Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 21: Anh quá đố kỵ với em




Quy tắc ngăn ngừa lừa gạt: chỉ cần không tin rằng thiên hạ có bữa cơm miễn phí thì không ai lừa được bạn cả.

Nghê Vân Huyên nhớ lại thời trung học lúc thầy giáo đi làm lại sau khi kết hôn có đề cập đến một chuyện, lúc đi thử áo cưới, cửa hàng áo cưới đó giới hạn thời gian, mỗi bộ áo cưới đều được viết thời hạn bao giờ thì phải trả. Thời hạn này không phải là vài ngày, mà là tính chính xác theo giờ, quá một giờ là một trăm tệ. Hơn nữa, trước đó họ còn có thể đưa cho bạn một bản mẫu gì đó và bảo bạn kí tên.

Lúc ấy, thầy giáo cũng không nhìn kĩ, nhưng nói cần chút thời gian đã. Kết quả là cuối cùng thầy vẫn không kí. Lúc trả áo cưới hình như là chậm một hay hai giờ, họ kiên quyết bắt thầy phải trả tiền. Nhưng thầy giáo trực tiếp nói một câu thầy không kí tên, chính là sống chết cũng không trả. Sau đó, thầy giáo này dạy cả lớp, không được tùy tiện kí tên, tên của mình rất đáng tiền.

Khó trách Lục Tử Chiếu căn bản không có ý định kí tên.

Nếu kí tên, đối phương nhất định sẽ giảo hoạt nói hai người đã cho phép, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.

Mà hình như Lục Tử Chiếu hết bận rồi, hiếm có một buổi sáng không rời đi từ sớm, dậy đón ánh mặt trời.

Anh thay một bộ trang phục vô cùng thoải mái, anh như vậy cùng với bộ dạng nghiêm trang của anh khác biệt cực lớn. Thoạt nhìn hoàn toàn giống với thiếu niên hăng hái ở đại học, đường nét rõ ràng và đẹp đẽ. Hơn nữa, còn mang theo hơi thở thanh xuân, cảm giác rất có tinh thần.

Anh vỗ vỗ mặt cô: “Rời giường.”

Ngay cả ánh mắt cô cũng chưa mở liền trực tiếp mở miệng: “Lục Tử Chiếu, anh rất phiền đấy!”

Mang theo chút hờn dỗi, ngay cả anh cũng hơi sửng sốt. Mà bản thân cô sau khi lật người qua cũng hơi ngạc nhiên, sau đó dừng lại một chút rồi lật người lại: “Làm gì?”

Anh nhìn cô từ trên cao: “Đứng lên.”

Sau đó để lại cho cô bóng lưng anh.

Cô nhìn ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ, hình như hơi muộn rồi, lúc này mới ngồi dậy.

Nhìn bộ dạng nhàn nhã này của anh thật khiến người ta ghen tị, nhưng mà bản thân cô cũng thực nhàn nhã mà.

Vội vàng ăn xong bữa sáng, anh liền đưa cô ra ngoài, lần này anh không lái xe, trực tiếp kéo cô đi xe buýt.

“Không phải anh đi xe cao cấp thoải mái quá rồi, cho nên giờ muốn chịu khổ chứ?” Chỉ có như vậy mới giải thích được hứng thú bất chợt này của anh.

Anh kéo cô lên xe, trong cảnh chen chúc đỡ lấy cô. Đứng trong xe, một tay anh nắm lấy vòng bám tay, một tay vòng quanh người cô, nói nhỏ bên tai cô: “Em đừng quá thông minh.”



Cô cắn chặt răng, sau đó trừng mắt nhìn anh.

Qua mấy trạm dừng, anh kéo cô xuống xe.

“Rốt cuộc tới đây làm gì vậy?”

“Dạo phố.” Vẻ mặt anh đương nhiên.

Cô bĩu môi, thấy tinh thần anh khoan khoái liền cảm thấy không thoải mái.

Nhưng, anh thật sự cùng cô đến trung tâm mua sắm đi dạo, nơi này cũng không phải chỗ chỉ có những khách VIP mới đến như trong tưởng tượng của cô. Không ít cặp tình nhân nắm tay đi qua đi lại, rất nhiều người vẫn còn là học sinh, mặc quần áo đôi thoạt nhìn dào dạt sức sống thanh xuân.

Một cô nhóc kéo quần áo của Lục Tử Chiếu: “Anh ơi, mua cho chị này một đóa hoa đi!”

“Chị này bị dị ứng với hoa.”

Nghê Vân Huyên nghe xong: “Chị rất thích hoa này, chị không bị dị ứng với hoa này.”

Cô nhóc nghe thấy vậy, lập tức lên tinh thần.

Ánh mắt Lục Tử Chiếu thản nhiên: “Vậy bảo bạn trai cô mua đi, tôi không quen cô.”

Nghê Vân Huyên và cô nhóc kia cùng mở to mắt nhìn bóng dáng Lục Tử Chiếu đi càng ngày càng xa.

Cô nhóc dường như cũng cảm thấy không thể tin được, nhìn cô: “Chị ơi, cái anh đấy thật keo kiệt, chị đừng thích anh ấy thì hơn.”

Nghê Vân Huyên tức giận, nói không rõ là cảm giác gì.

Cô nhóc thở dài một hơi: “Chị ơi, chị đừng đau lòng, không phải chỉ là một đóa hoa thôi sao? Đây, chị ơi, em tặng chị một đóa, chị đừng buồn.”

Nghê Vân Huyên ngẩn người nhận đóa hoa, sau đó chạy về phía Lục Tử Chiếu, cô chạy đến thở không ra hơi, người kia cũng không có nửa điểm có ý định dừng lại chờ cô.


Rốt cuộc cô đuổi kịp anh: “Anh không sợ em không đuổi theo hay sao?”

Anh nhìn cô: “Chẳng phải em đuổi theo rồi à?” Một bộ dạng đây là vấn đề cực kì ngớ ngẩn. Anh thưởng thức đóa hoa cô cầm trên tay, nét mặt càng có thâm ý thêm: “Không phải em nên cảm ơn anh sao, nhờ anh, em nhận được một đóa hoa nhỏ xinh đẹp miễn phí.”

Cô lắc đóa hoa trên tay: “Em không thể tự mua chắc?”

Anh tuyệt đối không rối rắm vì vấn đề này: “Em xác định lúc rời khỏi khách sạn em có mang theo tiền?”

Cô vô cùng buồn bực, tìm không thấy chỗ để phát tiết, đứng xé cánh hoa.

Anh lại vỗ tay: “Hành động này thật sáng suốt, anh cũng thấy đóa hoa này quả thật không xứng với em, rốt cuộc cũng tinh mắt hơn rồi.”

Mà tòa nhà bên cạnh viết ba chữ thật to “Chợ Quý bà”, anh nhìn ba chữ kia rất lâu, lâu đến mức cô cảm thấy được có vấn đề, vì thế cô chủ động mở miệng: “Anh rất muốn vào xem?”

Thực ra cô biết bên trong chỉ bán những thứ đồ liên quan đến nữ sinh mà thôi, không có gì đặc biệt, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của anh, cô cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Anh lại kéo tay cô: “Anh không có, nhưng nếu em đã muốn vào thì anh vào cùng em vậy!”

Ai muốn vào thế?

Cô không nói gì bị anh kéo vào, bên trong cũng không phải toàn nữ sinh, tuy rằng nữ sinh vẫn chiếm đa số. Cũng không ít nam sinh đi dạo cùng bạn gái mình, trong này đối với nữ sinh mà nói thì cái gì cũng có: những đôi giày xinh đẹp, khăn quàng cổ, một vài loại đồ trang sức.

Lục Tử Chiếu nhìn nhìn, tựa hồ rất thất vọng, nhưng mà cũng khó để nói thật: “Lúc anh học trung học, mỗi lần bắt xe đều đi qua một “chợ Quý bà” (*), khi đó anh thường thắc mắc, rốt cuộc trong đó có thứ thần bí gì.”

(*) Nguyên văn là 女人街. Ở Hồng Kông, có một khu phố khá nổi tiếng với tên gọi rất tao nhã: Phố Quý bà hay còn được gọi với tên gọi khác là chợ Quý bà. Phố Quý bà nằm giữa khu vực đường Boundary và Dundas. Gọi là chợ vì khu vực này cứ tối đến lại trở nên nhộn nhịp hẳn lên bởi những cửa tiệm bán hàng giá rẻ, phục vụ ngoài trời. Tuy gọi là chợ ngoài trời, nhưng bạn có thể tìm thấy mọi thứ hàng từ cao cấp đến bình dân từ quần áo, túi xách, mỹ phẩm đến đồ chơi trẻ em… đặc biệt là giá cả rất rẻ.

Cũng không chắc thành phố hai người đến có phải Hồng Kông hay không, nhưng thôi mình cứ để là “chợ Quý bà”, vì cũng không biết dịch thế nào cho hay nữa.

“Anh không nghĩ đến việc tự mình vào xem?” Cô chỉ vào mấy thứ này: “Nhưng mà, nếu lúc đó anh đi vào, sẽ đặc biệt thất vọng.”

Anh gật đầu.


Kỳ thật, lúc ấy điều anh nghĩ chính là, một ngày nào đó, anh sẽ nắm tay cô gái mình thích ấy cùng nhau vào xem, nhưng vẫn không có cơ hội.

Cô nhất thời vô cùng vui vẻ: “Nhanh cảm ơn em đi, là em cho anh cơ hội vào đây xem.”

Anh nhìn đôi mắt linh động của cô, lấy tay trực tiếp gõ đầu cô: “Cũng là em cho anh cơ hội để thất vọng, không phải em nên bồi thường thiệt hại cho anh hay sao?”

“Có người không nói lý lẽ như anh sao.” Cô khoa trương lắc đầu, biểu đạt sự không tưởng tượng nổi của mình.

“Không phải em đã gặp rồi à?”

“Anh thừa nhận anh không nói lý lẽ rồi?”

“Đó là với phụ nữ, thế giới này không có lý lẽ. Bởi vì phụ nữ là loài động vật luôn cố tình gây sự, đó là nhận thức của đàn ông.”

“Anh sỉ nhục phụ nữ.”

Anh lắc đầu cười, cô cảm thấy nụ cười của anh hết sức chướng mắt, cầm bộ tóc giả ở bên cạnh để lên đầu anh, cho anh cười này, cho anh cười này.

Mà ông chủ cửa hàng nhìn thấy Nghê Vân Huyên: “Cô gái này nhìn qua trông rất quen.”

Nghê Vân Huyên sửng sốt, Lục Tử Chiếu đã kéo cô đến bên cạnh mình: “Kiểu này lỗi thời rồi.”

Đối phương sững sờ, lập tức không nhiều lời nữa.

Cô không hài lòng bỏ tay anh ra: “Nói không chừng người ta xem phim của em đó, ai bảo mức độ để được công nhận của em rất cao.”

“Tiếp theo đó liền nhìn trúng em.”

Cô cười: “Anh đố kỵ, chỉ do đố kỵ. Ai bảo bộ dạng anh hung thần gian ác làm gì.” Tha thứ cho cô, nói dối một lần sẽ không đắc tội các vị thần đâu nhỉ.

“Anh quá đố kỵ với em.”