Phương Bách Giao tiện tay để hộp thức ăn lên bàn rồi vội vàng rời đi.
Ngay lúc này thì Kim Mỹ Hà nhanh đứng dậy giả vờ vô tội nắm lấy tay Âu Duật Phong "tôi sẽ giải thích cô ấy hẵn đã hiểu lầm..." cho cô giải thích thì chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, cô nghĩ tôi bị ngu chắc. Hắn lạnh giọng rồi hất tay cô ta ra "Kim tiểu thư sau này không cần phải đến đây nữa, họp đồng tôi sẽ bàn trực tiếp với lại Kim tổng" hắn liếc qua Giản Huân ra hiệu thì anh ta nhanh chóng tiễn khách đi ngay lập tức.
Trong căn phòng chỉ còn lại Âu Duật Phong, hắn từ tốn ngồi xuống nhìn chiếc hộp mà Phương Bách Giao để trên bàn khẽ mỉm cười nhưng cũng chợt nhớ ra một điều hết sức quan trọng. Còn đúng một tuần nữa là sẽ kết thúc hợp đồng giữa cô và hắn, đây là bữa ăn chia tay sao...không được, hắn không thể để cô rời đi như vậy được.
Giản Huân đau khổ lo sợ gõ cửa đi vào "sếp..thật ra là em có cản nhưng mà..." Âu Duật Phong chán nãn nghe mấy lời biện minh này lắm rồi, hắn khua tay "cậu mau đi đặt hai vé đi Pháp cho tôi" "dạ..em đi ngay đây" cậu nhanh chóng tuân lệnh làm ngay.
Đi du lịch có vẻ cũng không tồi chút nào, có lẻ không nên ép buộc cô ấy. Hắn phải khiến cô tự nguyện vì hắn mà ở lại. Âu Duật Phong đã tính toán rất tỉ mỉ, khuôn mặt hắn tỏ ra một vẻ ám mị cả nụ cười cũng như thế ảm đạm nhưng lại lạnh lùng sâu xa.
Phương Bách Giao ngồi ở hàng ghế đá gần công viên giải trí gần đó thở dài chán nãn. Tại sao cô lại tức giận tại sao phải khó chịu, hắn vốn là người như thế hàng đống phụ nữ bên cạnh cô cũng chỉ là một trong sô đó thôi...thật ngu ngốc khi cô nghĩ hắn yêu cô.
"Cô có chuyện gì không vui sao ?" Một giọng nói khá lãnh đạm nhưng lại nghe rất êm tai, cô theo phản xạ nhìn lên "anh..là ai vậy" người đàn ông mặt vest xám lịch lãm lại đẹp trai vô cùng, hắn thản nhiên ngồi cạnh cô rồi từ tốn nói "tôi là Tề Thiên Hạo...đã gặp hôm ở bữa tiệc mừng thọ lần trước" lúc này cô mới nhớ ra kẻ được gọi là đối thủ nặng kí của tập đoàn Âu Hoàng là đây sao, nhìn kĩ thì hắn quả thật rất đẹp trai so với tên Âu Duật Phong đó tuy không bằng nhưng mà có vẻ ít nhiều cũng tử tế hơn một chút.
"Không có gì...Tề tiên sinh tôi có việc phải đi trước rồi tạm biệt anh" cô nghĩ tốt hơn vẫn không nên tiếp xúc với hắn dù sao cô cũng còn là tình nhân của Âu Duật Phong.
Tề Thiên Hạo có chút đau lòng nhìn cô và hẵn là biết được tại sao cô lại né tránh hắn như thế. Bóng dáng cô đã khuất xa thì một người đàn ông nào đó đi đến đưa ra tấm ảnh và nói "Tề tiên sinh...thông tin về Kim tiểu thư đã được xác minh chúng ta có cần" "về Tề thị rồi nói tiếp" hắn cắt ngang lời rồi đứng dậy rời đi, người đàn ông đó cũng cung kính đi theo.
Buổi tối ở dinh thự Cảnh Hoàng Viên.
Âu Duật Phong về nhà khá sớm hơn mọi khi, Phương Bách Giao thì ở trong phòng không khí hôm nay thật ảm đạm.
Phương Bách Giao đang ngồi hóng mát ở phía ngoài ban công nên không để ý đến Âu Duật Phong đã mở cửa đi vào. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau thì thầm "giận sao.." hắn hôn lên vành tai khiến cô không thể không đỏ mặt từ từ đẩy hắn ra "sao tôi phải giận".
Trên khuôn mặt cô hoàn toàn rất bình thản, diễn xuất thần như thế suýt nữa thì hắn cũng tin luôn rồi. Ngày mai là ngày trao giải ngôi vị ảnh hậu, hắn cũng không muốn làm phiền cô nghĩ ngơi nên chỉ đứng đó "hôm nay là cô ta tự tìm đến...anh không có làm gì với cô ta cả" đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đứng giải thích với một người phụ nữ giống như trẻ con mắc sai lầm đang nhận lỗi vậy.
"Ờ..tôi biết rồi" cô hờ hẫn nhìn hắn rồi đi ngang qua hắn vào trong phòng "nếu không còn gì nói nữa tôi đi ngủ trước đây" hắn thật sự rất muốn đi lại ôm chặt lấy cô và thịt cô ngay lập tức nhưng cuộc gọi đáng ghét nào đó lại gọi đến "alo ?" Giọng nói hắn lạnh còn hơn cả băng khiến đầu dây bên kia phải run giọng "sếp... chuyện điều tra về quá khứ của cô Bách Giao em đã tìm được rồi.." "tôi biết rồi gửi nó qua cho tôi" hắn tắt máy đi gần lại mép giường, dịu dàng hôn lên tóc cô nhỏ giọng "ngủ ngoan tiểu mèo hoang".