Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 289-293




289: Chế Độ Chuyên Chế Từ Giới Quý Tộc 2 (Góc Nhìn Của Tolman)

Tôi ngồi dưới gốc cây giữa khu cắm trại.

Dù đã lót tấm nệm dày bên trên nhưng vẫn còn kém hơn chiếc ghế trong trang viên của mình.

Đồ ăn ở chỗ này cũng không hấp dẫn gì cả.

Tôi phải chịu đựng sống trong cảnh này bao lâu rồi?

Khi ngáp tôi lấy tay che miệng lại.

Ước gì được trải nghiệm cảm giác hưng phấn khi tham chiến ngay lập tức.

Để thế giới còn phải biết đến tài quân sự xuất chúng của tôi nữa chứ.

Sau khi tiêu diệt lũ man rợ thấp hèn và nắm trong tay chiến lợi phẩm của quái thú huyền thoại, tôi sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng trong mắt mọi người.

Rồi tôi sẽ lên làm vua của vương quốc Ardesia cả trong danh nghĩa lẫn thực tế.

Tay chân tôi cứ đung đưa suốt vì sốt ruột.

Không vui tý nào.

Mặc dù là quý tộc vĩ đại nhất trong vương quốc và vị vua tương lai nhưng tôi cứ hành động như một đứa trẻ.

Bỗng tôi thấy có sự náo nhiệt trong nhóm kị binh riêng của mình.

Mọi người tụ tập nói chuyện to nhỏ thảo luận về một tin đồn nào đó.

Họ cũng tỏ ra thái độ khinh bỉ.

Khi đang tự hỏi có gì đang xảy ra thì sĩ quan bậc nhất của đội Thợ săn đói khát, Azalea đi đến.

Anh ta quả là một người rất chu đáo.

Khi thấy có biến là đến trình báo trực tiếp với tôi ngay.

“Ngài Tolman, Derek từ đơn vị 68 đã trở về.”

Tôi cau mày khi nghe anh ấy giải thích.

“Người đó thuộc đơn vị chịu thiệt hại nặng do bị quái thú tấn công khi đang trinh sát bộ tộc Lithovar. Số phận của anh ta khi ấy chưa rõ.”

“Hô, ta hiểu rồi. Thật đáng kinh ngạc.”

Chỉ vậy thôi ư?

Tôi nhớ đã được báo cáo một tên ngốc bị gϊếŧ bởi quái thú khi đang làm nhiệm vụ trinh sát.

Vậy là hắn còn sống.

Mặc kệ, chẳng có gì quan trọng.

“Tuy nhiên anh ta lại kể những chuyện kỳ lạ. Giận dữ vì bị các thành viên khác bỏ lại làm mồi sống. Có lẽ anh ta muốn một hình thức trừng phạt dành cho họ.”

“Huh? Ngu xuẩn. Thả lũ cá con để làm mồi là chuyện đương nhiên mà.”

“Vâng, quả thật như vậy. Anh ta không được phép làm ảnh hưởng đến sĩ diện của ngài Tolman, thần sẽ đến khuyên ngay.”

Tôi không có ấn tượng gì về gã tên Derek, có lẽ là một tên lính mới.

Phương châm của Thợ săn đói khát là ‘Kẻ mạnh áp chế kẻ yếu’.

Là lỗi của chính hắn khi bị trở thành mồi nhử mà thôi.

Đó cũng là lời châm ngôn của tôi.

Sự thống trị của sức mạnh phía trên sự yếu ớt là lẽ dĩ nhiên.

Vì thế với vai trò mạnh nhất thế giới, tôi phải trở thành vua và cai trị tất cả thần dân.

“Đúng rồi. Giống như trường hợp một con chó lai rên ư ử trước mặt mà khiến tôi lỡ tay khi cầm kiếm ấy.”

Azalea nghe thấy câu nói của tôi rồi khẽ cười, nhưng liền thay đổi thái độ khi có tiếng gào phát ra.

“Tôi muốn nói chuyện với ngài Tolman! Ngài ấy đâu?!”

Người đang kêu la rõ ràng quen thuộc.

Tôi không nhận ra cây thương trên tay hắn nhưng quân phục là của Thợ săn đói khát.

Chắc đó là Derek.

“Thật quá sai sót. Thần không lập tức hành động mà đã để ngài phải chứng kiến cảnh không hay. Thần sẽ trừng phạt tên khốn đó ngay.”

Azalea vội ngăn Derek lại.

“Này Derek, nếu anh muốn than phiền về thành viên trong đội thì tự mình mà giải quyết. Không cần phải làm phiền đến ngài Tolman về những thứ nhỏ nhặ…”

Nhưng Derek phớt lờ Azalea khi thấy tôi rồi cất giọng.

“Ngài Tolman, xin hãy tạm dừng kế hoạch này lại! Người Lithovar không phải bộ tộc hung hãn như lời đồn đâu! Họ đã cứu tôi khi bị quái vật tấn công! Chắc chắn không phải là loại người man rợ vô tri!”



“Haa…?”

Cái gì nghe không thủng.

Azalea bắt lấy vai Derek.

“Nếu anh còn tiếp tục thái độ vô lễ với ngài Tolman, có tin tôi chém bay đầu anh không?”

“Coi nào, đợi một chút Azalea. Là Derek phải không? Thật là một người lính thú vị. Mang cậu ấy đến đây.”

Azalea kéo vai Derek đứng trước mặt tôi.

Dù bị mất thăng bằng do bị lôi dắt, nhưng khi đến đây, hắn lắc người đẩy cánh tay ra.

Azalea không hề buông dù chỉ nhỏ nhất.

Nhưng vài giây sau cũng đã thả lỏng hơn.

Sau đó Derek quay lại với tôi.

“Thưa ngài Tolman, như đã nói trước đó, xin hãy hoãn lại kế hoạch tiêu diệt bộ tộc Lithovar.”

“Ừm hửm, vì sao nào?”

Ngạc nhiên, hắn cau mày.

“Vì… tôi đã được họ cứu…”

“Ừm hửm, và rồi?”

“...Họ bị gọi là đám người man rợ, những cư dân trong khu rừng này đang bị đánh giá sai lầm…”

“Ờ.”

Tôi gật đầu trầm ngâm.

Derek thở phào.

“Thì sao?”

“Eh?”

“Eh là câu trả lời sai. Cậu còn nhiều điều muốn nói phải không? Thì nhanh lên.”

“K- Không… Nhưn…”

Derek bối rối, còn tôi cười phá lên.

“Hmm… Để xem. Vậy giả thuyết là thế này. Lũ Lithovar là nhóm người yêu hòa bình, sống hòa nhập với thiên nhiên và trầm lặng.”

“...”

“Cho dù là thế đi, thì nó có ích gì cho ta hả?”

Mặt Derek tái xanh, miệng mấp máy.

“N- Ngài nói vậy thật ư?”

“Còn ngươi liệu có nói thật không? Cuộc thám hiểm này được tổ chức với chi phí đắt đỏ là có mục đích giúp ta lên làm vua, ngươi hiểu chứ? Những kẻ dốt nát như ngươi có bao giờ biết những rắc rối ta phải trải qua để được phép điều động số lượng binh lực lớn như thế này? Nếu việc bài trừ tộc Lithovar bị đình trệ là đã phá những giao ước ta đặt ra, số tiền dành cho chuyến đi này xem như mang vứt, và ta sẽ bị cười nhạo chỉ vì sợ một đám thổ phỉ tối cổ.”

Thật sự những tên ngốc thiếu suy nghĩ luôn tạo ra vấn đề.

Lũ ngu chậm tiêu.

Nhất là những kẻ làm phí thời gian của tôi.

“Ngay từ ban đầu chúng ta vào rừng là để săn tìm con thú Carbuncle, xung đột với tộc Lithovar là không thể tránh khỏi. Số phận của chúng ra sao ta cũng không quan tâm.”

Tôi rút kiếm đâm xuống đất phía trước hắn.

“...”

“Buồn thay, ngươi làm ta cảm thấy kinh tởm. Bọn người sinh ra với địa vị thấp kém và cái đầu ngu dốt thật phiền phức. Azalea, lôi hắn khuất mắt khỏi ta.”

“Hah!”

Khi Azalea định tiến lại nắm lấy Derek, hắn lùi ra để tránh.

“Tôi đã được nghe kể về tính cách bạo ngược của ngài, nhưng không ngờ lại đến mức độ này! Dữ tợn thế kia, dã man thế nọ… Thứ tàn độc mới chính là ngài, Tolman! Tôi không theo ngài nữa! Tôi sẽ rời khỏi đội tư binh khủng khϊếp của ngài ngay trong hôm nay!”

Derek cởi bỏ quân phục và ném nó xuống đất trước mặt tôi.

Hắn rời đi, cây thương nắm chặt trong tay.

Quý tộc như ta mà lại bạo ngược?

Tôi gần như mất hết lý trí trong cơn tức giận, nhưng hãy xem hắn như một con chó thấp kém vô học.

Một lúc sau tôi đã bình tĩnh lại.



Derek đang tiến vào bìa rừng.

Hắn định cảnh báo cho chúng ư?

Một tên IQ vô cực.

“Này tên kém cỏi Derek, ngươi có hiểu mình đang cố gắng làm gì không?”

“Rồi sao?! Còn ông có tự xem xét lại bản thân không?!”

“Vậy là ngươi không biết. Chỉ cần một mệnh lệnh ta có thể lấy hết đầu những kẻ trong gia đình ngươi đang sống thuộc lãnh thổ của ta.”

“Gì…”

Derek không nói nên lời.

“Nhưng ta rất nhân từ. Dù ngươi có ý phản bội ta để đi theo đám man rợ, ngươi vẫn có sự lựa chọn. Hoặc là ngươi nhất mực vào khu rừng, ta sẽ không can thiệp. Hoặc trở về dẫn dắt gia đình rời khỏi vùng đất của ta trước khi ta quay lại, ta cũng sẽ chẳng đuổi theo. Nhưng, làm sao mà kịp được hết chứ…”

Derek đứng chết lặng, rồi nhìn sâu vào rừng.

Nhắm mắt lại, hắn buông bỏ cây thương.

Hắn rẽ hướng ngược lại chạy thật nhanh.

Chỉ ngó lưng hắn vài giây rồi tôi quay đi mà ngáp.

Tôi không có ý định bắt hắn lại.

Dù sao tôi cũng đã hứa sẽ không làm tổn hại gì nếu hắn đưa gia đình rời đi.

“Azalea này.”

“Hah!”

Anh ấy trả lời nhanh gọn rồi hướng tay về lưng Derek.

“Hỏa thuật, 〖Thiêu cháy〗!”

Xung quanh chìm trong sắc đỏ.

Một vạch sáng chói lọi lóe ra.

Bắt nguồn từ tay Azalea, nó hướng về Derek.

Hắn gào lên rồi ngã gục tại chỗ.

Đầu gối cháy đen của hắn khuỵu xuống đất với bụi than tung bay trong không khí.

Lưng hắn có một cái lỗ to tướng.

“Tàn nhẫn quá Azalea.”

Tôi nhếch miệng.

Azalea quỳ xuống.

“Xin thứ lỗi. Thần không thể chịu nổi thái độ xấc láo của hắn đối với ngài Tolman mà đã tự ý ra tay. Thần Azalea đây sẽ chấp nhận bất kỳ hình phạt nào ngài đưa ra.”

Thực chất anh ta thi triển phép thuật khi được gọi tên và hiểu ý định của tôi.

“Tôi đã nói sẽ không làm gì cả. Nhưng nếu người thân cận hành động hấp tấp… Có những tôi tớ quá trung thành thật phiền phức!”

“Ngài Tolman, ngài nói nếu hắn không trở về mang gia đình đi thì họ sẽ bị xử tử. Liệu có thật không?”

“Hử? Không phải đã rõ rồi sao? Với một người đàn ông có tinh thần chiến đấu bản lĩnh, tôi luôn giữ lời hứa. Không như tên cặn bã phản bội lại chủ nhân của mình.”

Tôi giễu cợt và xung quanh cũng phát ra tiếng cười.

Rồi một nhóm tám người xuất hiện.

Người lãnh đạo là sĩ quan thứ 20 của Thợ săn đói khát, Grodel.

Dưới mái tóc đỏ, anh ta có vết sẹo lớn kéo dài từ trán xuống đến giữa mắt.

“Ngài Tolman, vòng phép đã triển khai xong rồi! Sẽ có tác dụng sớm thôi.”

“Ooh Grovel, làm tốt lắm!”

Sự chuẩn bị cho kế hoạch đã hoàn thiện.

Tôi có thể tấn công vào bất kỳ lúc nào.

“Tuy nhiên chúng tôi bị phát hiện và phải bịt miệng ba tên. Xác của chúng có lẽ đã được tìm thấy và sẽ cảnh giác cao độ.”

“Thôi kệ, không sao. Ta không muốn thay đổi phương án chiến đấu nữa. Chờ xem hiệu ứng sẽ diễn ra thế nào, nhưng… Sáng mai, trước khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ tiến quân. Thanh kiếm yêu quý của ta đang thèm khát gϊếŧ những tên mọi rợ.”

“Hura! Ngài Tolman muôn năm! Gϊếŧ sạch chúng đi!”

Khư khư, cuối cùng tôi cũng được gϊếŧ người lần đầu trong thời gian dài.

Hãy tập hợp mọi người lại để điều chỉnh kế hoạch.


290: Ngôi Làng Khủng Hoảng

Tôi tung cánh rời khỏi hang ổ của Abyss, Petit Nightmare, Araenie và Mộc quái đang chờ ở bên trên.

“Kikih! Kikih!”

“Gaah!”

Con nhện đen muốn nhảy lên đầu cô bạn lần nữa nhưng không được cho phép.

Chuyện của họ cần gì phải quan tâm, tôi còn chuyện khác đáng lo…

Tôi quay về hướng những Đứa trẻ rừng xanh chỉ về ngôi làng.

Chúng bên dưới một gốc cây gần đó.

Tất cả trông thấy nhau rồi chúng biến mất lần nữa.

Tôi nghĩ chúng muốn dẫn mình đi đâu đó.

Có lẽ tốt nhất nên làm theo.

Tôi không biết chúng có quan hệ gì với tộc Lithovar.

Không chừng lại thù địch, bởi Thần ngôn nói chúng sống bằng cách hấp thụ ma lực từ cây cối và được gọi là Hộ vệ khu rừng.

Lần tới hỏi Hibi lại xem.

Chuyện này… và còn một vấn đề tôi muốn biết.

Tôi cần hiểu về chức vị của Long thần.

Dù có hơi khó xử… nhưng không vì vậy mà tôi cứ giữ im lặng được…

Không biết cô ta sẽ giải thích như thế nào nữa.

“...”

Aro tỏ ra lo lắng chăm chú về hướng những Đứa trẻ biến mất, nơi ngôi làng.

À quên, tuy Hibi mới là người hiểu rõ về Long thần, nhưng có thể Aro biết về loài sinh vật đó.

Con bé không gặp khó khăn khi nói chuyện nữa, tôi hỏi thử xem.

“GuOh.”

Tôi khẽ kêu Aro.

“Những Vị thần dữ tợn mà lại tự ra mặt thì quả là chuyện hiếm gặp…”

Ồ, dù còn hơi ngọng nhưng con bé nói được bình thường rồi.

Thật kinh ngạc những gì mà cô nhóc đã đạt được...

Cơ mà, Vị thần dữ tợn?

Tôi ngáo, Aro ngơ.

Vậy ra Đứa trẻ rừng xanh ở đây được gọi là Vị thần dữ tợn.

Eh… Chúng nó?

Dữ tợn?

Cứ tưởng nhút nhát lắm chứ?

Chúng đã từng làm gì vậy?

“Cách đây rất lâu, tổ tiên đã kích động cơn giận của họ và gây ra một trận động đất lớn, sư tế kể lại…”

Thấy tôi hoang mang, Aro giải thích.



Ehh… Chúng làm được thế thật à…?

Hay do Hibi đã phóng đại lên một chút?

Tôi đang ngờ vực về Long thần nên cũng có chút thắc mắc để chấp nhận chuyện này...

Nhưng lỡ mà chúng có năng lực như vậy thì tôi nên cẩn thận.

Tôi có cảm giác chúng đã luôn quan sát tôi rất kỹ lưỡng.

Bộ dùng 〖Sự sống giả tạo〗 là không tốt hả…?

Dù sao thì muốn đi theo sự chỉ dẫn của chúng thì làm thôi.

Chúng sẽ không nổi giận vì đã làm đúng ý đâu.

Tôi ngại điều gì đó đang diễn ra bên ngôi làng…

Có khả năng sau khi con chúa chết, lũ Abyss náo loạn tràn vào ngôi làng.

Thật sự như vậy thì tôi không còn mặt mũi mà nhìn họ.

Tôi để Aro và những người khác lại trong ngôi đền rồi tự bản thân đi.

Nghĩ là con bé sẽ muốn ghé thăm ngôi làng, nhưng đã lắc đầu sau vài giây suy nghĩ.

Có lẽ vẫn chưa đủ quyết tâm.

Cho tới khi con bé muốn, tôi sẽ lặng lẽ theo dõi.

Khi đến gần ngôi làng, có cảm giác rất kỳ lạ.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng…

Không thấy bóng dáng ai hết.

Cũng chẳng có dấu hiệu chiến đấu với Abyss.

Nhìn xung quanh cũng không có nhiều vết máu.

“Gaaa…?”

Đang cảm thấy lạ thường, cô bạn ngã đầu.

Sử dụng 〖Cảm quan〗, tôi xác nhận vẫn còn người bên trong.

Vì lý do nào đó mà họ không ra mặt.

“GuoOOOH!”

Tôi gọi lớn.

Thông thường Hibi sẽ bước ra.

Tôi sẽ hỏi cô ấy chuyện đang xảy ra ở đây.

Dù không định gọi một cách thô lỗ thế này nhưng có gì đó không ổn.

Một lúc sau, hai thanh niên cầm giáo chạy đến chỗ tôi.

Có lẽ đang canh gác gần đó.

“Ch- Chúng ta làm sao đây… Long thần đến rồi!”

“N- Nhưng…”

...Hơ? Cách chào đón thế này?

Đơn giản là họ bị sốc…



Eh? Sao thế?

Những người khác cũng ra khỏi nhà và đến trước mặt tôi, nhưng tất cả đều lạ.

Tôi nhận thấy một người đang được dìu dắt, nhiều người khác đang trong trạng thái sức khỏe kém.

Hơn nữa lại sầm mặt như thể kiệt sức.

B- Bình thường họ thấy tôi thì phấn khích lắm mà…

Một người… tôi hướng sự chú ý đến người đàn ông ở giữa trong tình trạng cực kỳ tệ.

Mồ hôi túa ra trên trán khi dựa vào tường.

Những người khác lo lắng bảo anh ta ngồi xuống.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Roji Rogum〗

Chủng loài: Bộ tộc Lithovar

Trạng thái: Trúng độc, Tê liệt

Cấp độ: 27/65

HP: 26/155

MP: 132/132

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

...T- Trúng độc và tê liệt?

Bộ bên phía đối nghịch Long thần đã ra tay sao?

Họ cũng đã từng làm với chúng tôi.

Cứ nghĩ mọi chuyện đã tốt hơn sau khi gϊếŧ chết Manticore rồi chứ… thật ngây thơ.

Nhưng có vẻ không phải thế.

D- Dù sao tôi cũng không thể để như vậy được.

〖Hồi sức tăng cường〗sẽ…

Nhưng không phải chỉ vài ba người…

MP của tôi…

Chậc, không nên dùng cạn.

Có thể vẫn còn nguy hiểm quanh đây.

Trước tiên tôi cần gặp Hibi…

“Có ai ở đây lắng nghe được Long thần không?! Nếu không thấu hiểu được lời truyền đạt của Long thần sẽ kinh khủng lắm! Chúng ta sẽ bị bỏ rơi!”

Một bà già hét lên cuồng loạn với mọi người xung quanh.

Ơ? Bộ Hibi không có ở đây sao?

“Tôi sẽ thử tìm trong kho trang bị.”

“Không được! Chỉ có phụ nữ thuộc dòng dõi sư tế mới được phép bước vào! Bộ cậu muốn khuấy động cơn giận của những Vị thần hung tợn ư?!”

“N- Nhưng, sư tế Hibi chết rồi…”

C- Cái… gì.


291: Nguồn Độc

Hibi đã chết.

Tôi nghĩ mình đang nghe nhầm.

Qua những gì họ nói, cô ấy cảm thấy một số dấu hiệu đáng ngờ bên ngoài nên đi tìm hiểu cùng với vài người hầu cận, cuối cùng lại bị gϊếŧ.

Trong đầu tôi giờ trống rỗng.

Tôi chỉ đứng lặng người nghe những gì họ đang kể.

「Này… anh bạn...」

……

「Chuyện là… tốt nhất nên chữa trị cho họ nhỉ?」

...A- À phải.

Họ gần như sắp chết rồi...

Tôi không biết tình hình đang thế nào, nhưng chuyện này nên trên hết.

Mất đi… người có thể trao đổi với Long thần, họ trở nên khá tuyệt vọng.

Để họ bớt lo lắng, tôi phải ra tay giúp đỡ ngay.

Được chứ bạn tôi?

「T- Tất nhiên...」

Tôi đến gần người đàn ông có tình trạng đặc biệt tồi tệ nhất, Roji.

Anh ta nhắm mắt thở hì hộc.

Bàn tay tựa vào tường nắm chặt lại một cách đau đớn.

Cô gái bên cạnh cũng tỏ ra bối rối.

Nhận thấy tôi, anh ta mở mắt và rơi lệ.

“Đ- Đến ngài L-Long thần còn quan tâm cho một kẻ như tôi…”

Roji tỏ ra mãn nguyện, buông xuôi bàn tay xuống.

Cơ thể ngã đập vào tường.

Đầu gối anh ta hạ xuống đất.

Cô gái bên cạnh kêu lên đỡ lấy.

Mọi người xung quanh cũng xôn xao chạy đến.

“T- Tôi đã bảo anh hãy nghỉ ngơi đi mà!”

“Người nhà đã ngăn lại rồi ấy chứ!”

“Làm sao được! Roji khi nghe Long thần đến thì như thể…”

Tôi nhìn lấy và cô bạn gật đầu đáp lại.

“Gaah.”

Cô ấy sử dụng 〖Hồi sức tăng cường〗.

Roji được bao phủ trong nguồn ánh sáng dịu nhẹ, nước da nhanh chóng hồng hào.

Mọi người xung quanh tỏ ra hối hả, bỗng ồ lên một tiếng khi anh ta mở mắt ra.

“Tôi… còn sống?”

Anh ấy đứng dậy.

“T- Tôi tưởng không còn hy vọng gì nữa chứ…”

“Thật tuyệt vời, Long thần đã dùng ma thuật chữa trị cho cậu!”

Toàn thể tộc Lithovar phấn khích.



Không khí u ám được xua tan đi đôi chút.

...Cám ơn nhé bạn tôi.

Nếu tôi mà còn lo lơ đễnh là đã trễ rồi.

Chúng ta còn phải cứu tất cả nữa.

Nhưng thật ngạc nhiên là cô lại hành động vì con người trong khi thường không chú ý đến họ.

Bộ có gì đó thay đổi khiến cô muốn tương tác với ngôi làng nhiều hơn à?

「...Chỉ là thấy anh bị sốc đứng đực mặt ra thôi」

À… Cám ơn vì đã quan tâm đến tôi.

Nhìn trạng thái của anh ta, 〖Trúng độc〗 và 〖Tê liệt〗 đã biến thành 〖Trúng độc (nhẹ)〗 và 〖Tê liệt〗.

Thêm một lần 〖Hồi sức tăng cường〗 nữa đã giảm 〖Trúng độc (nhẹ)〗 và 〖Tê liệt (nhẹ)〗.

Thêm lần nữa chúng đã hoàn toàn biến mất.

Xem ra 〖Hồi sức tăng cường〗 ít nhiều có thể chữa lành những trạng thái đó được.

Dòng kỹ năng 〖Hồi sức〗 hoạt động bằng cách cung cấp thêm sinh lực cho đối tượng để tăng khả năng tự chữa lành của họ.

Một khám phá mới mẻ, nhưng phục hồi đầy HP cho họ thì không hiệu quả.

Chưa kể tôi không biết mình phải trị thương cho bao nhiêu người.

Dù muốn nghe họ kể lại, nhưng… không biết có nên 〖Hóa nhân thuật〗.

Tôi mà biến thành người thì ngôi làng dzẫy cho mà coi.

Nếu dành ít thời gian, tôi chắc họ sẽ hiểu được, vì MP rất quan trọng nên tôi không muốn lãng phí.

Về chuyện của Hibi… và những tình trạng trúng độc…

Có nhiều thứ cần phải làm sáng tỏ, nhưng trên hết là không có thêm cái chết nào nữa.

Tôi đi quanh làng trong khi cô bạn chữa trị cho tất cả.

Cô ấy chỉ giảm bớt triệu chứng cho họ để không tốn nhiều MP.

Tổng cộng trong làng có khoảng ba mươi người…

Hơn phân nửa họ chịu ảnh hưởng.

Số còn lại cũng bị và HP có giảm đi đôi chút.

Rồi họ cũng sẽ sớm cần tới 〖Hồi sức tăng cường〗.

Tệ hơn nữa là những người tôi đã giúp giảm bớt triệu chứng sẽ bị lại lần nữa.

Dù MP của tôi gần như vô hạn chứ cũng vét thủng đáy.

Sao lại có chuyện này xảy ra nhỉ…?

Trong khi cứu chữa cho mọi người, 〖Hồi sức tăng cường〗 đã tăng cấp 6 lên 7, 〖Người hùng quả cảm〗 cũng từ 6 lên 7.

Thông qua cuộc đối thoại, tôi đã hiểu thêm vài điều.

Trên người Hibi và người tùy tùng có vết chém, cũng như dấu hiệu đã bị xê dịch.

Rõ ràng là do người ngoài gây ra.

Không ai trong tộc Lithovar sử dụng kiếm cả.

Tất cả họ đều dùng thương giáo.

Việc Derek đã từng đến đây cũng đáng ngờ.

Anh ta nhìn không phải người xấu, nhưng… rất khó để tin anh ta chỉ tình cờ đi ngang qua trước khi chuyện này đã xảy ra.

Một cuộc viếng thăm bất ngờ từ người ngoài…

Vụ sát hại sư tế Hibi…

Trúng độc một cách bí ẩn…



Chắc chắn chúng có liên quan với nhau.

Hơn nữa tộc Lithovar không biết vụ đầu độc khởi nguồn từ đâu.

Gần như cùng thời điểm họ tìm thấy Hibi, cả ngôi làng bắt đầu chịu ảnh hưởng.

Tiến triển nhanh nhất là ở những người có thể chất yếu, nhưng không tìm được điểm chung nào vì họ không cùng đi đến một nơi hay ăn thứ gì đó.

Tôi nghĩ nó gây ra theo một cách ngẫu nhiên.

Có khả năng ở đâu nào…

Bỗng tôi chợt nhớ thi thể của Hibi được nhắc là bị dời đi...

Vậy là những kẻ sát nhân gϊếŧ cô ấy không muốn vị trí gây án bị tiết lộ?

Cô ấy cảm thấy có sự hiện diện kỳ lạ gần ngôi làng nên đi tìm hiểu rồi mất mạng.

Có lẽ là lũ người đang chuẩn bị hạ độc.

Vậy đó là nơi chúng đã ra tay.

Nhưng việc nguồn độc được thiết lập bên ngoài ngôi làng lại có thể xâm nhập suôn sẻ như vậy thì hay thật.

Còn phải có yếu tố nào đó.

Để mọi người ăn cùng một loại thực phẩm là chuyện khó xảy ra.

Còn gì mà họ sử dụng chung được chứ…?

Nước uống?

Khi nghĩ vậy, tôi 〖Kiểm tra trạng thái〗 vào thùng nước gần đó.

【〖Nước nhiễm độc: Hạng F-〗】

【Thùng chứa nước bị nhiễm độc】

【Những ai uống nước sẽ chịu những trạng thái tiêu cực】

Chúng hạ độc vào con sông…

Có thể Hibi đã bị sát hại gần đó.

...Mục tiêu là toàn bộ người dân Lithovar.

Adofu nói là mọi người sợ họ như lũ man rợ.

Có thể vì họ bắt giữ người qua đường và hiến tế cho Manticore.

Vì vậy không khó để gây thù chuốc oán.

Nhưng chuyện họ làm là bất đắc dĩ để bảo vệ mạng sống khỏi con Manticore.

Khá nhiều vật tế cũng đến từ chính ngôi làng mà.

Rồi từ khi con Manticore bị loại trừ, tộc Lithovar đã muốn đối xử tử tế với lữ khách hơn.

Bằng chứng là thái độ của Hibi đối với Derek.

Một khi mọi người đã tiếp xúc sẽ hiểu ngay sự thân thiện từ họ.

Có thể còn nhiều kẻ thù ghét tộc Lithovar dù chưa hề thấy mặt.

Chúng gϊếŧ Hibi người không có ý định gây hấn rồi rải độc làm hại cả ngôi làng.

Những hành động máu lạnh.

Không chừng tên chủ mưu có quen biết một người từng bị bắt bởi tộc Lithovar.

Chúng nghĩ đây là điều không thể tha thứ và tìm cách báo thù.

Quả thật tôi không hiểu được cảm xúc của chúng.

Nhưng thế này… khiến tôi không thể không nổi giận.

Trong tâm trạng tức tối, tôi nghiến răng.


292: Thùng Nước Độc

Tôi nhìn mấy thùng nước mà chợt nhớ 〖Thánh linh〗.

Tên anh hùng nói kỹ năng đó sẽ giúp hắn tránh được lời nguyền của bầy ruồi bệnh dịch.

Không chừng nó cũng sẽ tẩy sạch được nguồn nước uống khiến họ bị trúng độc.

Để chắc ăn, Thần ngôn giúp ta xem chi tiết hơn đi.

【Kỹ năng cơ bản 〖Thánh linh〗】

【Một loại ma thuật mà những giáo sĩ cấp cao đạt được sau thời gian dài rèn luyện】

【Đối tượng được che chở trong ánh sáng thiêng liêng, tạo ra hơi ấm của sự hân hoan và thanh tẩy mọi nguyền rủa】

【Thêm nữa, đối tượng còn được ban trạng thái 〖Phước lành〗, ngăn chặn trạng thái 〖Bị nguyền rủa〗 trong thời gian cố định】

【Với cách sử dụng thay thế, nó gây thiệt hại mạnh đối với xác sống】

Quả đúng như tôi đoán…

G- Gây thiệt hại mạnh cho xác sống…

Tôi phải cẩn thận để tránh vô tình làm hại Aro.

Trạng thái mặc định của con bé là 〖Bị nguyền rủa〗.

Tôi tưởng tượng ra được nó sẽ cực kỳ tệ.

Okay bạn tôi, dùng 〖Thánh linh〗 lên thùng nước đó đi.

「...Tốn nhiều MP lắm」

...Thật hả?

「Ừ, đống thùng nước đó nhiều quá...」

Cô ấy cũng đã vắt kiệt 〖Hồi sức tăng cường〗 cho tất cả mọi người.

Chờ để hồi lại MP cũng tốn kha khá thời gian.

「Ngoài ra, tôi biết là anh có để ý, còn dấu hiệu gì đó」

Đúng thật là chúng tôi hiểu kẻ thù đang rình rập xung quanh…

Tôi muốn tiết kiệm MP.

Tạo thêm ít thời gian bằng cách thanh tẩy vài thùng nước…

Tiếp theo là đi đến ngọn nguồn.

Nếu tôi phán đoán đúng là ở bên bờ sông…

Hibi bị sát hại, và thứ gì đó đã được sắp đặt.

「Vậy tôi sử dụng đây」

Cô ấy ngẩng đầu lên kêu “Gaah” một tiếng.

Thùng nước được bao bọc trong ánh sáng.

“N- Ngài Long thần đang làm gì vậy?”

“Aah, nếu có sư tế ở đây… ước gì cô Bella không rời bỏ ngôi làng…”

Mọi người đều đang thắc mắc chúng tôi đang làm gì.

Bella?

Chẳng lẽ là một trong những sư tế.

Người vừa nhắc cái tên ấy bị túm cổ áo.

“Sao cậu dám gọi tên của kẻ phản bội ấy?! Lại còn với thái độ tôn kính?!”

Bầu không khí bất an bao trùm.



Tôi quay qua nhìn họ, biểu cảm của người đàn ông đang giận dữ trở nên lúng túng rồi thả tay ra.

Anh chàng kia cũng hối hả cúi đầu.

...Hừm, chưa cần sớm phải quan tâm.

Quan trọng hơn là chuyện thùng nước.

Chất độc đã được tẩy trừ, nhưng… nhìn nó chẳng có gì thay đổi.

Err… uống được không nhỉ?

「...Có lẽ… ổn? Tôi còn làm thêm lần hai cho chắc ăn mà...」

...Sao trông ngán thế?

Để tôi kiểm tra cho đảm bảo.

【〖Nước thánh: Hạng C+〗】

【Thùng chứa đầy nước được ban phước bởi loài rồng nắm giữ sự sống và cái chết】

【Nước có chút vị ngọt dịu và ấm áp】

【Nó cũng có khả năng giảm nhẹ những triệu chứng】

Có vẻ làm hơi quá rồi…

Nhưng có tác dụng chữa lành là cũng quá tốt.

“Ngài Long thần, thật sự thì…”

Giữa tộc Lithovar, tôi nghe thấy tiếng giống của Baron, người luôn theo cùng Hibi.

Anh ta bước lên.

Tôi tưởng anh chàng cũng đã bị gϊếŧ, vậy nhóm hầu cận là người khác.

So với cảm giác đau nhói trong lòng, tôi đã nhẹ nhõm phần nào khi thấy người quen.

Tôi chỉ cằm xuống thùng nước và quay sang những thùng khác.

Cứ ngỡ sẽ khó để truyền đạt, Baron mở to mắt.

“Gom… tất cả lại?”

Baron hỏi.

“GuOOOH”

Người dân Lithovar trở nên náo nhiệt.

“Long thần bảo chúng ta mang những thùng nước lại!”

“Chẳng lẽ chúng có độc?”

“Tôi nghĩ không thể đâu khác được!”

Những người còn khỏe mạnh bắt đầu công việc và hoàn thành trong chốc lát.

「...Tất cả chúng là không thể nào」

Tôi gật đầu.

Hiểu mà.

Tôi chia tách chúng ra một phần, phần bên kia mở nắp và đổ đi.

Họ cũng giúp đỡ làm theo.

Sau đó tôi nhờ cô bạn thanh tẩy số còn lại.

Tôi còn kiểm tra từng thùng để chắc là chất độc đã hết.

“Umm, vậy còn…”



Baron hỏi.

Những người khác im lặng.

Anh ấy hoàn toàn đảm nhận nhiệm vụ của sư tế.

Tôi đưa đầu lại gần một thùng nước nếm thử.

Có vị ngọt dịu.

Khi nuốt xuống, cảm giác ấm áp an nhàn lan tỏa từ bụng ra khắp cơ thể.

Cô bạn cũng nhào lại làm chúng tôi đập đầu vào nhau.

Nước này quý lắm, để sau đi.

Khi chuyện này đi qua thì cô muốn uống no luôn cũng được.

Tôi lấy chân trước chỉ vào để Baron thử.

Anh ta ngập ngừng, nhìn toàn thể Lithovar.

Cũng phải khi họ nhận ra nước có độc.

Tôi đã tạo sự đảm bảo bằng cách uống trước…

Ờ thì, chất độc đủ để gϊếŧ một người chỉ khiến tôi chọt bụng tý xíu thôi mà…

“U- Uống loại nước mà ngài Long thần đã nếm qua…”

Vấn đề mất vệ sinh đó hả?!

Tôi khuyến khích lần nữa, anh ta gật đầu quyết tâm tiến lại.

“Thần vô cùng cảm tạ với ân phước này. V- Vậy thì…”

Anh chàng lấy tay múc rồi đưa lên miệng.

“Ng… Ngon quá! Quả thật ánh sáng của Long thần đã tẩy sạch nước uống!”

Baron và mọi người mừng rỡ…

Nói một cách chính xác thì nước không bị nhiễm độc mà do yểm trạng thái tiêu cực lên.

Tôi vẫn chưa đối diện với nguyên nhân chính.

Cần phải giải quyết tận gốc.

Có điều gì đó bên cạnh con sông.

Tôi cũng phải cho họ biết nắm rõ tình hình…

Có một người đi theo bên cạnh sẽ tốt.

“Guoh.”

Tôi gọi Baron.

“D- Dạ! Umm… ngài gọi… thần?”

Anh ta chưa biết tôi cần gì, nhưng hiểu là tôi gọi.

Tôi gật đầu rồi quay sang cô bạn.

Để hạn chế việc cạn ma lực, chúng tôi chỉ chữa cho những người bị nguy hiểm tính mạng.

Mang anh ta theo đồng hành cần phải điều trị dứt điểm.

“Gaaah!”

Cô bạn sử dụng 〖Hồi sức tăng cường〗 mạnh lên người Baron.

Sau thêm một lần, anh ấy đã khỏi hoàn toàn rồi cùng đi ra chỗ con sông.

*** 20 phát ra Kazuha, roll tay siêu nhanh siêu bắn :)) ***


293: Vòng Nguyền Phép

Tôi hướng lên phía thượng nguồn.

Trên dòng sông có nhiều con cá nằm ngửa chờ sẵn…

Quả nhiên nguyên nhân là đây.

Tôi luôn nhìn lại phía sau để chắc Baron có đi theo với một cây thương lớn cầm trên tay.

Có một con gấu khập khiễng dựa người vào một thân cây.

Nó cũng có trạng thái 〖Trúng độc〗 và 〖Tê liệt〗.

Baron tỏ sự e ngại.

Sau một lúc lâu, anh ta bắt đầu để ý xung quanh kỹ hơn.

Tôi bèn dùng 〖Cảm quan〗 nhưng chẳng có gì đáng chú ý.

Đang nghĩ là có chuyện gì, bỗng Baron chạy đến trước mặt tôi.

“Long thần! Ngài Long thần!”

Anh ta vẫy tay điên cuồng như muốn nói gì đó…

T- Tôi không hiểu…

Làm ơn dùng cái miệng đi…

“...Guo?”

“Họ đó! Lãnh thổ của họ rất gần rồi! Với tình hình tại ngôi làng bây giờ, tốt nhất đừng nên kích động… Dù không phải kẻ thù với ngài nhưng…”

Họ?

Tôi nhớ ra có một ngôi làng khác nơi thượng nguồn.

Nhưng nếu chúng ta không đi tìm nguyên nhân thì…

Quả thật 〖Cảm quan〗 liền phát hiện ra một thứ tà ác.

Nó nằm bên dưới con sông.

Bãi cỏ bên cạnh có dính máu.

Đây là nơi Hibi bị gϊếŧ.

Tôi nghiến chặt răng.

Nếu đây là máu của cô ấy thật thì có thứ đã được bày trí ở chỗ này.

Tôi dìm đầu xuống bên dưới.

Vài viên đá phát sáng đáng ngờ nằm tại đáy sông với vòng phép bao bọc.

Nó chảy ra ánh sáng màu tím hòa trộn với dòng nước.

Tìm thấy rồi.

“Guoh!”

Tôi rú lên, Baron ngừng việc canh gác xung quanh chạy đến.



“Đ- Đây là chất độc… Nó không giống bất kỳ thứ gì thần từng thấy, vậy rõ là người bên ngoài đã…”

“Gaah!”

Bạn tôi kêu lên và lòng sông được phủ trong ánh sáng nhẹ dịu.

Ánh sáng bừng tỏa khi nó chạm vào vòng phép làm nó mờ đi.

Cả viên đá phát sáng cũng biến mất, phân rã trôi theo dòng nước.

【Cấp độ Kỹ năng cơ bản 〖Thánh linh〗 đã tăng từ 1 lên 2】

...Tốt quá bạn tôi.

Rồi chất độc sẽ tự hết.

“Ooh! Tuyệt vời ngài Long thần!”

Baron reo lên hớn hở.

Tôi sẽ dành phần giải thích lại cho Baron.

Tiếp theo… chúng sẽ sớm trực tiếp ra tay, chúng ta phải cẩn trọng...

Tôi không biết số lượng kẻ thù có bao nhiêu.

Nếu cỡ năm hoặc sáu… hay đến tận hai mươi thì vẫn ổn…

Còn hơn nữa thì việc che chở cho cả ngôi làng rất khó khăn.

Tôi đã chữa cho họ rồi... nhưng là chỉ đủ để không còn nguy hiểm tính mạng.

Hiếm để ai trong số họ đủ sức tham gia trận chiến.

Thiếu vắng sư tế, mọi người không còn được dẫn dắt.

Nếu chúng tấn công từ nhiều hướng thì thương vong là chuyện không thể tránh.

“Chúng ta cùng trở về thông báo cho dân làng đi thưa ngài!”

Baron gọi.

“...Guoooo.”

Tôi lắc đầu đáp lại.

Chưa thể.

Còn nhiều chuyện cần phải làm.

Nếu được tôi muốn sự giúp đỡ của Baron.

“Ngài Long thần?”

Khi chỉ có mỗi bản thân tôi e là mình không thể bảo vệ ngôi làng được...

Tôi cần gọi sự hỗ trợ từ bên phía đối nghịch Long thần.

Có một người phụ nữ cũng có khả năng 〖Cảm quan〗 ở đó.

Không chừng đó là vị sư tế mà mọi người không muốn nhắc tên.



Muốn họ hợp tác, tôi cần trao đổi chính xác nhất những gì mà chúng ta đã biết được.

Lần cuối khi ở đó, tôi đã giải cứu lũ trẻ và trừ khử Manticore.

Vì vậy sẽ không để lại ấn tượng xấu đâu.

Chỉ cần chờ thời gian thích hợp chuyện giữa hai ngôi làng có thể sẽ được hóa giải…

Kế hoạch đã có tiến triển đôi chút, nhưng tôi đã tạm gác qua vì lo lắng họ có chịu hiểu nhau hay không.

Vì ngôi làng đang trong tình thế nguy hiểm, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu bỏ họ lại thì vấn đề cũng sẽ kéo đến bên phía đối nghịch Long thần, giúp đỡ là chuyện nên làm.

Thêm nữa tôi đã biết chức vụ thực sự của Long thần quá cố, tôi có tất cả năng lực nơi họ kỳ vọng.

Đó không phải là một ý tưởng tồi.

Còn gì nữa nào…

Thật sự thì nguồn độc được đặt ở đây quả là may mắn.

Có lẽ nhóm của Derek không biết ngôi làng đã bị chia tách.

Nếu chúng hạ độc ở trên thượng nguồn hơn nữa thì tất cả đều bị ảnh hưởng rồi.

Bên phía đối nghịch Long thần sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.

Nếu đã đến đây rồi thì thăm hỏi cũng tốt.

「Tôi ghét những người đó...」

Sao vậy?

Không phải cô đã xả 〖Hồi sức tăng cường〗 như điên dù chúng ta sắp cạn MP khi được quấn quýt bên lũ trẻ đấy ư?

「Là lão già bốc mùi với tên khoác lác」

...Bốc mùi… khoác lác… À, Nargom và Yarg.

Thật vậy, không ai trong họ dễ mến cả.

Yarg giờ chắc đang căm thù lắm.

Bàn tay năm ngón bị cắn trụi lủi luôn mà.

“Ngài Long thần, họ sẽ đến tìm chúng ta nếu còn ở đây mất… Hãy mau…”

Baron ngoắc cả hai tay gọi tôi…

Trời ạ, tôi hiểu tiếng người mà…

“Guoh.”

Tôi ra dấu bằng mắt bảo anh ta đi lên thượng nguồn.

“Th- Thưa ngài! Thần không nghĩ họ là người đã gây ra chuyện này đâu!”

Baron hối hả đuổi theo.

*** Kazuha support siêu mạnh cho HuTao :)) ***