Phương Bách Giao đưa Âu lão phu nhân và Âu Mạt Nhi về phòng cẩn thận, theo lễ phép cô cuối đầu chào một cái rồi nhanh chóng ra ngoài. Vừa đến cửa phòng thì Âu lão phu nhân đột nhiên lên tiếng "khoang đã lại đây ngồi với bà một chút" giọng của Âu lão phu nhân nhẹ nhàng không giống như giọng điệu ghét bỏ khi nói chuyện với Ngô Ái Ngọc khi nãy.
Phương Bách Giao vâng lời quay lại ngồi xuống, Âu Mạt Nhi cười tươi sờ sờ lấy bàn tay của cô "chị..chị nhớ em không..hoá ra chị là bạn gái của anh hai mắt nhìn người của anh hai quả nhiên rất đúng mà" Âu lão phu nhân khẽ nói "bà có nghe Mạt Nhi kể rồi, cháu và Duật Phong có thật là yêu nhau không" Phương Bách Giao đột nhiên khựng lại một lát "không..không phải đâu thưa Âu lão phu nhân..tôi là kẻ hèn mọn sao có thể yêu Âu tiên sinh.." Âu Mạt Nhi không vui nói "chị yên tâm, anh hai nếu muốn cưới chị chắc chắn sẽ không ai dám cản đâu.." "Âu tiểu thư..tôi không phải là ý này..".
Âu lão phu nhân cười nhẹ "ta không biết giữa hai đứa có chuyện gì nhưng mà, ta có thể nhìn ra Duật Phong nó rất để tâm đến con đó...chưa có ai có thể khiến thằng nhóc đó nóng giận đến mức đánh người vô cớ như thế đâu" Phương Bách Giao ngớ người cô cứ nghĩ hắn trước giờ đều như thế cơ đấy.
Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện gì đó nhanh chóng nói với Âu lão phu nhân và Âu Mạt Nhi "tôi nhớ còn có việc gấp không làm phiền ngài và Âu tiểu thư nghĩ ngơi nữa.." "được..cháu đi đi..".
Vừa ra khỏi phòng cô thở phào một cái nhẹ nhỏm vô cùng, cảm giác nhẹ nhỏm chưa hết thì lại gặp Âu Duật Phong đang đứng dựa vào tường nhìn cô "anh..sao anh lại nói như vậy với gia đình anh chứ" cô bực tức đi lại quát vào mặt hắn. Ngược lại với khuôn mặt nóng nảy tức giận của cô thì hắn lại cười ám mị vuốt nhẹ khuôn mặt cô "em có biết hàng ngàn cô gái mơ ước được như thế không hả" "cảm ơn nhưng tôi không cần đâu thưa Âu tiên sinh" cô ngoản mặt đi một mạch ra ngoài cổng luôn, hắn nhanh chóng đuổi theo bắt lấy tay cô "hôm nay ở lại đây một đêm, ở phía trường quay tôi đã nói rồi" Âu Duật Phong đúng là rất giỏi tính toán, biết là cô nhất định sẽ quay về trường quay ngay để tránh hắn nên hắn nhanh hơn một bước chặn cô lại.
"Này anh, hợp đồng cũng gần hết hạn anh làm vậy là quá đáng lắm rồi đấy"
"Chính vì gần hết hạn nên mới thử quá đáng một lần cho thật đáng" hắn bình tĩnh đáp lại không cần phải suy nghĩ nhiều.
Ở một nơi khác, chị Lâm và tiểu Hinh bận bộn với cả đống kịch bản và hợp đồng đưa đến.
Chị Lâm : "xem ra Âu thiếu gia này đối với Bách Giao chúng ta không phải mối quan hệ bình thường đúng không"
Tiểu Hinh đang uống nước liền đặt ly nước xuống "chị à anh ta đúng thật là rất là giàu, nhưng mà..." "thôi chị hiểu chị hiểu..làm việc tiếp nào" từ khi quay quảng cáo ở Hải Thành về thì hợp đồng hợp tác với Phương Bách Giao càng lúc càng nhiều, Âu Duật Phong thì không quan tâm cứ liên tục cho Phương Bách Giao nghĩ phép khiến chị Lâm bận rộn đến bù đầu mà sắp xếp lại cho Phương Bách Giao.
Nói về Ngô Ái Ngọc, sau khi cô ta quay về trong sự nhục nhã thì sự thù hận như nhân đôi lên. Bàn tay ả ta siết chặt lại cầm lấy điện thoại bấm một dãy số lạ gọi đi "lập tức điều tra tất cả thông tin về con nhỏ Phương Bách Giao đó cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả" cô ta tức giận quăng luôn cái máy di động lên bàn thật mạnh "Phương Bách Giao...tao nhất định định sẽ làm cho mày sống không bằng chết vì dám động vào người đàn ông của tao".
____________________________________________________
Buổi tối tại dinh thự Âu gia.
Một bữa cơm tràn đầy sát khí, nói trắng ra thì chỉ có sát khí của Âu lão gia và Âu Duật Phong mà thôi.
Âu phu nhân nhìn người phụ nữ này đánh giá, cô gái này khác hẳn với những người phụ nữ kia ở bên cạnh Âu Duật Phong, không chỉ xinh đẹp mà nhìn vào rất có thiện cảm nữa chứ. Âu lão phu nhân gắp một miếng cá chiên để vào chén của cô "Tiểu Giao ăn một chút cá đi, cháu là diễn viên đúng không cũng không cần phải quá kiêng cử việc ăn uống" Âu lão gia lập tức cau mày "hừ" một tiếng chán ghét.
"Dạ..cảm ơn..ngài" cô run đến nổi ăn không vô luôn ấy chứ.
Sau khi ăn tối xong, ai về phòng nấy đương nhiên là cô và Âu Duật Phong ở cùng một phòng. Cô nhanh lẹ chạy vào phòng tắm trước nhân lúc Âu Duật Phong còn chưa vào.
Khoảng hai mươi phút sau, cô vừa mặc quần áo chỉnh tề xong thì Âu Duật Phong cũng cùng lúc đi vào. Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô như vậy dục vọng trong mắt hắn lại nổi lên còn ác liệt hơn khi ngửi thoang thoáng mùi hương mê mụi tự nhiên từ cơ thể cô phát ra "ưm.." hắn ôm lấy cô hôn lên đôi môi mỏng manh ngọt ngào ấy, hắn đè cô ngã lên giường hôn lên cổ và xương quai xanh quyến rủ của cô "anh..không cần phải đi tắm à..tôi..cũng bị mắc bệnh sạch sẽ ấy nhé anh.." hắn nhẹ hôn lên gáy tai của cô thì thầm "lát nữa xong việc em tắm giúp tôi nhé" cô trợn tròn mắt nhìn hắn, sao hắn lại vô sỉ ghê ấy nhỉ.
Bàn tay lành lạnh sờ soạng cả thân thể cô như một ngọn lửa thiêu đốt từng tất thịt vậy. Không hiểu sao cô lại cảm giác mình dường như không còn muốn phản khán hắn nữa tim cũng đập loạn hết cả lên. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên càng thêm vẻ kiều diễm không thể cưỡng lại cả tim của hắn cũng đập loạn lên hết như cô hắn không kiềm được mỗi khi nhìn thấy cô cả hắn cũng không hiểu sao cảm giác đặc biệt này mỗi lần ở cạnh Phương Bách Giao.