Tâm Độc

Chương 153




Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

23.

Trời gần tối, bên trong một quán cơm nghi ngút khói, người đi về từng lượt, quán thưa thớt dần. Bà chủ lau bàn xong, mở nắp lồng hấp nóng đặt tại cửa tiệm nhìn thử, thấy bên trong chỉ còn một bát sườn hấp gạo nếp (*), bà quay đầu vào hướng nhà bếp phía sau hô: ” "Chiến tích" hôm nay không tệ, đóng cửa sớm thôi!”

(*) sườn heo ướp gia vị, lăn vào gạo nếp rang rồi chưng cách thủy.

Ông chủ phía sau nhà bếp đi ra, vừa cởi tạp dề vừa nói: “Hết thức ăn rồi à?”

“Chỉ còn lại một phần sườn hấp gạo nếp.”

“Ừm, lấy túi đưa cho anh Thư mang về đi.”

“Được, tôi đi ngay!”

Bên trong lồng hấp nóng, bà chủ đang tính dùng tay nhấc chén thức ăn ra, thì nghe có người thấp giọng nói: “Tôi đến đây.”

“Anh Thư.” Bà chủ ngoài ba mươi, xuất thân từ nông thôn, không xinh đẹp, nói chuyện còn mang giọng vùng quê rất nặng: “Bát sườn này anh mang về ăn đi, có thêm cơm nữa, chắc chắn no!”

“Cảm ơn.” Người đàn ông nhanh nhẹn đóng hộp sườn hấp và cơm, gật gật đầu với ông chủ và bà chủ: “Vậy hôm nay tôi về nhé.”

“Ngày mai gặp.” Bà chủ cười phất phất tay.

Quán cơm rất nhỏ, chỉ là một “tiệm ăn ruồi”, điều kiện vệ sinh kém, lời cũng chỉ dăm ba đồng lẻ. Mà cũng may ông chủ không có học thức gì, cũng không có kiến thức, tuyển dụng đầu bếp chỉ nhìn tay nghề, không điều tra chứng minh thư, cũng không đòi đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, không quan tâm người đến là dân lành hay cướp giật, chỉ cần biết nấu ăn, chịu khổ là được.

Để đề phòng, người đàn ông đã bỏ ra 30 tệ làm một tấm chứng minh thư, nhưng ông chủ không hề liếc mắt nhìn.

Chứng minh thư vẫn luôn được cất trong ví tiền cũ của người đàn ông, họ tên viết “Thư Quắc”, ông chủ không học hành bao nhiêu nên không biết chữ “Quắc” đọc làm sao.

Người đàn ông này, thật ra tên là “Quách Xu”.

Đêm đông lạnh giá, trong không khí lạnh lẽo ẩm ướt. Quách Xu mặc áo bông màu nâu đậm cũ kỹ, một tay cầm túi ni lông chứa đầy thức ăn, tay kia nắm chặt cổ áo, bước nhanh hướng đến ngõ hẻm.

Hai bên con đường này đều đầy những “Tiệm ăn ruồi” tương tự như quán cơm vừa nãy, một số ít đã đóng cửa từ lâu, một ít chuyên bán ăn khuya thì vừa mở cửa. Ngoài “Tiệm ăn ruồi”, ven đường còn có rất nhiều xe đẩy nhỏ, bán súp thập cẩm cay, bánh nướng, khoai nướng, chè hạt sen, cháo… cái gì cũng có.

Quách Xu cũng từng nghĩ tới mua một chiếc xe ba bánh bán súp thập cẩm cay, tự bản thân làm công cho mình, sắp xếp thời gian thuận tiện nhưng suy nghĩ thêm lại cảm thấy không hợp. Quán ăn lưu động nhỏ quá dễ bị ban kiểm tra thành phố để mắt, mà hắn cũng không muốn giao thiệp với những người này.

Nếu muốn giấu, thì phải giấu càng sâu càng tốt.

Mãi đến tận không giấu được mới thôi.

Lúc đi ngang qua sạp hàng nướng, Quách Xu ngừng lại.

Lâu rồi chưa ăn cà nướng, đột nhiên thấy thèm ăn.

Quán thịt nướng nhiều khách, Quách Xu tìm cái bàn nhỏ, đặt sườn hấp gạo nếp lên, vừa giậm chân đuổi khí lạnh vừa hà hơi trêи tay.

Đợi tầm một phút, cà nướng xong, Quách Xu trả tiền, cầm hộp thức ăn bước đến con phố đối diện.

Hắn mướn phòng trong hẻm tòa nhà hình ống, ở đây đều là dân nhập cư đến thành phố làm công, không cần ký hợp đồng, đưa tiền là có thể ở.

Ánh sáng trong tòa nhà hình ống lờ mờ, sàn nhà bị giẫm lên kêu cọt kẹt, nhưng Quách Xu vẫn rất bình tĩnh, đến khi móc chìa khóa ra mở cửa.

Lúc hắn cắm chìa khóa vào ổ, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ hoảng sợ.

Tay phải nắm chìa khóa của hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, tay trái cầm hộp thức ăn rơi bộp xuống đất. Cà tím đầy tỏi ngâm vương vãi trêи sàn nhà dơ bẩn. Hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề hơn, cổ họng phát ra âm thanh như tiếng dã thú gầm nhẹ.

Tòa nhà hình ống không cách âm, tiếng tivi và tiếng ồn ào từ mọi nhà dễ dàng lấn át tiếng gầm của hắn.

Cửa sổ hướng ra hành lang lọt vào vài tia ánh sáng mờ mịt, nhưng căn nhà của hắn tối tăm và lạnh lẽo, tất cả cửa sổ đóng chặt, không có lấy một tia sáng. Hắn đứng trong bóng tối, rùng mình, một lúc lâu sau, hắn giơ tay đập mạnh vào thái dương.

Lại quên mất! Lại quên mất!

Đồ ăn mà hắn mang từ tiệm cơm đã bị bỏ quên trêи chiếc bàn nhỏ của quầy thịt nướng, đến giờ hắn mới nhớ ra!

Nỗi sợ hãi trong lòng khiến hắn không thể vặn nổi chìa khóa, mất mấy phút mới mở được cửa.

Hắn bật hết đèn trong nhà, đứng giữa phòng, nhìn chằm chằm bản thân trêи khung cửa sổ, tự lẩm bẩm: “Không, không, làm sao mình có thể trở nên như vậy được? Không! Không thể nào! Không thể!”

Những gì đã xảy ra hơn mười năm trước cứ như từ khung này đến khung khác hiện về trong đầu, người cha mất trí nhớ không tự chủ được hành vi, trong nhà nồng nặc mùi hôi thối, người mẹ mất trí đó cũng chảy nước miếng, mắt thất thần, nhếch mép cười khà khà, khà khà khà…

Hắn bịt tai, không ngừng lắc đầu, nhưng tiếng cười của mẹ vẫn văng vẳng bên tai. Hắn xoa thái dương, nhưng càng cố, quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại càng rõ ràng hơn, hắn không ngừng nhắc nhở – Quách Xu, bố mẹ mày chết vì bệnh Alzheimer, chết không hề có tôn nghiêm, mày là con trai của họ, mày không thể trốn tránh, một ngày nào đó mày sẽ trở nên giống họ, đầu tiên trở nên u mê, sau đó mất kiểm soát về tinh thần và thân thể, không còn khả năng tự chăm sóc bản thân, cười ngờ nghệch cả ngày và trở thành một kẻ ăn bám, sống như một thứ ký sinh. Không tin à? Tự nhìn lại mình đi, mày mới 40 tuổi, tại sao mày bắt đầu dễ quên, vứt đồ bừa bãi rồi? Vài năm nữa thôi, mày sẽ trở thành y như họ khi đó!

“Không!” Quách Xu quỳ trêи mặt đất, nặng nề đập trán xuống sàn.

Hắn không dập đầu với ai cả, hắn chỉ muốn thoát khỏi cơn ác mộng quanh quẩn.

Mắc căn bệnh như vậy? Làm sao có thể!

Loại bệnh tật đó đã hủy hoại cuộc đời của hắn, bây giờ lại muốn tới lấy đi tôn nghiêm của hắn sao?

Cơn đau làm hắn tỉnh táo lại, mùi máu kϊƈɦ thích thần kinh hắn. Hắn ngồi thẳng dậy, đưa ngón tay vuốt ve vết thương trêи trán, ngơ ngác nhìn nó một lúc rồi ʍút̼ máu đầu ngón tay.

Hắn hít sâu một hơi, nhịp tim từ từ bình tĩnh trở lại.

Mùi máu, thơm ngọt lạ thường.

Nhưng sự u ám trong mắt hắn không hề tiêu tan, ngược lại càng ngày càng sâu giống như một cái giếng dẫn xuống địa ngục.

Được một lúc, hắn chống chân đứng lên, loạng choạng đi vào bếp, vặn vòi nước, rửa mặt.

Nước lạnh thấu xương, khiến hắn rùng mình.

Năm 22 tuổi, khi từ bỏ tương lai xán lạn đến đồn công an trấn Hà Phú báo danh, cũng là mùa đông giá rét như thế này.

Trong thành phố lớn, cơ sở thiết bị tương đối hoàn thiện, trong ký túc xá có nước nóng, không đến nỗi bị lạnh đến rét run. Nhưng quê nhà nghèo, vừa đến mùa đông lại như bị ném vào hầm băng vậy.

Quách Xu đứng ở bên kệ bếp nấu nước, chờ nước sôi để lau người cho cha mẹ. Nhưng khi đang đổ nước sôi ra lại nghe từ trong phòng truyền đến tiếng vang trầm thấp.

Cha từ xe lăn ngã xuống, đầu đập trêи đất, rêи rỉ đau đớn.

Người mắc bệnh Alzheimer không thể điều khiển tứ chi của mình, chuyện té ngã là thường xuyên, nhưng va phải đầu có thể gây nên phiền phức lớn. Quách Xu lập tức cõng cha lên, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Sau một lúc kiểm tra, bác sĩ nói bệnh nhân bị sốt, viêm nhiễm cần phải nhập viện gấp. Quách Xu nhờ y tá sắp xếp cho cha, vội vã chạy về nhà lấy dụng cụ tắm rửa cần thiết, vừa vào cửa lại nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, lại ngửi thấy mùi hôi thối gay mũi.

Mẹ mất khống chế, không biết có phải muốn đi vệ sinh hay không mà bò đến kệ bếp, bị nước sôi làm bỏng.

Nhìn căn phòng bừa bộn và người mẹ đầy nước mắt, hai mắt Quách Xu tối sầm lại, dường như không thể chống đỡ nổi.

Công việc ban ngày của hắn đã vất vả, mà lúc này hừng đông rồi nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi. Cuộc sống như thế đã diễn ra trong một quãng thời gian rất dài, không đỡ hơn chút nào mà lại càng thêm khó khăn.

Trừ khi cha mẹ đã trở thành “phế vật” kia chết đi thật nhanh.

Có những ý nghĩ một khi xuất hiện sẽ không thể nào xua tan được, mà nó sẽ càng lớn dần hơn, như dây leo tội ác vậy, vây chặt lấy trái tim người thiếu niên trẻ tuổi.

Tăm tối không ánh mặt trời.

Căn bệnh Alzheimer không có cách nào chuyển biến tốt hơn, tình hình cha mẹ ngày càng nặng, rất nhiều đêm không thể ngủ yên, Quách Xu chỉ muốn lấy con dao phay nhà bếp kết thúc tất cả những thứ này.

Hắn muốn trở lại phân cục, tiếp tục nghiên cứu tâm lý tội phạm. Nhưng mấy năm gian nan, chuyên môn của hắn dường như bị bỏ phế, cha mẹ biến thành trung tâm của hắn, hắn như tinh cầu xoay tròn quanh cha mẹ vậy.

Hắn cảm thấy mình đang bị ép khô.

Mỗi khi về nhà, nhìn thấy người cha rêи rỉ và người mẹ khờ dại, hắn đều cảm thấy ngồi trước mặt mình không phải là con người mà là hai con quái vật uống máu ăn tủy.

Hận ý ngập tràn trong lòng, con dao trong tay rơi xuống đất cạch một tiếng. Hắn thất thanh khóc rống, hét lên: “Tại sao các người phải đối với tôi như vậy? Các người còn muốn làm gánh nặng cho tôi bao lâu?”

Cha mẹ không hiểu, ngờ nghệch nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ, người mẹ thậm chí còn nở nụ cười “Khà khà”.

Theo tiếng cười vang lên là tiếng tí tách của tiểu tiện không khống chế được.

Hắn sụp đổ.

Mỗi một ngày cha mẹ còn sống đối với hắn là những ngày không thể chịu đựng được khi nhìn lại. Chờ mãi, rốt cuộc cũng đến ngày có thể tiễn cha mẹ đi.

Hắn thề với trời, chưa từng làm bất cứ việc gì đẩy nhanh việc tử vong của cha mẹ, mãi đến tận thời khắc cuối cùng của bọn họ, hắn vẫn cố gắng chăm sóc.

Sau tang lễ, hắn bỏ ra một thời gian rất dài mới ý thức được, từ nay về sau mình đã tự do, có thể theo đuổi mơ ước của bản thân.

Nhưng khi hắn quay trở lại con đường, lại phát hiện cái gì cũng đã thay đổi.

Bạn học tốt nghiệp cùng hắn đã là chuyên gia tâm lý tội phạm có tiếng, khi hắn vùi đầu ở đồn công an giải quyết chuyện vặt của người dân, khi hắn cõng người cha nóng sốt tới bệnh viện, họ đang không ngừng phá những vụ án lớn và quan trọng.

Mang theo sự nặng nề của cuộc sống, bị quăng ngày càng xa, hắn dần dần không thấy rõ bóng lưng bạn học, cũng không nhìn thấy tương lai của bản thân.

Hắn bị bỏ lại phía sau, đời này chỉ có thể làm cảnh sát ở trấn Hà Phú, giải quyết những chuyện vặt quê nhà.

Những hận ý chìm sâu trong lòng, lúc này mới kiêu ngạo từ dưới đất chui lên. Hắn cực hận cha mẹ, cực hận bệnh Alzheimer, ban đêm hắn khó ngủ, không ngừng tự hỏi – Tại sao mày không giết bọn họ? Tại sao không giết bọn họ!

Cha mẹ biến thành kẻ thù nhưng kẻ thù đã qua đời, hận thù tràn ngập trong lòng không có cách nào giải quyết được.

Ban ngày, hắn là cảnh sát cần cù nỗ lực. Đến buổi tối khi chỉ còn một thân một mình, hắn mới có thể lộ ra diện mạo thật sự – Tối tăm, vặn vẹo, điên cuồng. Hắn bắt đầu dùng công việc gây tê liệt cho mình, không trở về ngôi nhà làm hắn buồn nôn, thời gian dài tại đồn đồn công an, nơi nào có việc cần, hắn liền đi nơi đó…

Chỉ có như vậy, mới không nhớ tới đau khổ tích tụ những năm nay, còn có những mơ ước khó với tới.

Sau đó, bạn tốt Lỗ Châu An nghỉ việc ở nhà máy quốc phòng, trở lại trấn Hà Phú, nguyên nhân giống như đúc với hắn.

Nhìn thấy Lỗ Châu An, hắn lại như thấy được mình năm đó.

Và khi nhìn Hồ Hữu, phảng phất thấy được cha mẹ chính mình.

Tại góc tối âm u không ánh sáng, hắn nhếch mép nở nụ cười.

Thì ra trời cao còn để lại cho hắn một cánh cửa, bên trong cánh cửa kia cất giấu hy vọng và cơ hội.

Hóa ra hắn còn có thể báo thù!

Giết Hồ Hữu như giết chết cha mẹ. Hắn mỉm cười an ủi mình, đã thế còn có thể giải thoát cho Lỗ Châu An, không cần phải đau khổ như bản thân hắn.

Lỗ Châu An là người tốt và là người con hiếu thảo. Hắn nhiều lần nói bóng gió, nói cho anh ta biết đừng tiêu hao quá nhiều tâm trí vào Hồ Hữu. Nhưng Lỗ Châu An chỉ tốt tính mà cười cười, nói: “Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cứ để nó tự nhiên.” Lòng hắn khó chịu, hận không thể đánh thức Lỗ Châu An, lại cảm thấy qua một thời gian nữa Lỗ Châu An tự nhiên sẽ chán chường thôi.

Đến lúc đó, cùng Lỗ Châu An hợp lực giải quyết Hồ Hữu cũng chả phải việc khó khăn gì.

Nhưng thoáng cái đã 2 năm, Lỗ Châu An vẫn cứ bằng lòng với tình trạng hiện tại, không giãy dụa, không chống cự, tiếp tục làm người con hiếu thảo.

Hắn không chờ được rồi, hắn muốn báo thù đám người kia!

Học Tâm lý học tại trường cảnh sát chính là để sử dụng cho lần phạm tội “Hoàn mỹ” này. Hắn bỏ ra thời gian rất dài bố trí tỉ mỉ, nhân tính trong máu hắn dần dần biến mất – Vì “Báo thù”, ngay cả anh em tốt Lỗ Châu An hắn cũng không có ý định buông tha.

Hắn muốn làm một cái bẫy, làm tất cả mọi người trong trấn tin rằng vì không chịu được nỗi khổ chăm sóc người bệnh già trường kỳ, Lỗ Châu An đã giết Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên rồi chạy trốn.

Mà hắn vẫn là cảnh sát trong sạch, vô tội.

Chuyện này rất dễ dàng, chỉ cần làm cho Lỗ Châu An không còn cách nào nói chuyện nữa thì được rồi.

Trấn Hà Phú được bao bọc bởi núi lớn, mười ba năm trước, đừng nói là vùng hoang dã, ngay cả trấn trêи đường phố phồn hoa cũng không có camera giám sát. Một buổi đêm, hắn mượn rượu đưa Lỗ Châu An đến ngọn núi kế bên, hạ độc vào rượu.

Lỗ Châu An hoàn toàn không phòng bị, đến chết cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.

Hắn ném Lỗ Châu An vào bên trong hố đất đã đào từ trước, lấp đất bằng phẳng, đắp cỏ, cuối cùng đứng bên hố đất, uống cạn một hơi phần rượu không có độc.

Núi lớn rậm rạp, yên tĩnh như một thế giới không hề có tiếng động.

Hắn quay lại trong trấn, sau khi sửa soạn tắm rửa, đến nhà họ Hồ, dùng dây thừng chuẩn bị trước siết cổ chết Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên, còn đâm một nhát dao trêи lưng Hồ Hương Quyên.

“Thù lớn đã trả”, hắn đứng tại chỗ, trong lồng ngực sung sướиɠ vô hạn.

Hắn là cảnh sát ưu tú nhất trêи trấn, hắn chắc chắn có thể loại bỏ tình nghi của bản thân.

Quả nhiên, thời điểm vụ án bị báo danh ở đồn công an, không có một ai hoài nghi hắn, hắn đi khắp nơi tung tin đồn, nói Lỗ Châu An sau khi giết người thân đã chạy trốn, lời đồn đãi truyền miệng rộng rãi, dường như tất cả mọi người đều tin.

Chính hắn cũng sắp tin.

Là người từng làm công tác ở phân cục, hắn biết rõ lúc nào nên trì hoãn, chỉ cần bên trêи trễ nải phái tổ chuyên án tới điều tra, cuộc chơi của hắn có thể tiếp tục. Mặc dù sau này người tổ chuyên án đến, cũng đã bỏ qua thời gian vàng để phá án.

Mọi người sẽ nói, Lỗ Châu An đã chạy từ lâu.

Hắn áp dụng những gì đã học, thuyết phục lãnh đạo cho mình tham dự vào điều tra, thỉnh thoảng làm một ít động tác nhỏ, âm thầm ảnh hưởng đến phán đoán của các đồng nghiệp, khi báo cáo điều tra bị đưa đến trong thành phố, bên trêи thậm chí không có tên của hắn.

Vụ án không thể phá nên Lỗ Châu An đã bị mọi người ngầm thừa nhận là hung thủ.

Hắn ở lại trấn Hà Phú một thời gian, lấy lý do áy náy mà rời khỏi đội ngũ cảnh sát.

Những năm nay hắn đi qua rất nhiều nơi, không có chỗ ở cố định, mãi đến tận 3 năm trước, vừa mới đến Lạc Thành.

Có lẽ rời nhà nhiều năm, sinh ra một chút cảm giác nhớ nhà.

Hắn không thích cái tên “Quách Xu” này, gọi “Quách Xu” không bằng gọi là “Thư Quắc”, đọc ngược họ tên cũng coi như trả thù cha mẹ.

Hắn vẫn hận bọn họ, cũng hận bệnh Alzheimer, nhưng đã qua 13 năm, hắn không có giết người nữa.

Có lẽ đời này cứ như vậy mà ngơ ngơ màng màng trôi qua.

Nhưng hơn nửa năm trước, hắn đột nhiên phát hiện, hắn bắt đầu buồn ngủ, dần dần có dấu hiệu dễ quên, đáng sợ nhất chính là thời điểm đọc sách báo, một câu đơn giản mà phải xem mấy lần mới có thể hiểu được.

Ngay tức khắc, hắn như rơi vào hầm băng.

Dấu hiệu phát bệnh Alzheimer là gì, hắn rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

Hắn ngạc nhiên mà nghĩ – Mình cũng sẽ biến thành như vậy sao?

Mình cũng sẽ trở thành quái vật, ngày qua ngày sống trong dày vò, không hề có tôn nghiêm mà chết đi sao!

Thù hận ẩn giấu nhiều năm lại một lần nữa đánh vào lòng hắn. Hắn thống khổ không chịu nổi, hàng đêm mất ngủ, sống trong sợ hãi một ngày như bằng một năm.

Có một ngày, hắn thấy một ông già ngồi trêи xe lăn. Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền biết ông già kia mắc bệnh Alzheimer.

Hắn siết chặt nắm đấm, khóe mắt muốn nứt ra.

Những người này sống để làm gì chứ? Hắn không ngừng tự hỏi chính mình, bọn họ muốn sống sao, bọn họ dựa vào cái gì mà dám tiếp tục sống?

Hắn nhớ lại kɧօáϊ cảm mà việc giết người 13 năm trước mang tới, máu huyết trong người sôi trào như cổ vũ. Hắn ngửi thấy luồng máu tanh tanh nồng nặc khó giải thích được, mới phát hiện mình cắn đứt khóe môi.

Ông già ngồi trêи xe lăn kia gọi là Vương Chương Bỉnh, có một đàn con cháu bất hiếu, hắn nghĩ, thế mà lại đúng ý hắn.

Lỗ Châu An là người con hiếu thảo, hắn không thể không giết Lỗ Châu An. Nhưng Vương Hiếu Ninh là người vốn chờ đợi Vương Chương Bỉnh chết, hắn chỉ cần làm chút việc nhỏ nhặt đã thành công.

Năm đó hắn được xem như là sinh viên tài cao trường cảnh sát, nhiều năm trôi qua, việc sử dụng những gì hắn học được để làm một cô gái ngốc nghếch dưới 20 tuổi bối rối không phải là vấn đề.

Cô gái ngu ngốc kia trộm thắt lưng người nhà, hắn sờ thắt lưng thầm nghĩ coi như vừa tay.

Vương Chương Bỉnh cùng một dạng như Hồ Hữu, không có bất kỳ sức phản kháng nào, nhưng việc gây án ở Lạc Thành bây giờ so với trấn Hà Phú 13 năm trước khó khăn hơn, cho nên hắn luôn chờ đợi thời cơ.

Cũng may lần này, hắn vốn chưa hề có ý nghĩ toàn thân trở ra như lần trước.

Hắn tất nhiên biết mình sẽ lộ ra sơ hở nhưng hắn không quá để ý.

Ngoại trừ Vương Chương Bỉnh, hắn còn muốn giết người, người kia tên là Lương Bình, là một bà cô đam mê nhảy Quảng Trường, bị bạo hành gia đình đã lâu, đáng thương cũng không đáng để cảm thông.

Giống như mẹ hắn không biết phản kháng là gì.

Khi còn bé, hắn thấy cha đánh đập mẹ. Sau khi người cha lửa giận ngút trời rời đi, hắn mới dám chạy đến ôm mẹ đang khóc. Hắn muốn an ủi mẹ, nhưng mẹ lại khóc lóc nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Người ngoài đều cho rằng bọn họ là gia đình hoàn hảo, chỉ có hắn biết được, cha mỗi khi tức giận sẽ đánh mẹ nhưng mẹ lại vui vẻ chịu đựng.

Hắn luôn luôn tìm cơ hội tiếp xúc với Lương Bình, ngày ấy tại tiểu khu Ngô Đồng đối diện khu Tân Hà nhàn nhã, hắn cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Lương Bình.

“Bà muốn phản kháng không?”

“Bà muốn thoát khỏi cuộc sống không có hy vọng không?”

“Bà muốn báo thù con trai và chồng bà không?”

“Tôi có thế giúp. Chỉ cần bà nghe lời của tôi.”

Trong mắt đôi mắt tuyệt vọng của Lương Bình giống như lửa cháy hừng hực, xem cái chết thành sự sống.

Cầm lấy tóc Lương Bình, khi lấy đầu Lương Bình đập vào vách tường, hắn hận không thể cất tiếng cười to. Mùi vị máu thực sự ngọt ngào, hắn chìm vào trong đó thậm chí không muốn rời đi.

Muốn giết người, giết càng nhiều người hơn – Trước bị bệnh Alzheimer quấn lấy thân!

Những người kia vốn không xứng để sống, chết sớm một chút, nói không chừng còn có thể sớm đầu thai tái thế!

Đêm đã khuya, tiếng ồn ào náo nhiệt trong Tòa nhà hình ống dần lắng xuống. Hai tay Quách Xu đông cứng trong nước lạnh lẽo, không còn tri giác. Hắn kinh ngạc mà trừng hai mắt, run rẩy càng dữ dội.

Vừa nãy, hắn phát hiện mình không nhớ nổi những chi tiết nhỏ khi sát hại Lương Bình.

Chuyện xảy ra không lâu đã mơ hồ như bãi bùn nhão.

“Tôi mới 40 tuổi…” Hắn bụm mặt, hầu kết khó khăn di chuyển: “Tôi không thể sinh bệnh, tại sao lại là tôi?”

Quả cà tím ném qua cửa đã nguội lạnh, người về muộn theo ánh đèn liếc mắt rồi khinh bỉ bỏ đi, vài con chó hoang đánh hơi, vài con chuột chộp lấy quả cà tím kéo vào góc tường. Dầu và tỏi xay đầy mặt đường, cảm giác buồn nôn không thể tả.

Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, Quách Xu lại không có chút buồn ngủ nào. Trêи đầu giường hắn đặt một quyển sách thảo luận tâm lý tội phạm, hắn cầm lên, tùy tiện lật một tờ, mắt nhìn vào những chữ viết, nhưng một chữ cũng không đọc vào.

Hắn tìm ra tai nghe, cắm vào điện thoại, sau đó mở âm lượng tối đa, bắt đầu nghe nhạc Phật giáo.

Trước đây hắn cảm thấy nhạc Phật quỷ dị, giờ lại chỉ có nhạc Phật mới có thể giúp hắn tìm được yên tĩnh.

Đúng thật là nhạc Phật giúp thế giới hắn yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.

Cửa bị phá, nòng súng cảnh sát đặc nhiệm đối diện đầu của hắn.

Từ trêи xe cảnh sát xuống, dĩ nhiên hai tay Quách Xu đeo còng tay. Hắn đứng ngoài cửa chính cục thành phố, ngửa đầu nhìn những ô cửa sổ được chiếu sáng, khóe môi cong lên một vệt ý cười.

Hoa Sùng thẩm vấn qua nhiều kẻ tình nghi nhiều không đếm xuể, bình tĩnh như Quách Xu không ít, giống như người thiếu niên trả thù cho anh trai, Ngưu Minh.

Thế nhưng bình tĩnh của bọn họ chỉ là ngụy trang, bọn họ cần dùng đến bình tĩnh để che dấu đi tội ác, giả vờ như án mạng không có liên quan đến mình.

Nhưng bình tĩnh của Quách Xu không giống bọn họ, bởi vì hắn thoải mái thừa nhận tội lỗi: “Đúng, là tôi làm. Hồ Hữu, Hồ Hương Quyên, Lỗ Châu An, Vương Chương Bỉnh, Lương Bình, bọn họ đều là tôi giết, Quý Xán cũng bị tôi thuyết phục.”

Hoa Sùng trầm mặc nhìn vào mắt của hắn, hắn lại dời ánh mắt nhìn về phía Kha Chử cạnh Hoa Sùng.

“Xem ra anh không nhớ tôi.” Quách Xu nói.

Kha Chử nhíu mày như đang suy nghĩ.

“Chúng ta học cùng khoa, anh học trêи tôi một khóa.” Quách Xu cười tự giễu, ôm chặt vết thương trêи trán: “Nếu cuộc sống của tôi suôn sẻ như anh, bây giờ có lẽ tôi không phải ngồi chỗ này mà ngồi ở chỗ anh đang ngồi, thẩm vấn phạm nhân, nghiên cứu các vụ án tâm lý tội phạm.”

Kha Chử dường như nghĩ tới “Cậu là…”

“Đã quên thì quên đi, không có chuyện gì cả.” Quách Xu vung vung tay. Vì hai tay bị còng cùng nhau, động tác xua tay của hắn hơi buồn cười “Quên là tốt nhất, có một người đàn em như tôi, thật sự rất mất mặt.”

Nói xong, hắn nghiêng người, giao nhau với ánh mắt Hoa Sùng.

“Tôi vốn tưởng rằng còn có thể giết thêm mấy người. Biết không, tôi ngay cả chọn mục tiêu cũng đã chọn xong rồi, dự định qua trận này thì động thủ, dù sao, dù sao thời gian của tôi có thể không còn nhiều lắm.” Quách Xu chép miệng, phát ra tiếng vang làm người ta khó chịu: “Tôi biết các người sớm muộn gì cũng sẽ bắt được tôi nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy. Tôi nghĩ là mình làm rất bí mật, nạn nhân là một lão già si ngốc, một bà già bị bạo hành gia đình, không có chút liên quan nào, thế mà cũng bị anh phát hiện ra quan hệ, tìm hiểu rõ ngọn nguồn, tra được trấn Hà Phú. Anh phá án hay thật ha. Giỏi quá.”

Bị hung thủ có nhân cách phản xã hội khích lệ, thực sự chẳng phải chuyện đáng kiêu ngạo gì. Hoa Sùng thở dài, hỏi: “Lỗ Châu An ở đâu?”

“Phía nam dưới chân núi Hà Vĩnh Sơn, tôi chôn hắn ở đó.” Quách Xu ung dung nói “Giờ chắc chỉ còn lại một đống xương thôi.”

Hoa Sùng nheo mắt “Trả lời còn rất lưu loát.”

Quách Xu miễn cưỡng làm động tác buông tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng thẩm vấn, ánh mắt u ám: “Bởi vì tôi sớm biết, nơi này là điểm khởi đầu của tôi, cũng chính là điểm kết thúc. Tôi giết một, hai, ba, bốn, năm, năm người đấy, không biết có thể xử tử tôi ngay lập tức được không?”