Phương Bách Giao chạy như ma đuổi về đến chung cư, mồ hôi ướt như tắm cô vẫn chưa khỏi bàn hoàn. Nhớ lại cảnh tượng khi nãy tim cô cứ đập loạn xạ mặt vẫn còn đỏ ửng.
Chị Lâm lúc này cũng vừa đến
"Bách Giao, em không sao chứ mặt em đỏ thế.."
Cô xoa xoa mặt rồi gượng cười như không có gì
"không sao đâu..có vẻ em bị trúng nắng hay sao thôi.."
buổi tối mà vẫn bị trúng nắng ?
Chị Lâm cũng bỏ qua không hỏi tiếp chị đến báo tin mừng
"em biết không, đạo diễn vừa gọi báo cho chị đoàn phim sẽ được tiếp tục quay vào ngày mai"
cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm dù sao cô cũng đã cắn hắn mạnh như vậy coi như huề là được.
Sau khi chị Lâm báo tin xong thì rời đi cô mệt mõi nằm xuống giường ngủ thiếp đi ngay.
________________________________________
Cảnh Hoàng Viện - vinh thự riêng của Âu Duật Phong.
Tần Cảnh An là một bác sĩ cũng là người bạn giống như Hoắc Ngạo Thiên và Cung Tử Mặc.
Hắn gọi Tần Cảnh An tới xem vết thương, Tần Cảnh An lắc đầu cười cười.
"Cuối cùng cậu cũng có ngày này, tui thấy vui đấy"
nhìn thôi cũng đủ biết là bị người ta dùng hết sức mà cắn rồi ,Âu Duật Phong trước giờ chưa bao giờ gặp tình cảnh này đương nhiên cơn đau nhức cũng làm cho hắn khá là không vui
"Cậu còn cười được à...nữ nhân chết tiệt, tôi nhất định sẽ bắt cô ta quỳ phục dưới chân tôi"
Tần Cảnh An rót một ly nước lọc và đưa cho hắn vài viên thuốc chán nãn
"Được rồi...nhưng đừng quá chớn nếu không cậu chính là người bị đau tiếp đấy"
Tần Cảnh An nhắc nhỡ rồi đứng dậy rời đi, Âu Duật Phong không để ý mấy đến lời của Tần Cảnh An lắm, hắn nằm ngã xuống giường nhắm mắt lại thì không hiểu sao lại hiện ra hình ảnh của người con gái đó và cả hương thơm tự nhiên trên người của cô khi nãy khiến hắn không thể nào quên được.
"Cộc..cộc.." tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn tỉnh táo lại
"vào đi".
Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng năm mươi lăm tuổi, ăn mặc sang trọng bước vào
"Con lại đi lêu lõng với gái về sao ?".
Giọng nói nghe vô cùng dịu dàng nhưng đi kèm với sự trách móc, hắn ngồi dậy ngay lập tức
"Mẹ !".
Bà nhìn một lượt xung quanh rồi nhìn sang đứa con trai hư hỏng của bà.
"Duật Phong, ngày mai con về Âu gia gặp vị hôn thê đi ...ba con đã sắp xếp hết rồi cả bà nội cũng nhớ con lắm"
Hắn cười như không cười thản nhiên nói
"Mẹ nói với ông ta con sẽ không nghe lời ông ta đâu ... sai lầm ba năm trước còn chưa đủ hay sao"
Bà thở dài một hơi rồi định rời đi nhưng khi bà vừa nhìn thấy vết thương của Âu Duật Phong vẫn còn đỏ máu bà kinh ngạc lo lắng
"Duật Phong con bị gì vậy...ai làm con bị thương đến mức này"
Âu Duật Phong : "một con mèo cào bậy thôi...không sao cả"
Hắn vừa cười vừa nói làm bà cũng bớt lo đi, đánh mạnh vào lưng hắn một cái
"Khi nào con mới bớt làm cho mẹ lo lắng đây hả"
Mỗi lần nói chuyện với hắn dù bà là mẹ cũng bị hắn làm tức đến muốn ngất xỉu đến mấy lần.
Sau khi mắng cho hắn một trận thì bà mới chịu ra về. Đứa con này bà không quản nỗi nữa rồi, từ nhỏ Âu Duật Phong rất ngang bướng không nghe lời ai muốn làm gì thì làm đó ... nhưng cũng là thiên tài từ lúc nhỏ, năm hắn mười tuổi đã rành về những thứ liên quan đến cổ phiếu, đấu giá hay đầu tư về các lĩnh vực có lợi cho Âu thị chưa từng mắc một sai lầm nào, cả trên dưới Âu gia ai cũng phải nể phục ...cả Âu lão gia gia khi còn sống dù tức giận đến mức nào chỉ cần thấy Âu Duật Phong ông liền cảm thấy thoải mái tốt hơn. Âu Duật Phong là một kiểu người nắng mưa thất thường trong số thư kí của hắn chỉ có Giản Huân là duy trì đến bây giờ đã sáu năm, vì cậu ta luôn hiểu ý của Âu Duật Phong cẩn thận và hoàn thành rất tốt tất cả phân phó của Âu Duật Phong giao cho.
Đã một giờ sáng hắn không ngủ được cứ nhớ mùi hương và hình ảnh của Phương Bách Giao, hắn cảm thấy khó chịu và trống trãi đến lạ thường, cả hắn cũng không thể tin người con gái này lại thu hút hắn như thế.