Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 57




Hôm nay tôi đã ngủ nhiều hơn thường ngày.

Tối qua là một đêm mệt mỏi, vậy nên tôi muốn hồi phục lại lượng HP nhiều nhất có thể.

“Kishi…. Kishi….”

Tôi nghĩ thằn lằn đen đã phải dậy từ sớm, nhưng khi nhìn sang, em ấy vẫn còn đang nằm kế bên tôi.

Đêm qua ẻm cũng đã phải thức trắng.

Thằn lằn đen đã bắt đầu cảnh giác hơn trước, có lẽ vì thế mà ẻm đã không được ngủ tròn giấc. Nhưng chắc sẽ ổn thôi…

Tôi sử dụng kiểm tra trạng thái để kiểm tra những vết thương hôm qua.

———————————————

Loài: Calamity Plague Child Dragon

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 37/40

HP: 148/161

MP: 157/157

———————————————

Chà, dù vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy cũng đã đủ cho cả ngày hôm nay.

Nói thế chứ giờ đã gần trưa rồi, chỉ còn nửa ngày nữa thôi là mặt trời sẽ lặn.
Tôi tiện kiểm tra luôn trạng thái của thằn lằn đen khi ẻm còn đang ngủ.

———————————————

Loài: Venom · Princess Lecherta

Trạng thái: Ngủ

Cấp độ: 23/35

HP: 120/120

MP: 143/143

———————————————

Ừm, có vẻ như em ấy vẫn ổn.

Cơ mà, sau trận chiến với khuyển hai đầu, ẻm đã tăng lên thêm ba cấp.

Lúc trước cấp độ của thằn lằn đen là 20, dường như điểm kinh nghiệm mà ẻm nhận được không nhiều lắm.

Tôi có nên cảm thấy tội lỗi vì mình nhận được nhiều điểm kinh nghiệm hơn nhờ cái skill ăn gian đó? (Trans: skill danh hiệu “Trứng di động” ấy mà)

Tuy nhiên, dù sao đi nữa thằn lằn đen cũng sẽ tiến hóa sớm thôi.

Thành thực mà nói, nếu em ấy tiến hóa, tôi sẽ không đoán trước được chuyến đi săn lần tới sẽ như thế nào.

Lần chạm trán với khuyển hai đầu quả thực là một trận chiến khó khăn.
Sau khi thằn lằn đen đã thức dậy, chúng tôi ăn thịt khô cho bữa sáng.

Ăn xong, tôi đặt một chiếc bình gốm trước mặt ẻm.

“Kishi?”

“Gaa.”

Thằn lằn đen nghiêng đầu tò mò.

“Kishishi?”

“Gaa!”

“Kishii!”

Tôi dùng lời nói lẫn cử chỉ để ra hiệu rằng tôi muốn nhờ ẻm tẩm độc vào những miếng thịt khô.

Bằng cách nào đó thằn lằn đen đã hiểu được lời tôi nói, hành động của ẻm đã cho thấy điều đó.

Sớm thôi, lũ khỉ mất nết kia sẽ lại mò đến.

Cái bẫy này chắc chắn sẽ dạy cho chúng bài học rằng chúng đã chọn nhầm người để gây sự.

Có bốn con trong số chúng, và chúng luôn đi theo nhóm.

Nếu hạ độc thành công một con, tôi và thằn lằn đen sẽ lo liệu được ba con còn lại.

Cấp của tôi hiện giờ đã là 37/40, chỉ còn ba cấp nữa thôi.

Xử hết lũ khỉ kia chắc là đủ để tiến hóa rồi.
Ngay khi tiến hóa, tôi sẽ rũ bỏ được hình dáng sặc mùi bạo lực này.

Sau đó, tôi sẽ có thể tiếp cận những sinh vật khác một cách thân thiện mà không bị tấn công hay bị chiếc búa đập vào người.

Thằn lằn đen rất thông minh, chắc chắn ẻm sẽ nhận ra dù tôi có biến đổi sang hình dạng mới đi chăng nữa.

Thằn lằn đen đi ra góc hang rồi rục đầu vào trong chiếc bình để tiết ra chất độc.

Đứng quan sát được một lúc, tôi gãi đầu và quyết định quay lưng lại để chờ cho đến khi ẻm xong việc.

Tôi không hiểu vì sao mình lại làm thế? Ờ thì, có lẽ do tôi không muốn nghĩ rằng chất độc mà mình sẽ dùng làm bẫy đó là nước dãi của ẻm.

Nhắc đến kỹ năng phun khói độc mà thằn lằn đen đã sử dụng, nó cũng khá là khủng khϊếp bởi thời gian tồn tại của làn khói rất lâu trong khi hiệu ứng kịch độc tác động mạnh mẽ tùy thuộc vào đối tượng bị nhiễm.
Và rồi, kết quả cho ra thật hoàn mỹ!

Đầu tiên, chất độc có màu hơi nhạt.

Điều này khiến cho màu của miếng thịt gần như không thay đổi.

Chắc chắn sẽ rất khó để phân biệt được nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.

Tiếp đó, mùi vị cũng rất nhẹ.

Trước đây tôi từng rắc bột Phi Perris lên để che đi mùi vị của chất độc mà tôi tự điều chế, tuy nhiên vì mũi của lũ khỉ rất thính nên chúng đã không bị mắc mưu.

Đúng như mong đợi, chuyên gia độc dược có khác!

Tôi ngâm vài miếng thịt vào chiếc bình có chứa độc rồi sau đó để chúng lẫn vào những miếng thịt khô khác đang treo trên cây.

Tôi đánh dấu lên những cành cây để tránh việc chính tôi ăn nhầm phải chúng.

Bởi hai tay tôi cũng đã bắt đầu lở loét vì nhiễm độc, sau khi hoàn thành cái bẫy, thằn lằn đen liếm lên hai tay tôi để giải trừ hiệu ứng.
Cùng với thằn lằn đen, chúng tôi nấp ở cửa hang và quan sát cái cây treo những miếng thịt khô từ xa.

Những kẻ ăn chùa kia chắc chắn sẽ lại đến.

……..

Mặc dù ban đầu chúng tôi rất hào hứng, nhưng mọi thứ có vẻ diễn ra không suôn sẻ cho lắm.

Vẫn chưa có ma nào tới cả.

Tôi có nên tăng thêm số lượng thịt không?

Hay là quét thêm gia vị Phi Perris để tăng thêm mùi hương nhằm dụ khị chúng?

“Kishii~”

Thằn lằn đen cũng kêu lên một tiếng uể oải, có vẻ như ẻm cũng đã bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.

Khi tôi và ẻm nhìn nhau, cả hai đều đồng ý rằng quan sát là một công việc nhàm chán nên đã trở lại vào trong hang nằm chơi để gϊếŧ thời gian.

“Aook! Aoook! Aook!”

Một khoảng thời gian trôi qua, khi tôi hoàn toàn quên đi mục đích ban đầu thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu rên đau đớn.
Chắc chắn là bọn chúng!

Mặc dù bề ngoài giống như một con khỉ với bộ lông màu đỏ, nhưng tiếng kêu của nó chẳng hề giống khỉ chút nào.

“Aaok!”

“Aook!”

“Aaaok!”

Một con khỉ đã rớt từ trên cây xuống và sùi bọt mép, ba con còn lại thì đang nhảy nhót xung quanh.

Tụi nó đang làm cái quái gì thế? Vũ điệu cồng chiêng à?? (Trans: Chém chút)

Giờ thì, tôi tự hỏi nó đã trúng phải bao nhiêu lượng độc.

———————————————

Loài: Red Orangutan (Vượn lông đỏ)

Trạng thái: Trúng độc (Nặng)

Cấp độ: 16/30

HP: 68/96

MP: 83/83

———————————————

Ha ha, thành công rồi! Thành công rồi!

Khả năng chiến đấu của mỗi cá nhân trong số chúng không cao. Mặc dù kĩ năng khá đa dạng nhưng chỉ số của chúng vẫn yếu hơn gấu bùn.

Nếu thế thì một mình tôi có thể cân tốt cả hai con cùng lúc.
Đầu tiên, một con đã bị trúng độc và không thể chiến đấu nên chỉ còn ba con. Tôi và thằn lằn đen hoàn toàn có thể giải quyết số còn lại.

Đã đến lúc dạy cho lũ trộm này phép tắc lịch sự tối thiểu khi trộm đồ ăn của người khác.

Tôi sẽ biến chúng thành bữa tối cùng với mớ điểm kinh nghiệm ngon lành.