“Hah…… Hah ……”
Milia nắm lấy vai cô ấy và thở hổn hển.
Vết thương còn mới có thể thấy rõ ở lỗ hổng trên vai cô ấy, trông thật đau đớn.
Khi tôi kiểm tra trạng thái của cô ấy, nó đang ở trong tình trạng〖Chảy máu〗, và cô ấy cũng chẳng còn bao nhiêu HP nữa.
Tuy nhiên, Millia có thể dùng MP của mình để sử dụng kỹ năng hồi phục, nên hiện tại vẫn còn khá ổn.
“…… Bạch ma thuật (White magic),〖Nghỉ ngơi〗”
Khi cô ấy vừa niệm chú, một luồng sáng ấm áp lan tỏa và bao lấy cổ tôi.
Cơn đau do sử dụng〖Kẹp hạt dẻ〗một cách cưỡng ép đã được xoa dịu nhanh chóng.
“Ga, Gaa!?”
Tại sao?… Rõ ràng Milia đang ở trong tình trạng chẳng kém gì tôi.
“Cổ của cậu…. từ khi nãy, vì trông nó có vẻ đau……”
Dù đang chịu đựng sự đau đớn, cô ấy vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Đi thôi ..… tới chỗ ngôi làng. Tôi không sao đâu.”
Vết thương của Milia vẫn chưa lành một xíu nào.
Dù tay đang giữ chặt vết thương, máu vẫn rỉ ra từ khe hở giữa những ngón tay của cô ấy.
Chắc chắn trong rừng sẽ có nhiều loại lá cây có thể dùng để cầm máu.
Nếu chịu khó một chút, có thể tôi sẽ tìm ra được ngay.
Nhưng hiện giờ thì quá nguy hiểm.
Nếu nhìn ra đằng sau, tôi đã có thể thấy Little Rock Dragon ở đó.
“GuuGAAOOOOOOOOO!”
Tôi kiểm tra trạng thái của nó, và nhận ra nhiều điều đáng sợ.
Nó có trạng thái bất thường〖Giận dữ〗, cái này cũng dễ hiểu thôi.
Và đúng như dự đoán.
Cấp độ của nó rất cao.
Dù tôi không biết có phải là cùng một con rồng hay không, nhưng lần này nó mạnh hơn trước rất nhiều.
Tôi cần phải giảm sự chênh lệch về sức mạnh bằng cách vạch ra những chiến lược. Nếu thành công, có thể tôi sẽ có cơ hội thắng…… Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, cách biệt về sức mạnh vẫn là quá lớn.
Tôi sẽ hoàn toàn bị chà đạp.
“Irushia-san!”
Tôi hoàn hồn lại khi Milia gọi tên mình.
Tôi cúi người xuống, đặt Milia trên lưng và bắt đầu chạy về hướng ngôi làng.
…………………………
Tại khu vực lối vào của ngôi làng, có năm người dân đang nằm ở đó.
Hai người trong số bọn họ đang giữ những cây cung đã bị gãy trong tay, hai người còn lại thì đang nắm chặt những thứ trông giống như nông cụ, và người cuối cùng thì đang cố gắng đứng dậy bằng cách chống cây thương của anh ta xuống mặt đất.
Một trong số năm người đó đã ngừng thở.
Là một chú nhóc với nông cụ trên tay.
Đứa trẻ nhất trong năm người.
Khi tôi kiểm tra trạng thái, nó cho thấy〖HP: 0/12〗, thật là đáng tiếc. Tôi bất giác ngoảnh mặt đi.
“Khốn nạn, cả lũ bọn chúng…”
Đối mặt với những người dân đang lảo đảo đứng dậy là một con sói xanh đang liếm môi của nó.
Đó là một con Mahaa, là cái con không tham gia với đám đã đuổi theo chúng tôi trước đó.
Chắc chắn Douz đã cưỡi nó đến đây.
Có lẽ vì Douz bị chặn lại tại đây, nên hắn đã sai con sói tấn công họ trong khi tiếp tục tiến vào ngôi làng.
“Gaaaaa!”
Tôi dùng〖Hống〗từ phía sau con Maaha, để nó chuyển sự chú ý vào tôi.
Dân làng cũng chú ý sang tôi.
Người đàn ông cầm thương trợn to đôi mắt, bất giác làm rơi vũ khí của mình xuống đất.
Tiếp nối cây thương, bản thân anh ta cũng ngã khuỵ xuống.
“T-thật…thật, vô lí! Tại sao… hết con này đến con khác…… không những thế lại là một con rồng nữa…”
Mất hoàn toàn ý chí, mọi người xung quanh cũng bắt đầu nức nở và tuôn ra nước mắt.
Dù Milia đang cưỡi trên lưng tôi…… những phản ứng đó, có thể họ chỉ thấy mỗi mình tôi thôi nhỉ?
Cũng không thể trách được, cơ mà tôi cảm thấy tổn thương quá.
Con Mahaa lao đến, tôi ghìm nó xuống và khoét qua người nó một nhát chí tử mà không gặp khó khăn nào.
Bởi vì thông báo hiện lên nói rằng tôi không nhận được điểm kinh nghiệm nào do cấp độ của tôi đã đạt tối đa, tôi có thể yên tâm xác nhận rằng nó đã bị hạ.
“M-Mọi người! Xin hãy bình tĩnh! Con rồng này, cậu ấy đến để cứu ngôi làng!”
Milia trèo xuống khỏi lưng tôi, đặt tay lên vai gã đàn ông cầm thương đang khóc và nói những lời đó.
Ngay sau đó, cô ấy thấy cậu nhóc cầm nông cụ trông có vẻ bị thương nặng nhất và vội vàng chạy lại.
“Agnes, Này! Em không sao chứ!?”
Là cậu nhóc có số〖HP:0/12〗.
Không thể giữ được bình tĩnh, tôi nghiến răng trong vô thức.
“Agnes! AGNES!”
“Gaa!”
Tôi gầm nhẹ một tiếng, ra hiệu rằng tôi cần phải đi tiếp.
Tôi cần phải ngăn Douz lại.
Nếu con rồng đá nổi cơn cuồng nộ trong ngôi làng, tôi không thể tưởng tượng được còn bao nhiêu người nữa sẽ phải chết.
“C-Chờ đã! Nếu tôi không đi với cậu… nếu chỉ có mỗi một mình Irushia-san đi thì sẽ chỉ làm cho dân làng thêm sợ hãi mà thôi!”
“Tôi sẽ đi với con rồng! Milia, mau sơ tán những người này và trốn đi! Ở lại ngôi làng có thể sẽ càng thêm nguy hiểm!”
“Nhưng ……”
“Nhanh đi đi! Tôi… tôi đã được huấn luyện để đối mặt với những tình huống như thế này!”
Người đàn ông cầm thương với bộ râu rậm quát lớn.
Sau đó anh ta quay mặt về phía tôi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt.
Có lẽ anh ta không tin tưởng tôi hoàn toàn, vốn là một con rồng.
Từ biểu cảm trên gương mặt tôi có thể thấy anh ta đang nghi ngờ.
“V-Vậy nhờ cậu nhé. Nhân tiện, Irushia, là tên cậu hả?”
Trong khi cất lên những từ ngữ đó một cách rụt rè, anh ta đưa tay ra.
Tôi cũng nhấc tay mình lên, phô ra những bộ móng vuốt, và khẽ gật đầu một cái.
Nếu chúng tôi bắt tay theo đúng nghĩa, chắc chắn anh ta sẽ mất cánh tay đó.
Nhận ra ra điều đó, anh ta rút tay lại một cách gượng gạo.
Có vẻ như không khí cảnh giác xung quanh anh ta cũng đã giảm bớt một ít.
“Gaa!”
Tôi gầm lên một tiếng nhỏ, và cúi lưng xuống.
“Tôi có thể leo lên đó được không vậy?”
“Gaa!”
Với người đàn ông cầm thương cưỡi trên lưng, tôi chạy về hướng trung tâm ngôi làng.
Có vẻ như anh ấy được gọi là Gregory, Tôi xác nhận được từ bảng trạng thái của anh ấy.
Anh ấy có một bên chân bị thương, và đang mang trạng thái〖Chảy máu〗, nhưng xét đến HP thì trông anh ấy vẫn còn khá an toàn để di chuyển.
Dù sở hữu một bộ râu rậm rạp, tôi tin là anh ấy vẫn còn đang trong độ tuổi 20.
“Thật sự, tôi chưa từng nghĩ đến việc một con hắc long lại chọn đứng về phe của con người…”
Gregory khẽ lẩm bẩm.
Hắc long sao… nghĩa là một con rồng có thuộc tính bóng tối hay đại loại thế?
“Gaa”
Tôi gầm lên một tiếng để trả lời.
Gregory cũng đáp lại bằng tiếng cười nhẹ.
“Hieeee! Là một con rồng!”
“S-sao Gregory lại cưỡi trên lưng nó!?”
Khi tôi băng qua cánh đồng, tiếng hét phát ra từ những người dân đang làm ruộng…
“Irushia, xin lỗi nhưng phiền cậu hãy dừng lại một lát.”
Nghe Gregory nói vậy, tôi dừng chân lại.
“Này! Mọi người có thấy Douz hay con quái vật nào đến đây không!?”
Giọng của Gregory vọng về phía những người ở ngoài đồng.
“Quái vật!? Ở-ở ngôi làng này có sự bảo vệ linh liêng của Vệ Thần, những sinh vật có trí tuệ thấp kém như lũ quái vật làm sao có thể vào đây được? Đừng đùa mấy thứ như vậy chứ.”
“Tôi không đùa! Mọi người có thấy Douz không!? Có thể chính anh ta là người đã dẫn lũ quái vật đến!”
“Có! Tôi có thấy! Đúng rồi, anh ta có vẻ như đang bị thương! Chỉ mới vài phút trước! Dù tôi có gọi bao nhiêu lần đi nữa, anh ta vẫn cứ tiếp tục chạy… anh ta đang hướng tới khu vực ngọn tháp! Cơ mà này, c-chuyện quái gì đã xảy ra vậy …”
“Mọi người cũng mau mau rời khỏi đây đi. Hãy chạy về phía tây của ngôi làng, chắc chắn mọi người sẽ được an toàn ở đó. Irushia, nhờ cậu!”
“Gaa!”
Hiện tại, đáng tiếc là chúng tôi không có thời gian để giải thích.
Bởi rủi ro có thể sẽ bị mất dấu Douz, hoặc cũng có khả năng hắn ta sẽ nổi xung lên và vung kiếm loạn xạ.
Chúng tôi bắt đầu chạy về hướng ngọn tháp đang nhô cao trước mắt.