Tại Thượng Tổng Tài

Chương 42: Hạnh phúc bấy lâu




Biệt thự Ngô gia.

Ngô Ái Ngọc như điên lên la hét đập đồ ầm ỉ "tao nhất định sẽ giết chết mày...con khốn chết tiệt.." Ngô Đạm Vân vừa trên lầu đi xuống, vẻ mặt tối sầm cực kì khó coi. Không nói không rằng tiến lại "bốp..đồ vô dụng" cái tát khá là mạnh dáng thẳng vào mặt ả ta, ông ta từ từ ngồi xuống quát "Âu Duật Phong hẵn là nghi ngờ mày rồi...giờ không còn cách nào nữa cổ phiếu chỉ sau một đêm bị tuột giá một cách thảm hại như vậy..." Ngô Ái Ngọc hoảng loạn ngồi dậy nước mắt dàn dụa "ba.. con xin lỗi..con.." Ngô Đạm Vân đúng lúc nghĩ ra một ý nghĩ hết sức ngu ngốc nói nhỏ cho Ngô Ái Ngọc một cách nghiêm túc, ả ban đầu có chút lo sợ nhưng rồi vui vẻ đồng ý.

Người có thể làm cho bất kì công ty lớn nhỏ nào gặp sự cố hoặc khó khăn như thế chỉ có thể là Âu Duật Phong thôi. Hắn là loại người gian xảo giống như một hồ ly già vậy, ông ta lập ra một kế hoạch ngu ngốc này giống như đang chơi trò mạo hiểm với hắn vậy.

Sau ba ngày, Phương Bách Giao đã hoàn toàn bình phục sức khoẻ. Trong suốt ba ngày cô nằm nghỉ ngơi ở nhà, Âu Duật Phong đi làm trễ nhưng về lại rất sớm cô cũng cảm thấy dường như cô không còn ghét hắn nữa ngược lại ở cạnh hắn cô cảm giác được sự ấm áp dịu dàng giống như tình yêu vậy.

Âu Duật Phong vừa tan làm thì quay về dinh thự ngay không muốn đến những nơi như hộp đêm , quán bar như trước nữa. Phương Bách Giao đang ở trong phòng nghe thấy người làm bảo hắn đã về cô không suy nghĩ mà nhanh chạy xuống lầu đón hắn...cảm giác như một cặp vợ chồng mới cưới ấy nhỉ.

Trong buổi ăn tối, Phương Bách Giao không nói gì chỉ nhìn hắn định nói gì đó rồi lại thôi. Âu Duật Phong cười cưng chiều nói với cô "ăn xong anh sẽ đưa em đi dạo phố chịu không.." đây cũng là lời cô muốn nói với hắn nãy giờ, cô nghĩ chỉ là trùng hợp hắn và cô trùng ý kiến thôi nên gật đầu đồng ý ngay.

Sau bữa ăn, cô định là ra sau vườn hít thở không khí một chút. Hắn ôm cô từ phía sau, hơi thở mùi hương thân thuộc này thật dễ chịu hắn đột nhiên móc ra một cái hộp đen nhỏ đưa trước mặt cô "anh thấy cái này sẽ hợp với em và tiện đem theo hơn" đó là viên ngọc màu xanh của cô đã được gắn vào làm thành một sợi dây chuyền mỏng vô cùng kĩ lưỡng và trông thật đắc tiền.

Phương Bách Giao ngơ người nhìn hắn thì hắn đã đeo lên cổ cho cô rồi. Hắn không xấu xa như cô nghĩ, dù sao thì ít nhất hắn cũng có trái tim như mọi người biết quan tâm đến cảm nghĩ người khác không phải loại đá sỏi cứng nhắc.

"Cảm ơn anh...Âu Duật Phong" cô kiễng chân hôn lên môi hắn, một nụ hôn có vẻ như là hạnh phúc bấy lâu của hắn. Cô chủ động hôn hắn..

Âu Duật Phong nhanh vòng eo cô lại hôn tiếp đến khi cô gần như thở không nổi nữa hắn mới buông tha cho đôi môi mỏng manh đó "chúng ta đi thôi".