Nước mắt của A Y Cổ Lệ dọc theo dung nhan rực rỡ chậm rãi chảy xuống, nàng run giọng nói:
“Ngươi là muốn nói cho ta chuyên này...”
Ta áy náy gật đầu.
A Y Cổ Lệ cố sức cắn đôi môi:
“Ta hận ngươi...”
Nàng xoay người chạy thẳng về hướng biệt viện.
Ta đi theo tới trước gian phòng của nàng, thấy A Y Cổ Lệ khóc lóc lao vào phòng của mình. Ta hơi do dự, cuối cùng vẫn không đi vào.
Không biết khi nào Khinh Nhan xuất hiện ở phía sau ta, buồn bã thở dài một hơi nói:
“Kỳ thực chàng cần gì phải để cho cô ấy rơi vào hiểm cảnh?”
Ta buồn bã nói:
“Lãnh Cô Huyên bắt ta trong vòng ba tháng phải lấy được Ngọc Môn quan, thành Sùng Phủ, Thiết Xích, ta nghĩ không ra được phương pháp nào tốt hơn.”
Khinh Nhan cầm lấy bàn tay ta, thấp giọng nói:
“Nếu như chàng tin tưởng, ta có thể thay thế cô ấy đến Yên đô giúp chàng hoàn thành đại kế lần này.”
Ta chậm rãi lắc đầu nói:
“Cơ thể nàng đã đến nông nỗi thế này ta làm sao có thể để cho nàng rơi vào hiểm cảnh, lại nói lần này Yên quốc trước khi đại hôn tất sẽ tiến hành kiểm tra thân thể nghiêm ngặt đối với tân nương, nếu để cho bọn họ tra ra kẽ hở, chẳng phải là biến khéo thành vụng rồi sao.”
Khinh Nhan đỏ mặt, đương nhiên hiểu lời ta nói chính là ám chỉ việc nàng đã bị ta phá thân.
Khinh Nhan nói:
“Nhưng mà A Y Cổ Lệ không biết chút võ công nào, nếu trong cung Yên cung phát sinh biến hóa bất thình lình thì cô ấy ứng phó như thế nào?”
Ta đang muốn nói nguyên nhân thì A Y Cổ Lệ đã chậm rãi kéo ra cánh cửa phòng, trong đôi mắt lệ ngân vẫn chưa khô, nàng nhẹ giọng nói:
“Long đai ca... Huynh vào đây, ta có lời muôn hỏi huynh ngay trước mặt.”
Ta gật đầu, đi theo sau A Y Cổ Lệ đi vào bên trong phòng.
A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:
“Ta chỉ muốn hỏi chàng, ở trong suy nghĩ của chàng có từng thích ta hay không?”
Ta gật đầu không chút do dự.
A Y Cổ Lệ lần nữa chảy ra nước mắt, nàng nhào vào trong lòng ta, ôm chặt lấy người ta, nói:
“Có những lời này của chàng là đủ rồi.”
Ta thấp giọng nói:
“Khinh Nhan nguyên ý thay thế cô đi vào Yên đô.”
A Y Cổ Lệ lắc đầu, trong đôi mắt toát ra ánh mắt vô cùng kiên định:
“Ta muốn bản thân mình đi!”
Trong lòng ta chấn động, nhìn nàng một cách khó hiểu.
A Y Cổ Lệ nói:
“Ta sẽ không để cho bất cứ ai đi thay ta, bởi vì lần này ta nõ lực là vì người mình yêu thích, ta phải muốn tự mình đi vì ta muốn trong lòng chàng vĩnh viễn phải nhớ đến ta, ta không muốn bất kỳ người nào thay thế vị trí của ta.”
Trong lòng ta dấy lên trận cảm động khôn xiết, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ, nói lời chân thành:
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng binh yên trở về bên cạnh ta.”
***
Rốt cuộc Lãnh Cô Huyên cho ta một câu trả lời thuyết phục làm ta hài lòng:
“Long Dận Không, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ đích thân hộ tống nha đầu kia đến Yên đô.”
Ta vui mừng quá đỗi:
“Đa tạ Lãnh giáo chủ.”
Lãnh Cô Huyẻn lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:
“Ngươi cũng đừng vui vẻ quả sớm, ta còn có một điều kiện.”
Ta mỉm cười nói:
“Xin Lãnh giáo chủ cứ nói.”
Lãnh Cô Huyên bước gần về phía ta thêm một bước, giọng điệu nặng thêm:
“Ta muốn ngươi đi cùng ta đến Yên đô.”
Nội tâm ta trầm xuống, lão yêu bà này quả nhiên không có đáp ứng hợp tác với ta vui vẻ như thế, ta cười ha hả nói:
“Lãnh giáo chủ có từng nghĩ tới lấy thân phận hiện tại của ta chưa, ta đi vào vào Yên đô thì sợ rằng có điều bất tiện.”
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn ta:
“Thuật dịch dung của Khinh Nhan diệu tuyệt thiên hạ, có nó giúp ngươi, ai sẽ nhận ra ngươi chính là Long Dận Không?”
Ta cười nói:
“Tâm đề phòng của Lãnh giáo chủ đối với ta không ngờ nặng như vậy.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi quỷ kế đa đoan, nếu như ngươi thiết kế cái tròng để hại ta, chẳng phải ta ngồi chờ chết hay sao?”
Ta thầm mắng Lãnh Cô Huyên gian xảo đa nghi, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói:
“Lãnh giáo chủ võ công cái thế, cho dù ta muốn hại giáo chủ chỉ sợ cũng không có cơ hội.”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Có câu là lo trước tính sau, nếu ngươi thực sự không có ý muốn hại ta thì cứ đi cùng đến Yên đô thì có sao đâu?”
Nàng dừng lại một chút lại nói:
“Ngươi hình như rất lâu rồi chưa có thấy con gái, biết đâu chúng ta có thể gặp lại nó ở Yên đô, cha con đoàn tụ chẳng phải là một chuyện rất đáng mừng hay sao?”
Ta căm tức nhìn Lãnh Cô Huyên:
“Lấy thân phận của giáo chủ Lãnh giáo chủ không ngờ đi bắt cóc một đứa trẻ, không sợ người khác chê cười hả?”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ta chưa bao giờ sẽ cân nhắc đến ý nghĩ của người khác, ngươi hình như cũng là người như vậy mà. Được rồi, ta còn quên nói cho ngươi, Khúc Nặc sinh một đứa con trai, trắng trẻo mập mạp đích thật là khiến người yêu mến, ngươi có muốn được nhìn thấy họ không?”
Trong lòng ta chấn động mạnh, lẽ nào Lãnh Cô Huyên đã biết bí mật cha của đứa bé mà Khúc Nặc sinh hạ là của ta? Trong ánh mắt của ta toát ra sát khí mãnh liệt.
Lãnh Cô Huyên xem thường cười nói:
“Ta biết ngươi rất hận ta, đáng tiếc ngươi không có biện pháp gì để bắt ta đâu. Ngươi không phải là rất thích hiểm trung cầu thắng lắm hay sao, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu như ngươi không đi Yên đô, ta sẽ giết con gái của ngươi trước, sau đó lại giết chết mẹ con Khúc Nặc rồi mang đầu của họ đến trả lại cho ngươi.”
Ta chậm rãi gật đầu nói:
“Được, ta đáp ứng ngươi!”
Lãnh Cô Huyên mỉm cười nói:
“Đây mới là Long Dận Không mà ta quen biết, ba ngày sau, ta sẽ chờ ngươi ở đình nghỉ chân ở phía tây thành Sở Châu.”
“Vì sao chàng phải đáp ứng với bà ta?”
Khinh Nhan buồn bã nói.
Ta mỉm cười nói:
“Dưới tình huống trước mắt hình như ta không có lựa chọn khác tốt hơn, lại nói con gái của ta còn đang ở trong tay bà ấy, lần này có lẽ là một cơ hội để giải cứu nó ra.”
Khinh Nhan thở dài, trầm mặc chốc lát mới nói:
“Tính cách của Lãnh Cô Huyên thay đổi thất thường, nếu như bà ta cải biến chủ ý muốn giết chàng, chỉ sợ tình cảnh của chàng sẽ trở nên rất nguy hiểm.”
Ta cười nói:
“Mục đích của bà ta là muốn đạt được bảo tàng Mâu thị, trước khi chưa đạt được tâm nguyện thì bà sẽ không giết ta dễ dàng như vậy đâu?”
Khinh Nhan nói:
“Tên Cao Quang Viễn kia rốt cuộc có đáng tin hay không? Nếu như hắn thông đồng cùng Yên vương để hại chàng thân nhập hiểm cảnh, chẳng phải là nguy cơ trùng trùng?”
Ta lắc đầu nói:
“Mấy ngày này ta đã cho điều tra, tất cả những lời của Cao Quang Viễn có lẽ là thật.”
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi của Tiêu Trấn Kỳ:
“Công tử có ở đó không?”
Ta vỗ vỗ bàn tay Khinh Nhan, xoay người đi ra ngoài cửa.
Tiêu Trấn Kỳ có vẻ hơi lo lắng, mở miệng hỏi:
“Công tử thực sự quyết định muốn đến Yên đô?”
Ta hướng Tiêu Trấn Ký nháy mắt ra hiệu một cái, cùng hắn đi tới thư phòng, sau khi đóng cửa phòng lại mới nói:
“Tiêu đại ca không đồng ý hả?”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Đương nhiên không đồng ý, chuyện công tử lẻn vào Yên đô một khi bị bại lộ thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, vì một người đàn bà mà bất chấp mạo hiểm như vậy căn bản là không đáng.”
Ta thấp giọng nói:
“Lần này không chỉ là vì A Y Cổ Lệ mà còn là vì con gái của ta...”
Tiêu Trấn Kỳ hơi giật giật khóe môi, thấp giọng nói:
“Công tử đã suy nghĩ rõ ràng hay chưa?”
Ta nặng nể gật đầu nói:
“Ý ta đã quyết, bất luận người nào cũng không có khả năng cải biến chủ ý của ta.”
“Mặc dù là công tử đi Yên đô, Lãnh Cô Huyên cũng chưa hẳn sẽ trả lại tiểu quận chúa đâu!”
Ta mỉm cười nói:
“Lãnh Cô Huyên đương nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua áp chế đối với ta.”
“Vậy vì sao công tử còn đáp ứng?”
Ta nắm chặt hai bàn tay:
“Bà ta lo lắng ta thiết kế cái tròng tại Yên đô hại bà ấy, đã như vậy ta sẽ thật sự hại bà ta một lần luôn.”
Tiêu Trấn Kỳ sắc mặt ngưng trọng nói:
“Công tử muốn diệt trừ Lãnh Cô Huyên?”
Ta gật đầu nói:
“Lão yêu bà này nhiều lần đã gây khó dễ với ta. Nếu như tiếp tục để cho bà ấy lấn lát ta nữa chỉ mang ta nhiều phiền phức hơn nữa mà thôi, hành trình Yên đô lần này đó là một cơ hội tốt để diệt trừ bà ta.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Chuyện này Khinh Nhan có biết không?”
Ta thấp giọng nói:
“Giữa Khinh Nhan cùng Lãnh Cò Huyên rốt cuộc là cái quan hệ gì còn chưa rõ ràng, ta không muốn để cho cô ấy nhiều nội tình.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Công tử có tính toán gì chưa?”
Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn:
“Ta dự định kết hợp cùng A Y Cổ Lệ, khi đó có thể lấy đầy đủ lý do để làm cho chuyến đưa dâu này đặc biệt long trọng, chọn hai nghìn hảo thủ gia nhập vào trong đội ngũ đón dâu, cho dù trên đường có phát sinh bất luận biến hóa gì chúng ta cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Khi cần thiết chúng ta còn có thể tăng thêm nhân thủ.”
Ta lắc đầu nói:
“Nếu như đưa vào nhân thủ quá nhiều sẽ chỉ khiến cho phía Yên quốc sinh nghi, ngươi đem đại quân bố trí trên biên cảnh Yên Khang, chỉ cần xảy ra hình huống gì dị thường thì lập tức suất quân đánh vào từ hậu phương Yên quốc.”
Tiêu Trấn Kỳ có chút lo lắng nói:
“Xem ra công tử đối với Cao Quang Viễn cũng không có hoàn toàn tín nhiệm.”
Ta cười nói:
“Người này thực sự quá mức gian xảo, chuyện ta lo lắng cũng không phải hắn muốn hại ta mà là mượn cơ hội này diệt trừ Yên vương, cướp hoàng quyền, sau đó đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên trên người chúng ta.”