Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 81




“Gaaaaaaa!”

Tôi rống lên để xóc lại tinh thần, và bắt đầu chạy về phía con rồng đá.

Cơ thể tôi nặng trĩu.

Tôi đã mất khá nhiều máu.

Tầm nhìn của tôi cũng không còn rõ ràng nữa.

Nhưng tôi vẫn có thể di chuyển được.

Nếu tiến hóa thành〖Little Arc Dragon〗, tôi sẽ có thể sử dụng phép thuật hồi phục lên bản thân.

Như vậy, không chỉ HP của tôi được đảm bảo, sức lực của tôi cũng sẽ trở lại.

Tuy nhiên tôi chưa thể tiến hóa được.

Tôi cần phải tiến hóa sau khi cứu được Gregory đang bị kẹt ở chỗ khe nứt.

Nếu tiến hóa thành〖Little Arc Dragon〗ngay bây giờ, hình dạng cơ thể tôi sẽ biến đổi rất nhiều, có khả năng tôi sẽ không thể di chuyển được như ý muốn.

Nếu không thể cứu Gregory kịp lúc, mọi thứ sẽ là vô nghĩa.

Đầu tiên, tôi sẽ cứu Gregory với hình dạng hiện tại, rồi tiến hóa thành〖Little Arc Dragon〗, rồi dùng phép thuật hồi phục lên tất cả những người bị thương bao gồm cả Gregory.
Sau đó, tôi sẽ cầm chân con rồng đá trong khi để cho Gregory và mọi người cứu những dân làng còn lại.

Bên cạnh Gregory, vẫn còn rất nhiều người đang bị kẹt ở những khe nứt xung quanh.

Tuy nhiên ngoài những người đã chết ra, không có ai bị thương đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu tôi cứ dùng〖Lăn〗để né tránh trong khi sử dụng phép thuật hồi phục, tôi có thể câu giờ cho dân làng chạy thoát với chiến thuật này.

Có thể tôi sẽ không đánh bại được nó.

Nhưng ít nhất tôi có thể làm vậy.

【Nếu tiến hóa thành〖Little Arc Dragon〗, khả năng thắng là 4%, khả năng cứu được dân làng ít hơn 1%】

Trong thoáng chốc, lời nói của〖Thần ngôn〗lại lướt qua trong đầu tôi.Đừng nghĩ gì hết.Đừng nghĩ gì về nó hết.Cứ quên nó đi.

Rồng đá nhỏ bắt đầu hít một hơi thật sâu.

Cơ thể bằng đá của nó căng phồng thấy rõ.
Nó sắp sửa dùng hơi thở để tấn công.

Tuy chưa thấy bao giờ, chắc chắn đó là〖Hơi thở cát〗

Hiện tại chỉ có mỗi mình tôi đang nằm trong phạm vi tấn công của nó.

Tôi sử dụng〖Lăn〗luồn dưới chân con rồng đá.

Nó sẽ không đánh trúng tôi ở đây nhỉ?

Vừa nhắc đến, một luồng khí bằng cát thổi tung nơi tôi vừa rời khỏi.

Tôi tiếp tục di chuyển ra sau con rồng đá rồi ngừng sử dụng〖Lăn〗

“U-uurgh….”

Tôi kéo Gregory đang rêи ɾỉ ra khỏi khe nứt.

Việc giải cứu đã thành công, giờ tôi có thể tiến hóa thành〖Little Arc Dragon〗mà không gặp trở ngại nào, sau đó tôi sẽ tiến hành chữa thương cho Gregory…

【Nếu tiến hóa thành〖Little Arc Dragon〗, khả năng thắng là 4%, khả năng cứu được dân làng ít hơn 1%】

……. Nếu điều đó là thật, tôi vẫn sẽ liều mạng ngăn cản Rồng đá nhỏ, tôi tự hỏi liệu mình có thể cứu được bao nhiêu người?
Phút lưỡng lự đã khiến cho quyết định của tôi bị trì hoãn.

Tôi quyết định giũ bỏ mọi lo lắng, nhưng ngay khi sắp sửa tiến hóa, có thứ gì đó bất ngờ chạm vào chân tôi.

Đó là bàn tay của Gregory.

“…. đừng bận tâm đến tôi.”

Đó là một giọng nói thều thào, yếu ớt.

Nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ từ nó.

“…. Một hắc long như cậu, lại chiến đấu để bảo vệ làng của chúng tôi, đó là điều mà tôi không thể hiểu được. Mặc dù có thể chỉ là do tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy được thiện chí ở cậu. Khi nhìn vào cậu, tôi có thể thấy rõ đôi mắt của một con người, mặc dù cậu là rồng.

Hoặc ít ra, tôi biết cậu không hành động vì sự ích kỷ của bản thân.”

Gregory nói khi nhìn trực diện vào tôi.

Anh ấy đang nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi.
Ánh mắt của Gregory, là một ánh mắt tôi đã thấy trước đây.

Đó không phải ánh mắt khi nhìn một con quái vật, mà là ánh mắt khi nhìn một con người.

“Vì vậy, từ quan điểm của tôi, có thể đó chỉ là trực giác. Kể cả khi đó là trực giác, có thể… điều mà tôi sắp sửa yêu cầu, sẽ không đúng với ý định thật sự của cậu. Có thể đó là một yêu cầu ích kỷ, hay thậm chí tàn nhẫn. Tuy nhiên, kể cả như vậy, tôi không còn ai khác ngoài cậu để nhờ giúp đỡ nữa cả. Xin hãy thứ lỗi cho tôi.”

Anh ấy đang muốn nói gì vậy…?

Thậm chí điều đó sẽ nằm ngoài ý muốn của tôi ư…

“…. Xin cậu, việc cứu tôi không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng ngôi làng, tôi xin cậu hãy cứu lấy ngôi làng.”

Sau khi nói ra tất cả điều đó, đôi mắt của Gregory trở nên mất hết sức sống.

Tôi biết rằng anh ấy vẫn còn sống, nhưng chỉ còn chút HP ít ỏi mà thôi.
Những gì mà Gregory nói, tôi không hiểu được.

Tuy nhiên, ngay sau đó đã tôi nhận ra.

Tôi không nghĩ Gregory biết tất cả mọi chuyện, nhưng chắc chắn là, anh ấy đã phần nào đoán được qua sự lưỡng lự trong hành động của tôi, cũng như việc tôi cứ tiếp tục câu kéo thời gian trong tình trạng bất lợi như vậy.

Để đánh bại Rồng đá nhỏ, chỉ có một con đường duy nhất.

Nhưng dù vô tình hay cố ý, tôi đã luôn bác bỏ điều đó trong vô thức. Có vẻ như ngay cả tôi cũng không nhận ra rằng, mình chỉ đang cố gắng để được sự công nhận từ dân làng mà thôi.

Tôi chỉ đang muốn được mọi người công nhận như một anh hùng cứu giúp dân làng.

Một〖Anh hùng nhỏ bé〗thực thụ.

Như để tự lừa dối bản thân, tôi quay mặt nhìn sang chỗ khác, bởi tôi sẽ không thể làm được nếu nhìn trực tiếp.
Tôi nhẹ nhàng kề móng vuốt bên cổ của Gregory.

Giật đứt ngay tại chỗ.

Tôi quay mặt khỏi nơi mà chiếc đầu rớt xuống, tôi không muốn nhìn.

Những người dân xung quanh sau khi thấy cảnh tượng đó, bắt đầu hoảng loạn.

Chẳng trách được.

Một con rồng vốn được dân làng tin tưởng, bỗng quay sang phản bội họ.

【Không thể tích lũy thêm điểm kinh nghiệm vì bạn đã ở cấp độ MAX】

【Cấp độ danh hiệu〖Con đường tà ác〗đã tăng từ 4 lên 5】

【Cấp độ danh hiệu〖Thảm họa〗đã tăng từ 1 lên 3】

【Cấp độ danh hiệu〖Vua hèn hạ〗đã tăng từ 1 lên 2】

Vì cấp độ của những danh hiệu đó đã tăng, chắc chắn sẽ có lựa chọn tiến hóa mới.

Một lựa chọn duy nhất mà tôi có thể thắng.

Chắc chắn sẽ là chủng loài tiếp theo của〖Plague Kid Dragon〗, không phải〖Jormungand〗.

Bởi trước đó tôi đã cố tình không tăng cấp cho những kỹ năng tiêu cực này, việc nó không xuất hiện là đương nhiên.
“Hieeeeeeee!”

“Ch-chyện gì thế này? Tôi tưởng nó không phải kẻ thù chứ…. Chỉ vì Gregory đã mang nó tới đây… tôi đã tưởng chúng ta có thể tin được nó…aaa, aaaa, aaahh…”

“Ngôi làng này tiêu rồi! Hãy chạy mau! Bỏ những người bị thương lại đi! Đã quá muộn rồi!!”

Người dân xung quanh vẫn quan sát từ nãy đến giờ, bắt đầu bỏ chạy tán loạn sau khi chứng kiến cái chết của Gregory.

Khi tôi nhận ra, mắt tôi vẫn đang vô thức nhìn theo bóng lưng của họ.

Kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy chút ray rứt nào cả. Có vẻ như tôi đã vượt khỏi lằn ranh giới giữa một con người và quái vật rồi.

Tất cả những gì tôi cảm thấy hiện tại, chỉ là sự trống rỗng.