Tâm Độc

Chương 125




Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

25.

Vụ án mất tích của Tiêu Triều Cương không phải là vụ án của cục thành phố, nhưng vì điều tra vụ án cắt yết hầu liên hoàn nên “tiện đường” phá được án và bắt giam hung thủ. Mọi người trong tổ trọng án điều rất phấn khích, nhưng việc nhân cách phân liệt của Lý Lập Văn tương đương với việc bệnh tinh thần nghiêm trọng, người giết chết Tiêu Triều Cương bờ sông là nhân cách không hoàn hảo của Lý Lập Văn.

Lý Lập Văn có thể không cần gánh chịu trách nhiệm hình sự.

“Đúng là dội một gáo nước lạnh mà! Dội đến lòng cũng lạnh lẽo!” Tào Hãn dựa vào bàn hội nghị của tổ trọng án vừa ăn pancake không biết ai mua, cắn một cái, nhai 7 8 lần, miệng phồng lên, không hề còn một chút hình tượng hotboy nào. Nhoáng sau một túi bánh đầy chỉ còn lại một nửa, anh ta lau miệng một cái, nói tiếp: “Gặp phải loại hung thủ như vậy, thật là không có biện pháp nào! Hao tâm tốn sức mới bắt được, hẳn là bệnh tâm thần, giết người không phải chịu trách nhiệm nào!”

“Chậc, đội trưởng Tào! Anh bị váng đầu sao? Mấy câu như này không thể nói lung tung được, cũng không phải tất cả người bệnh tâm thần giết người đều không chịu trách nhiệm mà. Có người tuy có bệnh tâm thần nhưng giết người lúc họ tỉnh táo – Chỉ cần chúng ta có thể chứng mình họ giết người ở thời điểm tỉnh táo thì vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự đó, không đến mức bị xử tử hình thôi.” Trương Mậu không hứng thú với bánh Pancake nhưng đi ngang qua thấy Tào Hãn ăn ngon quá cũng dựa vào bên cạnh bàn ăn ké. “Nếu như Lý Lập Văn giết Tiêu Triều Cương ở trạng thái bình thường, cậu ta chắc chắn chịu trách nhiệm hình sự. Đệt, chỉ kẹt mỗi chuyện nhân cách phân liệt, nhân cách kia hoàn toàn không đầy đủ về tâm trí, hành vi giết người quy về trường hợp không khống chế được bản thân. Chương trình giám định chính quy nói, tám phần mười cũng sẽ cho rằng cậu ta mắc bệnh.”

“Thì cậu ta có bệnh thật mà. Tôi cũng không thể ép cậu ta nói không có bệnh được, vô nhân tính quá.” Tào Hãn mặt mày ủ rũ lắc đầu một cái, gương mặt anh tuấn không góc chết mà biểu cảm như thế trông rất buồn cười: “Nhưng mà cậu ta không phải chịu trách nhiệm hình sự, còn Tiêu Triều Cương bị người mắc bệnh tâm thần giết chết, thật vô ích! Dù Tiêu Triều Cương là loại người vô liêm sỉ nhưng không đáng chết như vậy!”

“Haiz!” Trương Mậu cũng cảm khái: “Đúng, cái chết vô ích!”

Liễu Chí Tần còn chưa tiến vào văn phòng đã nghe mấy từ quen thuộc “Chi mô rứa”, vào đến bên trong quả nhiên là Tào Hãn.

“Anh Tiểu Liễu!” Tào Hãn dùng chất giọng địa phương của anh ta gọi: “Đến ăn bánh Pancake nha! Còn nóng hổi, không biết ai mua!”

Liễu Chí Tần vừa nghe mấy chữ “Bánh Pancake” trong lòng nhảy một cái.

Cậu rất muốn trả lời Tào Hãn một câu: Bánh Pancake anh đang ăn đó, là tôi mua.

Sáng sớm Hoa Sùng ngồi ăn bánh ngọt – cái loại bánh hình vuông phủ mật ong, ăn xong thuận miệng nói một câu: “Thời tiết lạnh vẫn muốn ăn bánh Pancake, bánh ngọt lạnh quá”, thế là cậu liền tranh thủ đi một chuyến đến con hẻm đối diện cục thành phố, tại đây chỉ có một cửa hàng duy nhất bán Pancake, đợi mười phút mới mua về được một túi nóng hổi các loại bánh Pancake hương vị khác nhau.

Mua nhiều như vậy không phải vì sức ăn của Hoa Sùng tốt, ăn được nhiều mà là vì không biết Hoa Sùng thích vị nào, nên mua nhiều nhiều, cầm về để Hoa Sùng lựa.

Mà bánh Pancake mua về rồi lại không thấy Hoa Sùng ở đâu. Cậu đành phải đến phòng khác tìm.

Vậy mà rời đi một lát, túi bánh Pancake đã bị Tào Hãn và Trương Mậu ăn chỉ còn lại một ít.

Đuôi mắt Liễu Chí Tần run lên, nhưng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra bước đến gần, tầm mắt giả vờ nhìn vào túi bánh Pancake.

Tào Hãn dùng giấy dầu cầm lên một cái “Thèm không? Cho nè, loại bơ chà bông này là ngon nhất, chỉ còn lại một cái.”

Liễu Chí Tần cầm lấy, âm thầm thở dài, không chú ý mình bị nhiễm giọng của Tào Hãn “Cảm ơn.”

Tiếng “Cảm ơn” rặt giọng địa phương bị Hoa Sùng vội vàng chạy về tổ trọng án nghe được.

“A, Tổ trưởng Hoa trở lại!” Tào Hãn nâng tay lên, lại bắt đầu “chào hàng” bánh Pancake, “Ăn ngon lắm! Thử một cái không?”

Bánh Pancake nhỏ, Liễu Chí Tần mau chóng ăn xong, hỏi: “Tổ trưởng Hoa, vừa nãy anh đi đâu thế?”

Hoa Sùng nghe ra giọng cậu có hơi bất mãn, lại không biết tại sao cậu bất mãn, nhưng vừa nhìn bánh Pancake trêи bàn, đuôi lông mày anh giật giật: “Cậu mua à?”

Tào Hãn vội trợn mắt nhìn Liễu Chí Tần “Anh Tiểu Liễu, cậu mua?”

“Ối đệt!” Trương Mậu nghẹn trong miệng “Em lỡ ăn bảy cái!”

“Ăn đi, không sao đâu.” Liễu Chí Tần hào phóng cười, nhìn Hoa Sùng: “Nãy không phải anh nói muốn ăn sao?”

Giờ thì Hoa Sùng đã hiểu cậu bất mãn chuyện gì –

Anh đi đâu vậy? Anh nói muốn ăn bánh Pancake, em chạy đi mua cho anh, anh thì không có ở đây, bánh Pancake sắp bị hai tên đó ăn hết rồi.

Hoa Sùng không khỏi buồn cười, mặc dù biết Liễu Chí Tần sẽ không nói như vậy nhưng lén lút suy nghĩ một chút cũng rất thú vị.

Anh cong khóe môi, tiến đến tùy tiện cầm một cái, ăn xong mới nói: “Từ Kham vừa nói với tôi, nói Lý Lập Văn không muốn tiếp nhận giám định tinh thần.”

“Hả?” Trương Mậu cả kinh nói: “Cậu ta có ý gì? Người có bệnh tâm thần giết người không cần thiết chịu trách nhiệm hình sự, nhưng phải trải qua giám định tư pháp chuyên nghiệp! Cậu ta âm mưu gì thế?”

Hoa Sùng lắc đầu “Không, cậu ta nhận.”

“Nhận?” Liễu Chí Tần rút một tờ khăn giấy đưa lên: “Cậu ta thừa nhận là mình giết Tiêu Triều Cương?”

“Ừm.” Hoa Sùng nhận khăn giấy, chà xát trêи ngón tay mấy lần: “Cậu ta khăng khăng mình không bị bệnh tâm thần, là người bình thường, vì muốn thoát tội nên giả bộ nhân cách phân liệt.”

“Chuyện này…” Tào Hãn kinh ngạc nói chuyện bình thường “Tôi chỉ nghe người bình thường giả làm bệnh nhân tâm thần để trốn trách nhiệm, hoàn toàn chưa nghe thấy người bệnh tâm thần lại giả làm người bình thường.”

“Thầy Từ nói, Lý Lập Văn chắc chắn là có nhân cách phân liệt.” Trương Mậu không rõ: “Cậu ta có một nhân cách khác đi giết người, cậu ta thật sự ở trạng thái không biết gì mà.”

“Lý Lập Văn nói, tất cả những thứ này tới đây là đủ rồi.” Hoa Sùng thở dài “Cậu ta không muốn nhiều lời nữa, liên tục lặp lại mình giết Tiêu Triều Cương cũng kiên quyết không chấp nhận giám định tinh thần.”

Trương Mậu sửng sốt: “Đủ rồi?”

“Làm công kiếm sống, lo lắng sợ hãi, thường xuyên bị nhục nhã. Một ngày của cậu ta mà nói quá cực khổ, đã chịu đủ lắm rồi. Bị cái nhân cách không hoàn hảo kia “bảo vệ”, mỗi ngày của cậu ta lại càng quỷ dị.” Liễu Chí Tần nói “Lý Lập Văn hy vọng chấm dứt ở đây, không muốn vùng vẫy nữa.”

Sau khi Tào Hãn và Trương Mậu rời đi, Hoa Sùng mới nói: “Anh đoán Lý Lập Văn không muốn tiếp nhận hệ thống trị liệu nên mới nói như vậy. Một khi chuyên gia tinh thần nhận định cậu ta có nhân cách phân liệt thật, giết người là một nhân cách khác, thì đúng là không cần chịu trách nhiệm hình sự, nhưng phải tiếp nhận trị liệu, phối hợp nghiên cứu, dù sao nhân cách phân liệt cũng hiếm gặp. Quá trình e cũng không dễ chịu hơn ngồi tù, cậu ta cũng có thể mất đi nhân cách không toàn diện kia.”

“Cậu ta không nỡ?” Liễu Chí Tần vừa dọn dẹp bàn vừa hỏi.

“Cậu ta rất cô độc, đến Lạc Thành bao nhiêu năm rồi cũng không có lấy một người bạn. Cậu ta cho là không ai có thể hiểu được mình – Trừ nhân cách khác đó.”

“Rất tốt” Giọng Liễu Chí Tần chợt lạnh nhạt: “Tiêu Triều Cương bị đâm hơn 30 nhát dao, phần lớn đều không phải chỗ nguy hiểm, quá trình tử vong cực kỳ đau đớn. Nếu như Lý Lập Văn bị tâm thần phân liệt mà trốn được trách nhiệm hình sự cũng làm người khác thấy bất mãn.”

Hoa Sùng nhìn gò má Liễu Chí Tần, bỗng nhiên kϊƈɦ động duỗi tay sờ một cái.

Bánh Pancake không phải là đồ ăn vặt bản địa của Lạc Thành, đầu đường cuối ngõ cũng ít khi thấy, sáng sớm chỉ là đột nhiên anh nghĩ đến bánh Pancake, nói muốn ăn, thật ra cũng không muốn lắm.

Liễu Chí Tần vậy mà không nói tiếng nào chạy đi mua về một túi lớn.

Bánh Pancake ăn vừa nãy cũng không còn nóng, vị kém xa lúc mới ra lò, nhưng trong lòng lại mềm mại, ngón tay cầm bánh Pancake cũng ấm lên theo.

Thời điểm phản ứng lại, ngón tay hơi nóng lên ấy đã đặt trêи gương mặt của Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần quay đầu lại, con ngươi đen láy thâm sâu như biển.

Hoa Sùng nhìn thẳng cậu một lúc, rồi dời ánh mắt nói: “Bánh Pancake, cảm ơn.”

Điều tra mối quan hệ cá nhân của Mãn Tiêu Thành không thuận lợi, họ hàng thân thích không nhiều mà bạn bè của Mãn Tiêu Thành cũng ít. Mà những người này lại không có ai phù hợp với dấu chân ở hiện trường vụ án.

Về phần cha đẻ của Mãn Tiêu Thành là ai, càng không có người nào có thể trả lời.

Người thân của Hướng Vân Phương cứ khăng khăng Hướng Vân Phương trong sạch, tuyệt đối không phản bội Mãn Quốc Tuấn. Mấy công nhân làm bên dụng cụ đo lường trấn Ôn Minh cũng nói, gia đình họ Hướng tình cảm rất tốt, không giống như có người ngoài chen chân vào.

Điều tra rồi lại điều tra, đều không thu được manh mối có giá trị nào.

Mà chi tiết nhỏ thu hút sự chú ý của người khác – Mãn Quốc Tuấn là nhóm máu O, Hướng Vân Phương là nhóm máu AB, con cái họ sinh chỉ có thể là nhóm máu A hoặc B, tuyệt đối không thể là nhóm máu O hoặc nhóm máu AB. Mà Mãn Tiêu Thành vừa đúng lúc lại là nhóm máu AB. Người ở độ tuổi Mãn Quốc Tuấn có thể không ý thức được tầm quan trọng của việc giám định quan hệ cha con nhờ vào nhóm máu. Hay có thể là cảm thấy chuyện đương nhiên, mình là nhóm máu O và vợ là nhóm máu AB, con theo mẹ là nhóm máu AB cũng rất bình thường. Nhưng người mẹ Hướng Vân Phương là người mang thai, không thể như người đàn ông không biết lai lịch của đứa con mình. Bà ấy tất nhiên sẽ để ý đến nhóm máu của đứa bé, cũng vì chuyện này mà kinh hồn bạt vía.

“Hung thủ nếu đã liều mạng báo thù cho Mãn Tiêu Thành, thì rõ ràng hắn đã chú ý đến Mãn Tiêu Thành. Nhưng khi Mãn Tiêu Thành còn sống, hắn lại có vẻ không quan tâm đến Mãn Tiêu Thành và Hướng Vân Phương. Đặc biệt là từ sau khi Mãn Tiêu Thành bị ép từ chức ở trường cấp 2 Ôn Minh, Hướng Vân Phương sinh bệnh.” Hoa Sùng đi tới lui bên màn hình chiếu “Nếu hắn tiếp cận quá gần mẹ con bọn họ, người chung quanh sao có thể không phát hiện được? Nếu như hắn trợ giúp kinh tế cho mẹ con bọn họ, chúng ta không tra được thì không còn lời nào để nói.”

“Đó là hắn không đến gần Hướng Vân Phương hay Mãn Tiêu Thành. Trước khi báo thù vì Mãn Tiêu Thành, hắn và cả nhà bọn họ không gặp nhau.” Liễu Chí Tần ngồi trêи bàn, bên cạnh đặt một chiếc laptop.

Hoa Sùng đứng lại, nhíu mày suy nghĩ: “Tình huống này sẽ đúng trong hoàn cảnh nào?”

“Hắn thật sự không tiếp cận quá gần mẹ con Hướng Vân Phương, nếu không nhất định có người sẽ nhận ra. Hoặc xung quanh Hướng Vân Phương có người nói dối.” Liễu Chí Tần nói: “Vấn đề ở chỗ là hung thủ phát sinh quan hệ cùng Hương Vân Phương trong tình huống nào. Hai người họ có yêu đương không? Hướng Vân Phương có tự nguyện không?”

“Khả năng rất thấp.” Hoa Sùng lắc đầu: “Lúc Hướng Vân Phương mang thai, bà ấy vẫn chưa kết hôn với Mãn Quốc Tuấn mà. Hôn nhân cũng không phải bị ép buộc, Hướng Vân Phương và Mãn Quốc Tuấn nhờ lãnh đạo trong xưởng giới thiệu mà quen biết, hợp nhau nên cưới. Nếu như lúc đó Hướng Vân Phương yêu đương với người khác, cũng tự nguyện phát sinh quan hệ, tại sao bà ấy lại muốn che dấu? Tại sao còn kết hôn với Mãn Quốc Tuấn? Cò nữa, nếu như Hướng Vân Phương hẹn hò yêu đương với người khác, vậy tại sao người đó không kết hôn với Hướng Vân Phương, mà biến mất hoàn toàn trong cuộc đời bà ấy. Mặt khác, Hướng Vân Phương chăm soc Mãn Quốc Tuấn nhiều năm, mãi đến khi nằm viện. Bà ấy có tình cảm với Mãn Quốc Tuấn, hơn nữa là kết hôn tự nguyện. Làm sao có khả năng trước khi kết hôn mà nói chuyện yêu đương với đàn ông khác? Qua nghịch lý, không hợp logic.”

“Hay là Hướng Vân Phương bị ép? Bà ấy bị ép quan hệ, không khéo lại mang thai?” Liễu Chí Tần đập tay: “Bà ấy che giấu sự thật với tất cả mọi người? Không nói cho ai biết mình bị xâm hại?”

“Ít nhất người thân của bà và Mãn Quốc Tuấn không biết.” Hoa Sùng nói: “Nhưng mà nếu như là xâm hại, vậy thì càng phức tạp. Việc bị xâm hại hơn 30 năm trước, giờ không có cách nào có thể điều tra được nữa.”

“Hơn 30 trước, người phụ nữ đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, sắp tiến tới hôn nhân lại bị xâm hại, bà ấy có thể nói ra sao?” Liễu Chí Tần ngước mắt “Bà ấy không biết. Đối với bà ấy mà nói, đây là chuyện vô cùng nhục nhã, cả đời không sạch sẽ. Nếu như Hướng Vân Phương bị xâm hại, bà ấy có thể sẽ giữ bí mật này, một mình gánh chịu áp lực tinh thần. Bởi vì nếu như bà ấy nói, người nhà của Mãn Quốc Tuấn sẽ nhìn bà ấy thế nào? Mãn Quốc Tuấn sẽ nghĩ như thế nào? Cuộc hôn nhân của bà sẽ phải dang dở.”

Hoa Sùng nhíu mày “Sau một tháng bị xâm hại, Hướng Vân Phương phát hiện mình có thai. Bà ấy vốn có thể xóa sạch đứa bé này nhưng không làm. Mang thai mười tháng, bà sinh ra đứa bé.”

“Có 2 cách giải thích. Một, bà ấy là một người phụ nữ, tình mẫu tử khiến bà không nỡ lòng mà xóa sạch cốt nhục của mình, người xâm hại bà có lỗi nhưng đứa bé là vô tội. Thứ 2, bà và Mãn Quốc Tuấn đã quen nhau 3 năm, thời gian đó tuy không giống bây giờ nhưng trước khi kết hôn phát sinh quan hệ không phải là chuyện đặc biệt gì. Bà ấy ôm tâm lý may mắn cho là cái thai có thể là đứa con của Mãn Quốc Tuấn.” Liễu Chí nói, cầm laptop đặt trêи đùi mình, ngón tay gõ trêи bàn phím: “Trước đây người bình thường khó có thể làm giám định quan hệ, cách duy nhất để kiểm tra là xem nhóm máu của đứa trẻ có phải là nhóm máu của mình hay không. Có thể sau khi sinh ra Mãn Tiêu Thành, Hướng Vân Phương biết được Mãn Tiêu Thành không phải là con của mình và Mãn Quốc Tuấn qua nhóm máu. Bà ấy tiếp tục lừa dối Mãn Quốc Tuấn cho đến khi ông ta nghi ngờ vì những lời đàm tiếu của người khác, ép hỏi bà ấy sự thật.”

Hoa Sùng im lặng hồi lâu: “Nói theo chiều hướng đó thì Hướng Vân Phương bị cha ruột của Mãn Tiêu Thành xâm hại, sau khi phát sinh quan hệ chưa từng liên hệ lại, cha ruột Mãn Tiêu Thành làm sao biết được Mãn Tiêu Thành là con của mình? Lại càng vô lý hơn khi hắn đối không quan tâm mẹ con này suốt mấy chục năm trời, làm sao có thể đột nhiên muốn báo thù cho Mãn Tiêu Thành?”

“Thông qua nhóm máu?” Liễu Chí Tần nhất thời quên một vấn đề: “Mặc dù hắn ta không tiếp xúc với mẹ con Hướng Vân Phương nữa nhưng vẫn luôn chú ý tới bọn họ? Nhóm máu Mãn Tiêu Thành rất dễ dàng điều tra được. Hắn có hiểu biết về nhóm máu, ít nhất biết rõ hơn Mãn Quốc Tuấn, biết được Mãn Tiêu Thành không phải là con của Mãn Quốc Tuấn, so sánh với nhóm máu mình thì trùng khớp. Mặc dù chưa từng làm giám định ADN, hắn cũng có thể chắc chắn 90% – Mãn Tiêu Thành là con của hắn.”

Hoa Sùng đi đến bên cạnh bàn, ngồi song song với Liễu Chí Tần, vừa nghĩ vừa nói: “Mà có một chỗ mâu thuẫn chúng ta vẫn chưa làm rõ – Hắn có ɖu͙ƈ vọng báo thù, nói đúng hơn là hắn rất để ý Mãn Tiêu Thành, nhưng nếu hắn để ý đến sao lại chẳng thèm quan tâm đến Mãn Tiêu Thành và Hướng Vân Phương suốt bao nhiêu năm? Hắn thậm chí còn chưa từng xuất hiện bên cạnh họ.”

Liễu Chí Tần bác bỏ kết luận trước đó: “Nếu hắn thật sự có ở bên cạnh Mãn Tiêu Thành thì sao?”

Hoa Sùng quay đầu lại: “Là thế nào?”

“Hắn luôn ở bên cạnh Mãn Tiêu Thành, nhưng vì quá mức tự nhiên nên người khác không phát hiện được quan hệ của bọn họ.”

Phòng hội nghị nhỏ hẹp yên tĩnh chỉ còn đọng lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Hoa Sùng bỗng nhiên nói: “Anh và em là đồng nghiệp, chúng ta vốn cần phải ở cùng nhau mọi lúc.”

Liễu Chí Tần nhướng mày, nhìn Hoa Sùng.

Hoa Sùng đón ánh mắt cậu: “Chúng ta cứ đi bên nhau, người khác có chú ý không? Họ có cho rằng chúng ta có quan hệ khác biệt không?”

Cổ họng Liễu Chí Tần hơi khô lại, biết rõ lời lúc này của Hoa Sùng không có ý tứ “ve vãn” mình, vẫn cảm thấy “tâm viên ý mã”.

“Không.” Hoa Sùng tự hỏi tự trả lời.

Liễu Chí Tần cấp tốc đuổi đi ý nghĩ lung tung không đúng lúc trong đầu: “Anh muốn nói cha ruột của Mãn Tiêu Thành là đồng nghiệp của anh ta ở trường cấp 2 Ôn Minh? Hai cha con bọn họ đều là giáo viên?”

“Nếu như dựa theo suy nghĩ lý luận của chúng ta lúc nãy, khả năng này không nhỏ đâu.” Hoa Sùng lại nói: “Nhưng nếu là quan hệ đồng nghiệp, thì lúc Mãn Tiêu Thành đến trường cấp 2 Ôn Minh là việc đã 23 tuổi, trước 23 năm đó thì sao?”

Liễu Chí Tần leo xuống khỏi bàn, khẽ cúi đầu, trong đầu nhanh chóng lại bỏ các suy đoán: “Hắn đã từng là thầy của Mãn Tiêu Thành!”

“Rất có thể!” Hoa Sùng nói: “Chuyện này vừa khớp với suy luận của em lúc đầu!”

Sắc mặt Liễu Chí Tần cũng không thoải mái, ngược lại còn nhăn mày: “Lần trước em cảm thấy cha ruột của Mãn Tiêu Thành là người như Lam Hữu Quân vậy, thế nhưng lúc đó chúng ta chỉ biết được hắn và Hướng Vân Phương đã xảy ra quan hệ, cũng không đưa đến kết luận “hắn là người cưỡng bức”.”

Hoa Sùng hiểu: “Kẻ cưỡng bức thất đức, người giáo viên nhân đức, 2 hình tượng này trống đánh xuôi kèn thổi ngược.”

“Nhưng đổi lại, suy nghĩ giáo viên nhân đức cũng là hung thủ cắt cổ tàn nhẫn, hai hình tượng này cũng trống đánh xuôi kèn thổi ngược nha.” Liễu Chí Tần thấp giọng nói.

Hoa Sùng xoa xoa huyệt thái dương “Hiện giờ mọi hướng đi đều bế tắc, điều tra không ra kết quả gì, vậy thì cứ theo linh cảm mà làm đi.”

Liễu Chí Tần: “Điều tra những giáo viên này?”

“Đúng vậy, nhưng không thể điều tra cách phô trương hay quy mô lớn.” Hoa Sùng nói: “Muốn điều tra thì điều tra các giáo viên từng giảng dạy tại trường cấp 1 cấp 2 Ôn Minh và đang công tác tại Lạc Thành.”

“Lại đến giai đoạn “cẩn thận tìm chứng cứ”.” Liễu Chí Tần cong nhẹ khóe môi “Đúng rồi, em nghĩ đến một khả năng liên quan đến việc Phong Học Dân bị giết hại ngày đó.”

“Hả?”

“Cảnh sát giao thông không không tra xét được xe cộ nào khả nghi ven đường đúng không? Mà Phong Học Dân đến đường phía Nam Phượng Sao chơi mạt chược là tùy hứng, hung thủ không thể biết trước chuyện này. Chắc chắn hung thủ theo dõi Phong Học Dân. Nếu không phải ở dưới đất thì là ở trêи trời.”

“Máy bay không người lái?” Hoa Sùng lập tức phản ứng lại.

“Đúng. Máy bay không người lái.” Liễu Chí Tần hất cằm về phía laptop “Em đang điều tra nó.”

Trong sân trường Nhất Trung Lạc Thành, phía sau rừng cây hẻo lánh về phía tây, có những dãy nhà không cao lắm là nơi ở của giáo viên và gia đình họ.

Phòng ốc được xây theo quy cách nhà ở thương mại nhưng giá cực rẻ, giáo viên làm việc tại trường hai năm đều có thể mua được thuận lợi, đây là một trong những quyền lợi mà nhà trường mang lại cho giáo viên.

Đương nhiên, giáo viên tại trường nhất trung đa số không thiếu tiền, cũng đã mua nhà và bất động sản khác, nên phòng trong trường này thường để cho mấy học sinh không muốn ở ký túc xá thuê lại.

Nhưng Thân Nông Hàn vẫn luôn ở trong trường.

Mấy năm trước, ông ta và Lam Hữu Quân đều dẫn lớp 12 khoa học tự nhiên, công tác nặng nề, áp lực cũng lớn, ở trường là sự lựa chọn tốt nhất. Bây giờ đã dạy khối 10, cũng không cần thiết luôn ở lại trường học.

Lam Hữu Quân đã cho thuê lại phòng trong trường đó từ lâu, tiền thuê dùng để chi trả tiền thuốc men cho Lam Tĩnh.

Buổi trưa tan học, Thân Nông Hàn dùng cơm trưa tại nhà ăn, vốn định về văn phòng nhưng đột nhiên tâm trạng không yên, bèn quay lại nhà ăn.

Ông ta là giáo viên nòng cốt lương cao tại trường Nhất Trung, đã sớm có chức danh, vừa ký hợp đồng công tác chính thức thì có tư cách chọn mua phòng ở tại trường luôn, không cần đợi đến 2 năm sau. Ông ta chọn tầng cao nhất, 3 phòng 2 sảnh, khoảng một trăm mét vuông.

Lúc đó không ít đồng nghiệp đều cho rằng ông ta độc thân muốn mua phòng lớn như vậy là để cho học sinh thuê kiếm tiền. Dù sao mỗi căn phòng ngủ có thêm giường tầng, 1 phòng có thể ở đến 6 người, 3 phòng là 18 người, một năm thu tiền thuê thôi cũng có thu nhập khả quan.

Nhưng ông ta ở đây 10 năm chưa cho học sinh thuê phòng.

Trong nhà rất sạch sẽ, trước đây không lâu có người chuyên quét dọn, đồ vật được lau chùi tỉ mỉ còn có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Ông ta thay giày, đi vào phòng khách, nhìn quanh một phen, ánh mắt lạnh lẽo.

Học sinh khóa trước đều giá ông ta như nhau: Dạy học hài hước, dí dỏm, ôn hòa, kiên nhẫn.

Thậm chí còn có giáo viên nói đùa với ông ta, nói Thầy Thân nè, nếu như trẻ lại chừng mười tuổi, thầy chắc chắn rất đào hoa.

Ông ta cười cho qua chuyện.

Nhưng dí dỏm, ôn hòa chỉ là bộ dạng trước mặt người ngoài của ông ta.

Thân Nông Hàn đi tới trước cái gương dài, nhìn chăm chú mình trong gương, cảm thấy ảnh phản chiếu kia không là một người, mà là một khuôn mặt dữ tợn của một con quái vật.

Liên tục điều tra trong tối với mật độ cao, cuối cùng cũng có kết quả.

“Tổ trưởng Hoa! Có một giáo viên dạy toán trong trường của Nhà máy Công cụ Đo lường Ôn Minh, tên là Thân Nông Hàn, người đã bị trường Nhất Trung Lạc Thành "đào" đi 13 năm trước, năm nay 58 tuổi!” Trương Mậu không tìm được người ở tổ trọng án, nhưng có thể tìm thấy Hoa Sùng trong phòng làm việc của Trần Tranh, hồ hởi báo cáo: “Tổ mình với án tồn đọng cùng hợp tác thành công, Tiêu Thành Tâm bỏ rất nhiều công sức, bảo là muốn giúp chúng ta! Dựa trêи phạm vi mà anh với anh Tiểu Liễu xác định, thì đã tìm được người phù hợp với hồ sơ hung thủ rồi nè! Anh xem đi, đây là hình của ông ta!”

Hoa Sùng nhận lấy, nhìn người trong hình, chợt dâng lên cảm giác từng quen biết.

Lẽ nào đã gặp nhau ở nơi nào?

“Ông ta là thầy giáo có tiếng ở trường nhất trung Lạc Thành, giảng dạy cho rất nhiều học sinh giỏi.” Trương Mậu tuôn ra mấy thông tin đã có: “Ông ta không kết hôn, rất có uy tín với học sinh, quan hệ với người khác cũng tốt. Quan hệ tốt với mọi người, điểm này rất giống Mãn Tiêu Thành nha! Năm đó Mãn Tiêu Thành dạy học tại trường cấp 2 Ôn Minh, quan hệ với mọi người cũng rất tốt đó. Thân Nông Hàn này, việc dạy học năm ngoái có thay đổi lạ, trước đây ông ta giống Lam Hữu Quân đều đứng lớp 12, năm ngoái đột nhiên yêu cầu điều sang dạy khối 10. Trọng điểm là đây!”

Trương Mậu hít sâu một hơi, giọng chợt cao lên: “Lúc còn là giáo viên ở trường Nhà máy dụng cụ đo lường Ôn Minh đã từng là giáo viên chủ nhiệm của Mãn Tiêu Thành! Hơn nữa trước đây chỉ dạy toán chứ không phải chủ nhiệm lớp, và sau đó cũng không trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp. Lần duy nhất ông ta làm giáo viên chủ nhiệm là khi dạy Mãn Tiêu Thành! Đây không thể nào là trùng hợp!”