Phương Bách Giao vừa nói "không cần đâu, việc nên làm thôi.." dứt câu một đám người cảnh vệ của Âu Mạt Nhi chạy hì hụt đến. Cô an tâm rồi nhanh chóng rời đi ngay.
Tiểu Hinh đưa cô về nhà, Phương Bách Giao trong suốt đoạn đường về nhà cứ nhìn chầm chầm vào viên ngọc cầm trên tay, thiết kế của nó trông giống như mặt dây chuyền là một biểu tượng gì đó trông rất quen mà cô không thể nhớ ra được.
____________________________________________________
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Âu Duật Phong về đến nhà, hắn không ăn tối mà đi thẳng về phòng. Hắn chợt nãy ra ý nghĩ gì đó rồi lấy điện thoại ra gọi điện, hơn năm phút mà đầu dây bên kia không nhấc máy hắn ngồi bật dậy nhíu mày nhìn dãy số trên màn hình điện thoại "cô chết chắc rồi" hắn mặc một bộ đồ đơn giản nhưng không kém phần sang chảnh và đắc tiền nhanh chóng cầm chìa khoá xe rồi đi ra, xuống lầu nhìn thấy Ngô Ái Ngọc vừa vào nhà hắn bắt đầu không vui nhìn đám người hầu "các người cho rằng đây là cái chùa hay nhà không chủ vậy hả" giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại thoát rõ vẻ lạnh lùng và uy quyền thật sự. Bà quản gia sợ sệt cố gắng giải thích "thiếu...gia..cô Ngô nói đây là lệnh của Âu lão gia...chúng tôi chắc chắn sẽ không có lần sau" Ngô Ái Ngọc nhìn Âu Duật Phong, cô ta khéo léo đi tới ôm lấy hắn "Phong..em xin lỗi vì chuyện lần trước..đừng đuổi em đi nữa được không" Âu Duật Phong cười lạnh đẩy cô ta ra đi thẳng ra ngoài, hắn không quên để lại một câu "tiễn khách đi dì Ưng" bà quản gia dật mình đi tới mời Ngô Ái Ngọc ra ngoài.
Sự nhục nhã và cơn tức giận của cô ta lúc này không biết nên diễn tả bao nhiêu cho hết.
___________________________________________________
Phương Bách Giao vừa tắm xong thì nằm bệt xuống giường ngấm nghía viên ngọc sáng mới trên tay, đây chắc chắn không phải là đồ rẻ tiền được nhưng ai có thể làm rơi mất nó được chứ.
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa vang lên, cô đặt viên ngọc lên bàn rồi ra mở cửa cô nghĩ là chị Lâm đến nhưng mà lại không phải. Là tên oan gia của cô.
Âu Duật Phong hiên ngang đi vào ngồi xuống ghế hậm hực nói "cô dám không nghe điện thoại của tôi".
Phương Bách Giao thở dài, lúc nãy quả thật cô cố ý không nghe thật nhưng không nghĩ hắn ta sẽ đến đây để hỏi tội cô "tôi không nghe thấy" Âu Duật Phong im lặng một lúc rồi lên tiếng "chuyển về dinh thư tôi ở đi nơi tồi tàn này sao có thể ở được" cô đang uống nước cũng bị phun ra hết "anh..nói..gì thế hả" hắn gác chéo chân lên bàn, nhếch môi cười "vui đến thế cơ à" hắn tự luyến thật, không thấy cô đang lo lắng đến phát run à bình thường né hắn còn không kịp bây giờ lại bảo qua nhà hắn ở sao...thật vớ vẫn.
"Không bao giờ, tôi và anh chỉ kí hợp đồng ba tháng thôi và tôi cũng đã tuân thủ luật lệ trong hợp đồng".
"Sau ba tháng cô có thể rời đi...và cô không thể từ chối dù có muốn hay là không thì cũng phải chuyển cô hiểu ý tôi mà phải không" hắn đắc ý nhìn cô, nhưng hắn nói đúng cô không thể lựa chọn được. Cô đang kí kết hợp đồng bán thân với một tên ác ma đây là điều cô luôn khắc ở trong đầu. Thấy cô im lặng, hắn cũng rời đi và nói "ngày mai khi tôi về phải thấy mặt cô ở đó đấy".