽ chẳng thể biết cuộc đời, ừm, lối sống của một con rồng vất vả đến cỡ nào đâu.

...Và giờ, tôi không nên gây thêm náo động ở Harenae nữa.

Hay là dzọt mau lẹ đi?

“Gwo-?”

Tôi gọi Adofu.

「Adofu. Sẽ làm gì?」

Thỏ banh giải thích giúp tôi.

“...Điều này, tôi nghĩ mình sẽ đến giáo hội chứng minh sự trong sạch rồi bắt họ gỡ ấn dấu này ra. Cả với người thân của tôi nữa. Sau đó tôi có dự định rời khỏi vương quốc này.”

Ồ, thế cũng đúng nhỉ?

Ông ấy cũng sẽ muốn giúp điều tương tự cho Nina và mang cô ấy theo nếu có thể, nhưng tôi đoán Adofu và những người lính còn có điều phải giải quyết cùng với giáo hội.

Bởi những người có liên quan và dính líu tới sự việc này, ừm, có thể sẽ rắc rối lắm đây.

...Chưa kể thành phần chống đối với ông ấy nữa?

Nếu xử lý không tốt, tôi có thể lại thấy ông ấy bị tống vào tù hay gì đó khác.

“Yên tâm, với rất nhiều nhân chứng ở đây, có mù mới không thấy. Giáo hội cũng đã định loại bỏ Irushia rồi. Sức ảnh hưởng của họ rồi sẽ mất dần qua biến cố lần này. Không còn dám ngang ngược như trước đâu.”

À… vậy ư?

Thế thì tốt đẹp rồi, nhưng, cứ mỗi khi ông gọi cái tên đó ra, tôi có chút… nhột.

「Adofu」

“Hả?’



「Irushia. Là tên」

Thỏ banh hướng về tôi sau khi gửi lời nhắn.

Bằng cách nào đó mà thỏ banh biết được tên của tôi.

Hoặc… hơn thế nữa, tôi cảm thấy nó đọc lấy suy nghĩ của mình mỗi khi Irushia được nhắc tới.

Do tôi nghĩ vậy…

Adofu ngẩng ra giây lát, nhíu mày cố để hiểu, rồi như thể đã nhận ra.

“Thế do cậu luôn tỏ ra kỳ lạ, chỉ vì-... Tôi biết rồi. Vậy là có chuyện như thế thật sao? Nhưng cái tên này ai lại đi đặt ch… ôi không, thứ lỗi cho tôi.”

Nè, bởi vì hồi trước tôi còn có vóc dáng hấp dẫn lôi cuốn quyến rũ hơn nhé…!

“Sao cũng được, tên anh hùng chết rồi, chúng tôi chắc sẽ không còn nhận được sự ủng hộ từ những vương quốc khác.”

Adofu nhìn lên một tòa nhà cao.

Nơi có vẻ thuộc về giáo hội.

...Nó sẽ như vậy ư?

Vì lý do nào đó nó vẫn khiến tôi ray rứt...

“Ugh, xin lỗi. Tôi không nên nói ra trước mặt cậu. Đừng quan tâm, tài sản cống nạp chỉ được chia cho mỗi quan chức giáo hội. Mọi thứ không còn gì tệ hơn nữa vào lúc này.”

Dù một trong hai chẳng có cái nào tốt cả.

Thế sẽ ổn không đây?

Mà có quan tâm tới thì tôi cũng không giúp gì được...

Tôi hạ người xuống rồi đặt Nina và thỏ banh lên lưng.

“Gwoough!”

Tôi gầm lên với Adofu.

“Nếu không nhờ cậu ở đây, cái ác sẽ không được phơi bày trong suốt thời gian dài. Còn tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đánh bại kẻ thù. Hãy nhận lấy lòng biết ơn sâu sắc của tôi, cậu rồng. Không… phải là Irushia.”

Lời chia tay của tôi như được truyền tải mà không cần nhờ nhắc lại.

Tôi đạp đất rồi bay lên.

Những công trình nhỏ dần, tôi đảo ngược lại một vòng để nhìn về Adofu, người cũng đang quan sát lấy tôi và bỏ lại Harenae phía sau.

“...Mr. Long, tên thật của ngài là Irushia sao? Phù hợp ghê. Nina tin đó là một cái tên đẹp, nya. Cho Nina gọi bằng cái tên đó từ giờ nhé?”

Nina bắt chuyện với tôi trong lúc bay.

Tôi vô tình chột dạ cái câu ‘từ giờ nhé?’ nên chưa kịp phản ứng.

“Gaagh!”

Cô bạn kêu lên tán thành.

Tự ý...

Thôi… tôi không còn gì để nói…

Tôi khẽ liếc nhẹ để trông chừng Nina thì thấy cô ấy chăm chú quan sát tôi.

Như thể cô ấy đã biết ai trong số chúng tôi là người kiểm soát cơ thể.

Hay vì… cô ấy đã đoán được gì đó qua phản ứng lúc nãy?

“Ừm… Mr. Irushia. Ngài sẽ… tiếp tục bên cạnh Nina chứ?”

Khi do dự trong vài giây, tôi lắc đầu.

Dù nói dối thì tôi cũng không có cách nào biến nó thành hiện thực được.

“...Ph… Cũng phải. Nina không nên gây thêm rắc rối nào khác cho Mr. Irushia được… đúng ạ?”

Tôi biết cô ấy cảm thấy lo sợ ở những nơi định cư có con người.



Từ việc trở thành nô ɭệ, làm mồi cho con rết, và còn hơn hết suýt bị tử hình công khai…

Mọi thứ đó không khiến cô ấy bị chấn thương tâm lý sao được.

Tuy nhiên tôi mang 〖Bụi vảy rồng〗.

Nếu cùng theo bên cạnh, chắc chắn cô sẽ lại bị những triệu chứng nguyền rủa trong vài ngày.

Ngoài ra tôi chắc mình sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn kể từ bây giờ.

Điều tương tự cũng sẽ xảy đến dù tôi có tìm nơi mới để trú ẩn.

Và Thần ngôn luôn hằn sâu trong tâm trí của tôi…

Đơn giản là không thể đồng hành cùng Nina được.

“...Cho Nina xin lỗi… nya.”

Cô ấy tiếp tục câu chuyện.

“Sự thật là… Nina chỉ biết mỗi Mr. Irushia… vì nghĩ cho Nina mà ngài muốn rời đi. Ngài có vẻ cũng cô đơn lắm, Mr. Irushia. Khi Nina nhìn ánh mắt của ngài... cô ấy biết… Nina xin lỗi vì gây rắc rối… và còn… lợi dụng để ngài phải thực hiện theo ý muốn… nya.”

...Tôi hiểu rồi.

Dù sao nhân thú cũng tương tự giống con người mà?

Mang theo Nina hiện tại sẽ không có được cuộc sống tử tế.

Vâng, có nơi nào thích hợp hơn ngoài sinh sống cùng với người khác chứ?

Tôi phải ghen tị đấy, điều mà tôi hiện giờ không có được.

Ôi trớ trêu biết bao.

Thỏ banh, nhờ mày gửi lại một tin nhắn.

“Peff?”

Có một vương quốc khác gần đây không đồng tình với Harenae nên họ sẽ che chở cho những nhân thú.

Nói rằng chúng ta sẽ đưa cô ấy đến đó.

「Nina. Bên nhau」

Không được.

Mày biết là không thể mà.

「Nhưng...」

Dù tao rất muốn.

Mày là người có thể nắm rõ suy nghĩ nhất.

Tao và mày đều biết Nina rất sợ hãi con người.

Nhưng như vậy… còn đỡ hơn là phải chết.

Đó là vương quốc Adofu giới thiệu cho chúng ta.

Theo suy đoán, mọi thứ tại đó sẽ diễn ra rất tốt đẹp với Nina.

Mày cũng không nỡ gϊếŧ chết cô ấy mà, đúng không?

“Peff…”

Tôi cũng lo âu lắm.

Để Nina lại ở một nơi mà tôi còn chưa thể chứng kiến tận mắt.

Những gì mà tôi nghe về Ardezia chỉ qua lời nói của Adofu, có vậy mà thôi.

Ngoài ra tôi cũng không biết tương lai của cô ấy sẽ diễn ra thế nào.

Dù hơi vô trách nhiệm, nhưng ít ra đó là phương án còn lại mà chúng ta có.


217: Dưới Ánh Trăng Rằm

Tôi đã bay được nửa ngày.

Xung quanh chìm dần vào bóng tối với mặt trăng treo trên bầu trời.

Một cách nhanh chóng, thành phố đã xuất hiện trước tầm mắt, cũng được che chở bởi những bức tường bên ngoài.

Đó là thành phố mà Adofu nhắc đến: Ardezia.

Linh tính mách bảo nếu còn đi sâu hơn, chúng tôi sẽ bị phát hiện.

Dù vẫn còn hơi xa nhưng tôi đành phải hạ cánh.

Tiếp theo nên làm gì?

Với vòng tròn đá phù phép bảo vệ, sẽ không thể có bất kỳ quái thú nào gần đây… Nhưng nếu có thể, tôi muốn đích thân hộ tống cô ấy vào vương quốc.

Hay là biến dạng người rồi đi theo?

Vấn đề là 〖Hóa nhân thuật〗 chưa thật sự hoàn hảo.

Tôi có thể vào được Harenae vì giấu đi gương mặt, nhưng người dân đã có sự để ý sau khoảng khá lâu…

Nhiều lời đồn nảy sinh trong Harenae rằng tôi là một long nhân.

Tôi không chắc Adofu và Hagen có thể giải thích.

Còn tùy vào cách người dân họ nghĩ thế nào và hướng tìm hiểu của giáo hội.

Trong tương lai, chắc chắn thông tin về một con rồng có thể hóa thành người từ Harenae sẽ đến Ardezia, không cần ngạc nhiên khi ấn tượng của mọi người về Nina trở nên phức tạp.

Cũng phải thôi, qua những gì tôi từng nghe, Harenae không phải loại từ bỏ sức ảnh hưởng của mình mà chấp nhận yêu cầu thả tự do cho Nina từ Ardezia, tôi nghĩ Adofu dù ít nhiều cũng sẽ gánh vác giúp tôi ở đó…

Dù vậy tôi kỳ vọng những vấn đề này có thể giải quyết trong êm xuôi.

Tốt nhất tôi có nên chia tay cô tại đây rồi quan sát từ xa để đảm bảo không có chuyện xấu xảy ra?

Tôi dừng lại rồi thả Nina xuống.

“Mr. Irushia. Mr. Bóng lông… Cám ơn, chân thành cám ơn rất nhiều về những gì mà hai người đã giúp cho Nina, nya. Chúng ta… chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau, Nina và ngài Mr. Long, đúng chứ?”

Cả tôi và thỏ banh không thể thốt nổi câu trả lời.

“Gaagh!”

Cô bạn nhanh nhảu đáp trước.

Lại nữa.

Bộ cô không biết đừng nên đánh động…?

Khoan, có thể là cô đúng đấy nhỉ?

“Gwaagh!”

Tôi cũng kêu lên theo.

Và thỏ banh… thỏ banh?

Sao vậy?

Mày là người cuối đấy.

Nếu còn điều gì muốn nhắn với cô ấy thì…

Đột nhiên có tín hiệu đến từ phía sau tôi.

Con người.

Có vẻ họ đã che đậy dấu tích của mình để tiếp cận đến tôi.

Không hay rồi.

Đáng lẽ phải cảnh giác hơn khi ở gần thành phố thế này chứ?

Khi quay lại nhìn, tôi quét đuôi ra khắp nơi.

Chỉ cần nhẹ thôi.

Tôi không có ý định làm hại họ.

Một lớp cát bay lên.



Chóp đuôi của tôi chạm phải sự hiện diện của con người.

Tính ra họ ẩn giấu tốt đấy,

“Guughk!?”

Bị đuôi đẩy trúng là một người đàn ông lực lưỡng tóc màu xanh biển.

Ông ta ngã cái ạch xuống đất tạo cả hố cát.

“Đần độn quá! Lui lại đi! Cậu đang là cái quái gì vậy, Cain!? Thứ khổng lồ như thế chúng ta không xử lý được! Hãy trở về thành phố rồi báo cáo lại!”

Xa hơn là một người đàn ông khác cưỡi trên con ngựa.

“Có- Có một cô bé và con thỏ hoang sắp bị săn gϊếŧ!”

Người tóc xanh tên Cain đứng dậy.

Có lẽ ông ấy tự cắn vào môi lúc ngã xuống nên máu chảy ra từ miệng.

Ông ta lấy bàn tay chùi đi.

Tấm giáp ngực cũng xáo trộn.

Nghĩa là nó còn chẳng thể chịu nổi cái đuôi của tôi.

Bỏ qua Nina, liệu thỏ banh có phải là đối tượng bị họ tấn công hay không?

Adofu từng bảo tôi thỏ banh là loài thú bản tính hiền lành, được bên họ xem như pet.

“Chúng ta phát hiện ra nó! Nếu chúng ta mà bị xé ra từng mảnh thì Ardezia sẽ bị tiêu diệt mà không có chút phòng bị! Chuyện đó khi xảy ra thì vô số người sẽ chết!”

“Nếu chưa bị xé xác thì còn tốt, phải không? Vậy thì đi trước đi!”

“Chậc-! Nếu cậu muốn chết thì tùy!”

Người cưỡi ngựa đánh qua đường vòng tránh khỏi tôi để hướng về Ardezia.

“Này cô gái! Có sao không!?”

Cain hô to lên với Nina.

“Ch- Chờ đã! Nya! Các anh nhầm rồi! Mr. Irush-... Mr. Long đã cứu Ni-...”

Tôi quật đuôi xuống đất.

Nền đất bật tung, tạo ra làn sóng xung kích lớn.

Nina ngã xuống đất.

“Kyaa-!”

“Chết rồi-! Tôi sẽ giúp cô, hãy giữ vững!”

Cain rút kiếm và lao vào tôi.

Nếu cố giải thích khả năng tôi còn bị nghi ngờ nhiều hơn.

Tạo ra ấn tượng xấu ban đầu cũng… không phải tốt nhất.

Mà dù sao tôi cũng không cần vào Ardezia vì ngoại hình thế này.

Tiện hơn nhiều nếu họ nghĩ tôi có ý định sát hại cô ấy.

Chắc chắn rất khó để nói bằng cách nào mà chúng tôi đến được chỗ này.

Dù cho đi bộ hay quá giang trên xe ai đó dọc đường.

Thật đấy.

Tôi đánh ý cho cô bạn, bí mật nhắc cô ấy đừng làm gì quá mức cần thiết.

“GwuoOOOUGH-!”

Tôi gầm lên, đập chân xuống ngay trước chỗ Cain.

Ông ta nhảy lên bàn chân của tôi rồi chém một nhát vào cái mặt đang trưng ra.

“〖Hỏa trảm〗!”

Lưỡi kiếm bao phủ trong ngọn lửa lấy dấu lên mặt.

“Gwuhwough!”



Tôi biết sẽ chịu ít đòn đánh, nhưng nhận phải sát thương còn hơn tưởng tượng.

Ông ta làm tốt đấy.

Tôi nhanh chóng lùi lại và rút đầu vào.

Liệu đòn ra tay này đã đủ mạnh để tôi vờ bỏ chạy được chưa?

“Pefuu-!?”

Đó là lúc thỏ banh rời khỏi người tôi.

Nó thu đôi tai lại như lò xo để hấp thụ chấn động khi rơi.

Đúng là thỏ banh mà tôi biết.

Khi đi nhặt lại thỏ banh đang nằm lộn ngược, tôi thấy nó không hề rời mắt khỏi Nina bị ngã ở đó.

Phải…

Mày cũng lo lắng cho cô ấy nhỉ?

Đương nhiên thôi…

Dù sao mày đã ở bên cạnh cô ấy suốt cuộc hành trình dài.

Ít nhất đối với Nina, thỏ banh có thể được vào cùng Ardezia.

Với vai trò là một vệ sĩ, cô ấy sẽ được an toàn.

Xét về mặt khác thỏ banh cũng thông minh và lanh lợi lắm.

Thỏ banh nhìn lấy tôi khi nhấc nó lên.

Này, mày sẽ muốn thế nào?

Vì không có 〖Thần giao cách cảm〗, tao không biết mày có suy nghĩ gì.

Nhưng, tao đoán mày đã tâm tư về chuyện đó từ rất lâu rồi, có đúng không?

“Pe- Pefu…”

Thỏ banh không dùng 〖Thần giao cách cảm〗 mà chỉ nhìn tôi trong im lặng.

Đó là cách trả lời tốt nhất rồi.

“WooOAAAH-!”

Cain xông thẳng đến tôi, cố tung đòn đánh đuổi.

Tôi đặt thỏ banh tránh khỏi tầm mắt của ông ta rồi lùi lại.

Từ đây tôi bật chân và vỗ cánh lên trời.

Cain vẫn giữ lấy thanh kiếm, cảnh giác vào tôi.

Tôi xoay ngược và quay lưng đi với Cain.

Sau khi cách xa được một khoảng, tôi khẽ nhìn lại.

Cain hạ vũ khí xuống và thở phào.

Hướng ra một chút, thỏ banh cũng đang quan sát lấy tôi.

“Peff! Pefuuu-!”

Cám ơn nhé thỏ banh.

Nhờ có mày mà tao không hề thấy cô đơn trong hoang mạc này.

Tao chắc mày đã phải bận rộn nhiều lắm... nhưng cũng đã giúp đỡ tao vô số lần.

Mày biết đấy, cuộc sống có đầy sự bất ngờ, ban đầu tao chỉ nhặt mày lên vì thích thú và có ý định bắt mày đào cho một nơi trú ngụ.

Không, ngay cả khi ấy, vì lý do nào đó, tao chỉ muốn có một người bạn đồng hành.

Hướng thẳng về phía đông.

Tôi biết không nên nhìn lại, tuyệt đối không, bởi vì Cain có thể nảy sinh nghi ngờ, hoặc chí ít không ảnh hưởng tới quyết tâm của mình.

Nhưng dù đã hết sức cố gắng chống lại mong muốn ấy, tôi cứ nhìn lại mãi không thôi, cho tới khi thỏ banh chỉ còn là một chấm nhỏ trong ánh mắt.


218: Đến Vùng Đất Mới

Tôi tiếp tục bay theo hướng đông xa dần Ardezia, cây cối và thảm thực vật dần hé lộ.

Chúng mọc theo dọc một con sông lớn, có vẻ dòng chảy hướng ra biển.

Chú ý về phía hạ nguồn, tôi thấy một cánh rừng không lẩn đi đâu được.

Đó là nơi Adofu nhắc tới.

Một khu rừng mà rất nhiều vị tráng sĩ đã bỏ mạng.

Để xem, Adofu nói có một tộc người hoang dã dữ tợn, được gọi là bộ lạc Lithovar sống ở đây phải không?

Tôi biết nó trông như một khu vực đáng sợ, nhưng không còn chỗ nào khác để tôi…

Hừm, dù là những vị anh hùng quá cố, ít ra vẫn sẽ có một người trên tất cả bọn họ nhỉ?

...Lúc này đã không còn nhiều vấn đề có thể ngăn cản tôi sống hết mình.

Là một Ouroboros, tôi được cường hóa một cách toàn diện và chắc chắn không ngủm sớm đâu.

Nếu cần thiết, tôi đã bay mất khi chỉ mới kịp để ý.

Vì Adofu đã giới thiệu cho, tôi tin quần thể sinh vật trong khu rừng này không kinh khủng như những gì chúng được nói tới.

Hmm… con sông này chảy ra biển.

Có khả năng nó có cùng một nguồn với con sông dưới vách đá đã cuốn tôi theo, chắc vậy?

Có thể giải thích lý do vì sao mà tôi bị đẩy ra tít ngoài biển như thế.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thấy bất kỳ thứ gì như bộ lạc Lithovar hay con quái thú nào mạnh hơn Rồng đá nhỏ.

Khác hẳn nơi hoang mạc, với từng cá thể kiến đỏ mạnh tương đương con rồng ấy.

Vì thế nếu so sánh giữa hai địa điểm, khu rừng hoàn toàn dễ thở hơn.

Yeah, y hệt khu rừng mà tôi từng ở… như cùng một khuôn đúc ra.

Nếu lần theo lối dọc con sông, không chừng tôi có thể tìm lại nơi đoàn tụ với bầy vượn lông đỏ và thằn lằn đen…

Nhưng hiện giờ 〖Bụi vảy rồng〗 khiến điều đó là chưa thể.

Đơn giản là tôi không được tiếp xúc với họ.

Cũng không nên ảnh hưởng tới ngôi làng.

Nếu người dân biết có một con rồng hai đầu khổng lồ đột nhiên xuất hiện gần đấy, chắc chắc sẽ có một vụ lùm xùm.

...Ừm, dù khu rừng và tôi có sự liên kết nào đó, đường kết nối này chắc cũng chỉ khá yếu mà thôi.

Nếu còn tiếp tục đánh mất quyết tâm trở lên thượng nguồn, cơ hội được gặp mặt lại họ chỉ như giấc mộng tinh thôi đúng chứ?

Khi phấn đấu để bản thân tiến hóa hoàn thiện hơn nữa, đó sẽ là thời điểm thích hợp để tôi trở về.

Nhưng cũng phải nói lại, liệu còn cơ may để tôi thay đổi lại con đường này?

Chỉ là, khi đánh giá về tiềm năng của những nhánh tiến hóa trước kia, tất cả chúng, tính luôn Ouroboros, trông cứ như trùm cuối ấy.

Sẽ rất tốt nếu những năng lực kỳ lạ của tên anh hùng chuyển sang cho tôi có tác động đến quá trình tiến hóa.

Dựa trên tiêu đề các kỹ năng mà hắn giữ, lúc này chúng chỉ để lại cho tôi sự khó hiểu, nhưng nghĩ theo hướng tích cực, hắn là một người anh hùng.



Vì vậy tôi hy vọng có thể mở ra cánh cửa đến một thứ, uh… kiểu như rồng hào kiệt chẳng hạn.

Hay là đảo qua một nháy phát?

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Irushia〗

Chủng loài: Ouroboros

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ : 60/125

HP: 1536/1536

MP: 1494/1494

Tấn công: 642

Phòng thủ: 438

Ma thuật: 698

Nhanh nhẹn: 486

Hạng: A

Kỹ năng linh thiêng:

〖Cõi phàm nhân: Cấp –〗

Kỹ năng đặc trưng:

〖Vảy rồng: Cấp 7〗 〖Thần ngôn: Cấp 5〗 〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 3〗 〖Bay: Cấp 7〗

〖Bụi vảy rồng: Cấp 7〗 〖Thuộc tính hắc ám: Cấp –〗 〖Tà long: Cấp –〗

〖Tự động hồi phục HP: Cấp 8〗 〖Cảm quan: Cấp 5〗

〖Tự động hồi phục MP: Cấp 6〗 〖Song thủ: Cấp –〗 〖Phân tách ý thức: Cấp –〗

〖Thông linh cảm thấu: Cấp 1〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng vật lý: Cấp 5〗 〖Kháng rơi: Cấp 6〗 〖Kháng đói: Cấp 5〗

〖Kháng độc: Cấp 5〗 〖Kháng cô đơn: Cấp 6〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 4〗

〖Kháng thuộc tính hắc ám: Cấp 4〗 〖Kháng thuộc tính lửa: Cấp 3〗

〖Kháng sợ hãi: Cấp 3〗 〖Kháng ngạt: Cấp 4〗

〖Kháng tê liệt: Cấp 4〗 〖Kháng ảo giác: Cấp 3〗

〖Kháng chí tử: Cấp 2〗 〖Kháng nguyền rủa: Cấp 2〗

〖Kháng ức chế: Cấp 1〗

Kỹ năng cơ bản:

〖Lăn: Cấp 7〗 〖Kiểm tra trạng thái: Cấp 7〗 〖Hơi thở thiêu đốt: Cấp 5〗 〖Huýt sáo: Cấp 2〗



〖Nắm đấm rồng: Cấp 3〗 〖Hơi thở tai ương: Cấp 6〗 〖Nanh độc: Cấp 7〗

〖Vuốt tê liệt: Cấp 6〗 〖Đuôi rồng: Cấp 2〗 〖Gầm: Cấp 2〗 〖Sao băng: Cấp 2〗

〖Kẹp hạt dẻ: Cấp 3〗 〖Hóa nhân thuật: Cấp 7〗 〖Phong trảm: Cấp 5〗 〖Thủ đề vũ: Cấp 4〗

〖Hồi sức cấp cao: Cấp 6〗 〖Tự tái tạo: Cấp 5〗 〖Bạn đồng hành: Cấp –〗

〖Chết chóc: Cấp 4〗 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ): Cấp 1〗

Danh hiệu:

〖Con trai Vua rồng: Cấp –〗 〖Trứng biết đi: Cấp –〗 〖Tên đần độn: Cấp 4〗 〖Ngốc nghếch: Cấp 1〗

〖Chiến binh: Cấp 4〗 〖Diệt trừ thảm họa: Cấp 4〗 〖Dối trá: Cấp 3〗 〖Chuyên gia trốn tránh: Cấp 2〗

〖Con đường tà ác: Cấp 7〗 〖Thảm họa: Cấp 7〗 〖Gà chạy bộ: Cấp 3〗 〖Đầu bếp: Cấp 4〗

〖Vua hèn hạ: Cấp 7〗 〖Gan dạ: Cấp 4〗 〖Phàm ăn (Diệt khổng lồ): Cấp 3〗

〖Nghệ nhân làm gốm: Cấp 4〗 〖Trùm băng đảng: Cấp 1〗 〖Quyền can thiệp Laplace: Cấp 2〗

〖Kẻ nắm bắt sự vĩnh cửu: Cấp –〗 〖Kiến vương: Cấp –〗 〖Người hùng quả cảm: Cấp 1〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

...Vâng, rõ ràng ngay kia.

〖Cõi phàm nhân〗... chẳng phải là một trong sáu giới địa ư?

(Trans: Human Realm, thắc mắc thì biến đi chỗ khác hỏi)

Điều mà Phật giáo nhắc tới sinh, tử, luân hồi, rồi vân vân và bla bla?

Nó có công dụng gì chứ…

Ầy, chắc tôi không thể tự trả lời câu hỏi đó đâu hử?

Tôi không có nhiều manh mối về ý nghĩa mà nó nắm giữ, nhưng nếu thực sự nó có công năng gì đó liên quan đến lục giới, nghĩa là còn năm cái khác tương tự thế này?

Nói thật tôi chẳng muốn đụng chạm gì vào nó cả.

Chỉ số của tôi cao đến mức cười ỉa phải không?

Mới đến có cấp độ bấy nhiêu thôi thì khả năng tôi còn tiếp tục cao hơn nữa nhỉ?

Không phải là điều mà tới lúc này tôi mới nhận ra.

Liệu bây giờ còn có ai đánh bại được tôi không?

Thật nhớ tới những ngày mà mình còn tưởng chỉ số 300 là giới hạn.

Trước khi kịp để ý, HP của tôi giờ là 1500, 1500 đó!

Và theo bảng xếp hạng, A+ chắc đã là cao nhất.

Một khi đặt chân vào khu rừng, tôi sẽ bắt đầu tìm hiểu 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗 và 〖Cõi phàm nhân〗.

Khi đã xong, tiếp theo là đảm bảo nơi trú ẩn rồi dự trữ thức ăn.

Tôi sẽ làm tốt thôi và săn lùng những con quái ngon lành nào đó…


219: Khu Đền Thờ Đá

Tôi đáp xuống khu rừng an toàn và quyết định đi dọc theo con sông ngay lúc này.

Khó khăn khi nói rằng tôi không biết nguồn nước này có đảm bảo không.

Mặt khác, dù cho đã có nước uống đi, việc săn mồi cũng là vấn đề cần bàn tới.

Hay là điều tra một chút về những kỹ năng mới trong khi đi dạo nhỉ?

Dù gì ta không tin cậy vào ngươi cho lắm… nhưng thôi Thần ngôn, hiện hình ra đi.

Đầu tiên là kiểm tra cái thứ mờ ám trước… 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗.

【Kỹ năng cơ bản 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗】

【Cung cấp sự sống ảo cho những vật thể vô tri】

Vậy… nó là ma pháp liên quan tới hồi sinh?

Nhưng cái đoạn ‘sự sống ảo’ là đáng lo ngại nhất cho dù có ngó nghiêng hết đi nữa...

Tôi không có dự cảm nó sẽ mang lại sự sống như bình thường.

Cam đoan luôn.

Zombie chăng, ai mà biết?

Tôi nghĩ cũng có thể tận dụng kỹ năng này theo cách khác sau khi lên cấp…

Hmm… lần tới hãy thử nghiệm nó lên quái thú hay gì đó.

Thấy thế nào?

Nếu có thể làm chủ, tôi tin mình chắc chắn sẽ thấy giá trị sử dụng của nó.

Mà nên thừa nhận, không có một manh mối cụ thể nào chứng minh được.

Và tiếp theo… thứ mờ mịt hơn.

Thật đấy, kỹ năng này không tài nào gọi là tốt được.

Nói vậy chứ tôi cũng chưa chắc hiểu được thông tin về nó…

【Kỹ năng linh thiêng 〖Cõi phàm nhân〗】

【Người bảo hộ có quyền năng kiểm soát thế giới nhân loại. Dù đã mất đi sức mạnh nguyên thủy, nó vẫn mang lại khả năng ảnh hưởng to lớn đến quá trình tiến hóa】

...Uh, tôi có gì đây, nó còn mơ hồ hơn cả điều tôi nghĩ sẽ có, một kỹ năng không phân cấp độ…

Liệu có an toàn khi tôi chỉ xem nó như một Danh hiệu thôi không?

Có năng lực tác động đến quá trình tiến hóa của tôi là một điểm cộng, mặt khác tôi cũng không lấy làm hứng thú đâu.

Xem ra bề ngoài không đáng sợ như cái tên 〖Cõi phàm nhân〗 nhưng sự minh bạch của nó thật khả nghi…

Đương nhiên, rút kinh nghiệm xương máu từ cái vụ trở thành con hắc long mắc dịch chỉ vì ham hố 〖Hóa nhân thuật〗.

Có một cái cổ dài với bản mặt con người rồi đâu còn gì nữa?

Thể loại tiến hóa cao siêu hào nhoáng đó không phải là điều tôi muốn, được chứ?

Có lẽ cũng cần xem xét những kỹ năng khác luôn nhỉ?

Ai mà biết, không chừng còn hữu dụng.

Tôi đã hiểu phần lớn các kỹ năng cơ bản và kỹ năng kháng… ít nhiều có vẻ đều giống nhau.

Chẳng có gì thú vị trong mớ kỹ năng đặc trưng…

Ầy, sao cũng được.

Chuyển qua Danh hiệu đi.

【Danh hiệu 〖Kiến vương〗】

【Một chức tước được ban tặng bởi Kiến chúa khi 〖Kiến chỉ huy〗đạt được những thành tựu đáng công nhận】



【Sở hữu đặc tính di truyền chất lượng, mang hồng ân được phép giao phối với Kiến chúa】

【Nhận được sự tôn trọng với toàn thể kiến đỏ trong tổ chức】

Úi… ùi.

OwO What’s this?

Tôi nghĩ thông tin như vậy là đủ rồi.

Sẽ đéo tài nào có chuyện tôi được nhào vô ngon ăn dù cho có biết hết ý nghĩa của nó đi nữa.

〖Trứng biết đi〗 cũng đã giúp tôi nhiều rồi.

“Gaa-! Gaa-!”

Người bạn bên trái của tôi chỉ đầu về chỗ con sông.

Hình như cô ấy khát nước.

Khi đến nơi, cô ấy thả miệng xuống rồi uống vài ngụm nước.

Lúc đó tôi liếc xem thử.

Cô bạn tạo ra những âm thanh chóp chép rồi những thứ trông như mảng bám trôi ra.

...Để tôi lên uống chỗ thượng nguồn vậy.

Khi ngửa đầu lên, tôi thấy một công trình bằng đá đơn giản nằm ở bờ bên kia.

Có cả lối vào bên trong.

Chiều cao chắc là thấp hơn bốn mét?

Chiều rộng cũng cỡ khoảng đó và chiều dài gần mười thước.

Nó to lớn đúng nghĩa.

Không cần phải khom người, cơ thể bị thịt của tôi có thể hoàn toàn chui tọt vào trong kia.

Ngoài ra con sông cũng nằm cạnh bên.

Như một nơi thích hợp để tôi trú ngụ.

Không tồi khi dựng một căn cứ ở đây một thời gian.

Tôi tung cánh và vượt qua con sông.

Cú hạ cánh tạo ra rung động.

Ối cha…

Phải cẩn thận hơn chút.

Tôi có thể vô tình làm vài con quái phát giác bởi âm thanh này.

Thật ra đến giờ tôi vẫn chưa trông thấy kẻ nào đặc biệt nguy hiểm, dù rằng Adofu đã nhắc nhở đây là nơi đáng sợ, còn hơn cả vùng hoang mạc có con rết khổng lồ ngự trị.

Để xem, tôi có-, uhmm...

À phải, bộ lạc Lithovar.

Lời đồn thổi về tộc người man rợ nữa nhỉ?

Cho tới khi ấy, tôi chỉ cần mở to tai mắt để đề phòng là được.

Cẩn thận bước chân của mình, tôi tiếp cận đến công trình.

Khi đi quanh nó đến phía còn lại, tôi thấy những bức tượng hình rồng xếp dọc hai bên lối vào.

Nó không phải chỉ là con rồng bất kỳ, mà là rồng hai đầu.

Giống y hệt tôi.

Whoa, nó được tạo hình và chau chuốt công phu.



Không cần phải vội vàng, hãy bước tới chiêm ngưỡng kỹ hơn.

Khi đến gần một trong các bức tượng, tín hiệu của một con quái thú phảng phất bên trong công trình.

Sự hiện hữu khá lớn.

Có thứ trú ngụ ở đây.

Yeah, không phải là một ý tưởng hay nếu nhảy xổ vào như thế.

Nếu thứ bước ra từ đó dễ dàng xé xác một con rết, tôi cũng không phải ngoại lệ, tốt hơn hết là lùi lại.

Tuy nhiên vì hình dáng bức tượng, tôi tự hỏi liệu đó có phải là một con rồng khác hay tương tự.

Trong lòng cám dỗ muốn ngó qua một chút…

Không, không.

Hãy là bé rồng vâng lời rồi bước xa ra.

Nếu dẫm lên đuôi cọp chỉ vì thích tò mò thì đời bất hạnh lắm.

Lúc tôi định bỏ đi, cô bạn kêu lên.

“Gaa?”

Cô ấy đang đặt dấu hỏi với tôi, liệu có sao không khi bỏ chạy.

Tôi không biết làm cách nào, nhưng nhìn gương mặt và giọng âm của cô bạn, như thể tôi biết cô ấy muốn nói gì.

Có phải nhờ vào kỹ năng 〖Thông linh cảm thấu〗?

“Á-... Khô- đừng… EeeEEEEK!”

Trước những suy nghĩ phiền muộn, đột nhiên tôi nghe một tiếng hét thất thanh từ chính bên trong.

Không thể nào, có con người cạnh bên quái thú sao!?

Chỉ vì phân tâm về nó mà tôi không để ý.

Qua những lời Adofu đã từng nhắc, tôi không ngờ lại có con người ở đây.

Khi cố gắng để cảm nhận, có đến hai tín hiệu.

Tôi bối rối quanh quẩn ở trước lối vào.

“GuoooOOhhh!”

Tôi gầm lên để đánh động con quái thú.

Có lẽ để lộ sự xuất hiện của mình sẽ làm tôi mất đi yếu tố bất ngờ, nhưng lúc này không quan trọng.

Tôi lao vào, tránh những nhánh cây trong nháy mắt.

Âm thanh của thứ gì đó vang lên bên trong.

Ngay sau đó là bóng dáng của một con quái màu vàng.

“Gebagebagebaah!”

Tiếng gào inh ỏi thật điếc tai, nó lườm mặt về phía tôi.

Chiều dài cơ thể đâu đó khoảng bảy mét.

Cũng tương đương tầm vóc của tôi.

Trông như một con sư tử khổng lồ, với bộ lông vàng óng và cái bờm nâu đỏ phủ quanh mặt.

Nó có một khối cầu gai nằm ở chóp đuôi dài, gương mặt kỳ lạ như thể pha trộn giữa một người phụ nữ và sư tử.

Bên mép miệng của nó có dính máu.

Thân thể một đứa bé nằm trong đó, đầy lỗ đâm bởi những chiếc răng.

Thật quá sức tàn bạo.