Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Các người đi mau, ta lưu lại đoạn hậu!”
Hắn tiếp nhận cung trong tay của Cự Linh, liên tục bắn ra hai quả phích lịch đạn, phích lịch đạn rơi ở trên mặt băng phía xa, làm cho chúng ta thất vọng, chính là vụ nổ chỉ mới làm bong một lớp băng, phích lịch đạn cũng không phát huy được uy lực vốn có của nó.
Ban đầu Cự Linh vốn đã đi xa, đột nhiên dừng bước lại, đem Gia Cát Tiểu Liên giao cho Lang Thứ, một lần nữa đi vòng đến trước mặt Tiêu Trấn Kỳ, hắn rút cái búa lớn sau lưng ra, toàn lực bổ vào mặt băng, khi bổ liên tục hơn mười cái, mặt băng cũng xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Hai người xoay mình chạy cách nơi đó một khoảng, Tiêu Trấn Kỳ nhắm vào vết nứt bắn tới. Phích lịch đạn chuẩn xác rơi vào cái khe, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cái khe vứt đã biến thành một cái băng động, nước từ trong hồ băng phun lên.
Đàn trâu rừng đã chạy lên mặt băng, chỉ có người ở trong hoàn cảnh này mới biết sự sợ hãi trong tim tới mức nào.
Cái băng động kia không có dấu hiệu mở rộng, mà trong tay chúng ta chỉ còn có một quả phích lịch đạn.
Tiêu Trấn Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, đem viên phích lịch đạn cuối cùng này bắn vào băng động.
Một tiếng nổ vang lên, cái băng động rộng thêm chừng hai trượng rồi đột nhiên dựng thẳng lên, vết nứt nhanh chóng mở rộng, nước từ trong hồ không ngừng phun ra ngoài.
Toàn Tuệ Kiều không biết võ công, đương nhiên là nàng ở vị trí cuối cùng, ta chạy chậm lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nỗ lực kéo nàng đi.
Các vết nứt trên mặt hồ không ngừng mở rộng, thế nhưng mặt băng vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn, nhưng đột nhiên chúng bạo phát, điên cuồng hướng chúng ta vọt tới.
Toàn Tuệ Kiều đột nhiên té ngã trên mặt băng, vết nứt dưới chân chúng ta đột nhiên xuất hiện, một làn nước phun lên, trong nháy mắt kéo xa khoảng cách giữa hai chúng ta.
Ta xoay người muốn phóng tới chỗ Toàn Tuệ Kiều, Tiêu Trấn Kỳ ở một bên nắm lấy cánh tay ta, hét lớn:
“Công tử, đi mau!”
“Không cần lo cho muội!”
Tuệ Kiều nức nở nói, vết nứt kia đã mở rộng chừng một trượng.
“Buông ra!”
Ta khàn cả giọng hét lớn, lập tức bỏ cánh tay đang bám vào Tiêu Trấn Kỳ.
Ta tung mình lướt qua cái khe, băng dưới chân đột nhiên nứt gãy, hai tay của ta bám chặt vào mép băng, nửa người đã rơi vào trong làn nước lạnh ngắt.
Băng gãy sắc nhọn đâm vào tay của ta, để lại một màu máu đỏ lòm, nhìn mà giật mình, lưu lại một phiến nhìn thấy mà giật mình đỏ sẫm sắc.
“Cẩn thận!”
Tuệ Kiều cầm lấy tay của ta, ta khó nhọc bò lên trên mặt băng, sau đó xoay người ôm lấy Toàn Tuệ Kiều.
Khi xoay người nhìn lại, thì thấy cái khe nứt đã rộng hơn mười trượng, lấy năng lực của ta hiển nhiên là không cách nào vượt qua được.
Đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều rưng rưng nói:
“Huynh.. Tại sao lại ngu như vậy...”
Ta ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, hôn lên đôi mắt thất thần kia:
“Ta nói rồi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ muội!”
Đàn trâu rừng cách chúng ta càng lúc càng gần, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, tiếp tục ở lại trên mặt băng chỉ có một con đường chết.
Ta cầm lấy bàn tay mềm mại của Toàn Tuệ Kiều, nói:
“Chúng ta cùng nhau nhảy xuống!”
Tuệ Kiều ôn nhu vô hạn gật đầu, trên mặt của nàng không có một chút sợ hãi nào.
Đàn trâu rừng đang điên cuồng phóng tới đột nhiên dừng lại, toàn bộ thiên địa nhất thời im lặng tới đáng sợ.
Tiếng gãy nứt thanh thúy lại một lần nữa vang lên, mặt hồ đã nứt gãy không cách nào chịu được trọng lượng của đàn trâu, băng bắt đầu gãy ra.
Đàn trâu rừng tru lên kinh khủng, điên cuồng chạy nước rút về phía sau, mặc kệ dẫm lên thân thể đồng bạn.
Trâu rừng liên tiếp rơi vào trong hồ nước, mặt băng lúc này đã vỡ thành những mảnh nhỏ.
Chỗ đứng của ta và Toàn Tuệ Kiều chỉ còn lại chừng một trượng.
Tiêu Trấn Kỳ và Hoàn Nhan Vân Na, Lang Thứ ba người xuất hiện ở trên mặt băng đối diện. Tiêu Trấn Kỳ lấy ra một mũi tên từ trong bao, lớn tiếng nói:
“Công tử không nên kinh hoảng. Ta tới cứu người!”
Hắn đem một cái dây dài buộc vào đuôi mũi tên rồi ném qua cho ta.
❤đọc truyện với //truyencuatui.net/
Ta chuẩn xác tóm lấy mũi tên, buộc quanh hông mình, Tuệ Kiều từ phía sau ôm lấy cổ ta, lặng lẽ hôn lên gáy ta.
Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ họp lực kéo, tảng băng dưới chân chúng ta đã di chuyển dần tới chỗ bọn họ.
“Cẩn thận!”
Hoàn Nhan Vân Na kinh hô.
Ta vô ý thức xoay người sang chỗ khác, thì thấy ở trên mặt hồ phía sau, bỗng nhiên nhô lên một khối băng cao hơn chừng mười trượng, đang lao tới chỗ chúng ta, hồ nước dưới chân chấn động.
Ta lập tức tung mình nhảy xuống nước, đôi mắt nhất thời trở nên đen đặc, vô số khối băng bay qua người, có cảm giác như là băng đao lướt qua.
Mặc dù đã có nước hồ giảm bớt lựa đạo, nhưng mà chúng cũng gây ra thương tổn cho chúng ta cực lớn.
Ta và Toàn Tuệ Kiều như rơi vào trong bão tố, sinh mệnh đang cố sức gãy dụa bên bờ vực tử vong.
Ta dần dần thích ứng với cách nhìn dưới nước, thấy vô số khối băng đang hướng chúng ta phóng tới, rồi nặng nề đập vào trên người chúng ta.
Ta kéo Toàn Tuệ Kiều toàn lực chìm xuống dưới nước, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt lực đạo của những khối băng.
Đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều bỗng nhiên mở to, thân thể nàng bỗng nhiên giãy dụa, toàn lực đẩy ta sang một bên, một khối băng lớn nặng nề đâm vào thân thể nàng.
Thân thể của Toàn Tuệ Kiều chậm rãi chìm xuống, ta điên cuồng bơi xuống phía dưới, ôm lấy thân thể Tuệ Kiều, ta biết mình rơi lệ, nhưng nước mắt mới ra đã nhập vào hồ nước băng lãnh này rồi.
Một làn máu tươi từ trong miệng của Toàn Tuệ Kiều phun ra, dường như muốn đọng lại trên người ta, nếu như Toàn Tuệ Kiều không đẩy ta ra, thì người bị khối băng kia đâm trúng phải là ta.
Dây kéo bắt đầu rung động, ta mang Tuệ Kiều nổi lên mặt nước.
Hô hấp của Toàn Tuệ Kiều vô cùng yếu ớt, ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng lớn tiếng la lên:
“Tuệ Kiều! Không được rời bỏ ta! Tuệ Kiều!”
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na hiện lên sự kinh dị, nàng không biết hoàn cảnh của ta và Toàn Tuệ Kiều dưới nước như thế nào.
Tiêu Trấn Kỳ lấy một cái bao vải, phủ lên người ta, rồi cõng ta nhanh chóng rời khỏi mặt băng này.
Cự Linh đã lập hai trướng bồng bên bờ hồ, ta gần như chết lặng được Tiêu Trấn Kỳ dẫn vào, trong trướng bồng còn đặt một chậu than nho nhỏ, bởi vì không gian bên trong nhỏ hẹp, nên ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài.
Bỏ đi y phục đã đóng thành những lớp băng, thay một bộ quẩn áo lông cừu khô ấm, Tiêu Trấn Kỳ lại đưa cho ta một túi rượu mạnh, ta ngửa đầU Uống, cái cảm giác ấm nóng mới từ bụng dâng lên.
“Công tử cảm thấy thế nào?”
Gia Cát Tiểu Liên thân thiết hỏi.
Thần trí của ta rốt cục cũng tỉnh táo lại:
“Tuệ Kiều! Ta muốn đi thăm nàng!”
Tứ chi của ta vẫn lạnh ngắt, lảo đảo đi ra khỏi trướng bồng, Lang Thứ đang canh giữ bên ngoài, nói:
“Hoàn Nhan tướng quân đang thay quần áo cho Thanh Thanh cô nương...”
Ta đẩy Lang Thứ ra nhảy vào trong trướng bồng.
Lúc này thấy Hoàn Nhan Vân Na vẫn chưa kịp đắp thảm lông cho Toàn Tuệ Kiều.
Ta khóc thét nói:
“Tuệ Kiều...”
Trước mắt ta tối sầm, dường như muốn ngất đi.