Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 395: Tuyết cốc (3)




Viên Tuệ dặn dò:

“Lần này ta trở về Phiêu Miễu Các, sẽ đem việc người là chủ nhân Phiêu Miễu Các nói lại cho bản môn, nhưng mà...”

Nàng chần chờ một chút lại nói:

“Chủ nhân tuy rằng có thân phận thái tử, thế nhưng nếu trở thành chủ nhân của Phiêu Miễu Các, thì phải tôn trọng quy củ của bổn môn, ngày mồng sáu tháng sáu hàng năm, là ngày chào đón thần quang thăm viếng Phiêu Miễu Các, trong ngày này, chủ nhân nhất định phải tự mình đến Băng cung chủ trì nghi thức.”

An táng Thu Nguyệt Hàn xong, Viên Tuệ liền rời khỏi Mai Hoa Cốc, ta cũng đưa tiễn nàng đến ngoài cốc. Viên Tuệ trước khi đi, nhìn ta nói:

“Chủ nhân, sư thúc trước khi lâm chung bảo ta nói cho ngài một việc.”

Ta thấy được ánh mắt của nàng lóe lên một cái, liền biết được nàng có việc gì đó cần nói nhưng lại ngại nói ra, ta mỉm cười nói:

“Sư tỷ cứ nói đừng ngại.”

Viên Tuệ nói:

“Sư thúc nói người cũng không trách Khinh Nhan, cũng không muốn chủ nhân trách nàng, Khinh Nhan làm nhiều việc như vậy, có lẽ là có nỗi khổ trong lòng.”

Ta gật đầu, Thu Nguyệt Hàn có tấm lòng thật rộng rãi.

Viên Tuệ nói:

“Thế nhưng... Ta sẽ không tha thứ nàng, Phiêu Miễu Các cũng vậy...”

Ta hiểu ý tứ của Viên Tuệ, yên lặng gật đầu. Viên Tuệ không nói gì thêm, xoay người đi khỏi.

Xa Hạo và A Đông đã ở bên ngoài chờ thật lâu, thấy Viên Tuệ đi xa mới đến gần ta, Xa Hạo nói:


“Công việc của công tử đã xong, chúng ta sẽ trở về Sở Châu phải không?”

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, màn đêm sắp phủ xuống, ta nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Thu tiền bối có tình thầy trò với ta, đêm nay ta sẽ túc trực ở bên cạnh linh cữu của nàng.”

Hai người bọn họ gật đầu.

Ta lại nói:

“Các ngươi không cần theo ta vào, Thu tiền bối tính tình trời sinh lạnh nhạt, không thích người khác đến quấy rối sự yên lặng của người.”

A Đông đưa cho ta tấm áo khoác lông cừu, thấp giọng nói:

“Gió đêm rất lạnh, chủ nhân nên cẩn thận nhiều hơn.”

Ta cười nhạt một tiếng, cầm đèn lồng từ trong tay Xa Hạo:

“Mai Hoa Cốc này là mộ từ cốc, chỉ có một lối ra vào, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”

Xa Hạo cười nói:

“Trước đó chúng thuộc hạ cũng từng dò xét qua, bên trong quả thật rất an toàn.”

Túc trực bên linh cữu của Thu Nguyệt Hàn không phải là quyết định nhất thời của ta, bất luận là từ phương diện nào mà nói ta cũng nên vì nàng làm một việc.

Ta yên lặng ngồi trước mộ Thu Nguyệt Hàn, mượn ánh trăng để xem xét kỹ bức họa này, hình dạng người trong bức tranh, càng nhìn càng giống Tào Duệ. Nếu như Tào Duệ chính là Hoa Trục Nguyệt vậy thì Khinh Nhan là nữ nhi của hắn và Lãnh Cô Huyên, vậy Thải Tuyết là ai? Tào Duệ vì sao đem bức tàng bảo đồ trọng yếu như vậy giao vào trong tay của Thải Tuyết?
Gió lạnh thổi qua, thổi bay những băng tuyết trên mặt đất, thổi xuyên qua tay áo, cổ áo của ta, làm ta nhịn không được run lên một cái. Ngửa đầu nhìn lại, ánh nến cũng sắp tàn.

Ta lặng lẽ đem Vô Gian Huyền Công vận chuyển toàn thân, rất nhanh đã xua tan hàn khí trong cơ thể.

Ánh trăng lặng yên chiếu vào trong Mai Hoa Cốc, tất cả chìm vào trong sự yên tĩnh.

Ta phảng phất thấy được tình cảnh năm đó Hoa Trục Nguyệt và Thu Nguyệt Hàn dạo bước trong Mai Hoa Cốc. Thu Nguyệt Hàn khi còn sống rất không may, cho đến chết nàng vẫn không có được tình cảm thuộc về mình.

Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nội tâm hắn không nhịn được suy nghĩ miên man, võ công mặc dù đã luyện thành. Thế nhưng tình trạng của Thu Nguyệt Hàn thì thế nào, vẫn không thể thoát được cái chết, thế thì quyền lực để làm gì?

Nắm quyền lực cao nhất. Thế thì đã sao? Cuối cùng vẫn có một ngày, ta cũng sẽ đối mặt với tử vong, nghĩ tới đây, ta nhịn không được bật cười, mình sao lại đột nhiên nghĩ đến chết? Hâm Đức hoàng đế say mê tiên đạo thuật, đơn giản là muốn kéo dài sinh mệnh mình để nắm chính quyền Đại Khang trong tay được lâu hơn. Trong tương lai, liệu ta có giống như hắn hay không?

Ta hít vào một hơi không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, công cuộc chinh phục thiên hạ vừa mới bắt đầu, cướp đoạt lãnh thổ Đại yên đối với ta mà nói chỉ mới bắt đầu, thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của ta còn rất lâu mới tới, ta phải quý trọng từng ngày thời gian, để cho ta hưởng thụ những thú vui trên đời này.

Ánh mắt ta bỗng nhiên dừng lại trên vách núi đối diện, thị lực của ta lập tức nhận ra, phía trên vách núi có một bóng ngưới màu trắng, đang bay nhanh xuống phía dưới, trong lòng ta không khỏi kinh hãi vội vã ẩn nấp xuống phía dưới bãi cỏ, đêm hôm khuya khoắt không biết là người nào lại đến đây nhỉ?

Bóng người màu trắng đó, khi đi vào cốc giống như là u linh, ta nhìn về phía vách núi thẳng đứng, trong lòng sợ hãi than thở, khinh công như vậy đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao, không có được bao nhiêu người có thể làm như vậy, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một dự cảm không tốt, lẽ nào người này là Lãnh Cô Huyên, ta không khỏi hít một ngụm lãnh khí nếu là thật sự là nàng, phiền phức lần này chỉ sợ có chút lớn.

Người áo trắng kia là một cô nàng có dung mạo xin xắn, bởi vì ta và nàng cách nhau khá xa, hơn nữa còn có tấm khăn lụa che mặt, ta không thể thấy rõ dung mạo của nàng, gió đêm nhè nhẹ thổi y phục của nàng cũng theo gió tung bay, cả người nàng giống như là Lăng Ba tiên tử, chứa một cỗ khí tức siêu phàm thoát tục.

Hô hấp của ta trở nên cực kỳ dồn dập, bước đi của cô gái này vô cùng ưu nhã, nàng trong mắt ta là người vô cùng quen thuộc, trong lòng ta yên lặng hô lên một tiếng:

“Khinh Nhan...”

Ta tuy không nhìn rõ dung mạo của nàng, thế nhưng ta có thể chắc chắn rằng cô gái này là người mấy hôm nay mất tích - KhinhNhan.

Khinh Nhan nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt cuối cùng nhìn lên chiếc đèn lồng ta để trước mộ.

Ta vẫn có sơ hở, cũng may là nến đã cháy hết từ lâu, nên không thể khiến cho nàng hoài nghi. Khinh Nhan thấy được nơi gò tuyết nhô lên, nàng khẳng định nơi này là nơi chôn cất Thu Nguyệt Hàn.

Ta âm thầm cầu khẩn trong lòng:


“Nàng chắc là sẽ không đến đây để phá hủy mộ phần của Thu Nguyệt Hàn? Nhưng nếu thật sự như vậy, ta cũng không thể để cho nàng làm như vậy!”

Thấy Khinh Nhan chậm rãi quỳ gối xuống trước phần mộ của Thu Nguyệt Hàn, âm thầm khóc nức nở.

Lòng ta ngơ ngác, ta vẫn chưa phát hiện ra bản thân có chút trấn định, Khinh Nhan tới đây là để tưởng niệm Thu Nguyệt Hàn, xem ra trong lòng nàng tràn đầy áy náy và bứt rứt đối với Thu Nguyệt Hàn.

Khinh Nhan run giọng nói:

“Sư thúc... Khinh Nhan xin lỗi người...”

Lòng ta thầm nghĩ:

“Sớm biết hôm nay, thì lúc trước đừng có làm, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm hạ sát thủ với bậc tiền bối đáng kính trọng như vậy?”

Khinh Nhan khóc nức nở nói:

“Sư thúc... Đệ tử chỉ muốn lấy Vô Gian Huyền Công, đệ tử không muốn làm hại người, người ở trên trời có linh thiên xin tha thứ cho đệ tử...”

Nàng khóc đến mức kích động, kịch liệt thở dốc, “Thốc!” Một cái, phun ra một ngụm máu trên mặt tuyết.

Ta nhịn không được run lên, lúc này mới để ý tới, ta vẫn rất lo lắng cho nàng, mặc dù là nàng làm ra rất nhiều việc xấu, ta chưa từng thật sự trách cứ nàng.