Tâm Độc

Chương 72




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel Beta: Ooctopuss

Phản chiếu

5.

Thôn Lạc Quan thuộc địa phận của Lạc Thành, là vùng thôn xa xôi nhất của thành phố này. Nhưng tuy là nơi thâm sơn cùng cốc, vùng thôn quê hẻo lánh nào lại được thiên nhiên ưu ái ban tặng một phong cảnh rất đẹp, nên từng bước phát triển du lịch, sau bao nhiêu năm, thôn Lạc Quan cũng đã thoát khỏi cái mác "nghèo".

Mùa hạ và mùa thu mỗi năm là lúc thôn Lạc Quan náo nhiệt nhất, từ lửa trại tiệc tối, đại hội tiệc nước BBQ, âm nhạc thịnh yến cái gì cũng có, rất hấp dẫn những người trẻ tuổi muốn thoát khỏi phố thị ồn ào nhưng quỹ thời gian eo hẹp.

Sau khi xây xong đường cao tốc, lái xe từ trung tâm thành phố ra thôn Lạc Quan, nếu không kẹt xe, chỉ mất 2 tiếng đồng hồ. Thật ra 2 tiếng không quá nhanh, nhưng so với trước kia phải mất cả một ngày, thì đã nhanh hơn rất nhiều. Thôn Lạc Quan mười năm trước giao thông rất khó khăn, bảo là bị ngăn cách với thế giới bên ngoài cũng không nói quá.

Vụ án làm Tiếu Thành Tâm lo âu đến rụng hết tóc xảy ra mười năm trước ở thôn Lạc Quan này.

Màu chiếu phòng họp được kéo xuống, hiện trường hình ảnh năm đó sau khi qua phục chế lại, xuất hiện trên màn ảnh.

Hoa Sùng nhíu chặt mày, nhẹ cử động yết hầu nuốt đi viên kẹo ngậm thông giọng.

Những ảnh chụp đó hiển nhiên làm mọi người cảm thấy không khỏe, tiếng thở nặng nhọc vang lên khắp phòng.

Năm thi thể nạn nhân bị đốt trụi, cuộn tròn, cả người cháy đen, nhìn không ra đã từng là một con người. Căn nhà gỗ nơi hiện trường cũng bị thiêu sạch, chỉ còn trơ mấy cây cột nhà cháy xém, trông như một căn phòng giam.

Các vụ án mà trẻ em và thiếu niên là nạn nhân luôn làm người ta cảm thấy xót xa, vì đa số các vụ án, bọn trẻ không hề có khả năng phản kháng hay phòng vệ.

Mà vụ án này, hung thủ không chỉ giết hại lũ trẻ, mà còn dùng cách thức tàn nhẫn nhất.

Tiếu Thành Tâm nói, án mạng xảy ra ra vào ngày 10 tháng 8, mùa nóng nực nhất trong năm. Đồn công an trong thôn chỉ có vài ba cảnh sát, không xử lý được, vội vàng báo lên thành phố. Nhưng mười năm trước, cảnh sát ở thành phố xuống không có được giao thông thuận tiện như bây giờ, tổ chuyên án Lạc Thành đến ngày 12, tức 4 ngày sau mới xuống được thôn, thì hiện trường đã bị người dân trong thôn tò mò và người nhà nạn nhân giẫm nát hết cả, không còn tìm được bất kì manh mối nào nữa.

Thậm chí xác định thân phận 5 nạn nhân cũng là dùng phương pháp cổ xưa nhất: bài trừ.

Thôn Lạc Quan lúc ấy cực kỳ bế tắc, các gia đình tự thống kê nhân số, phát hiện mất tích 5 đứa trẻ, khớp với 5 thi thể.

Trên màn hình đã đổi qua ảnh khác, là thông tin lý lịch của 5 nạn nhân.

Nạn nhân lớn nhất là 14 tuổi, tên Tiền Mao Giang, nhỏ nhất thì chỉ mới 10 tuổi, tên Tiền Khánh.

Ba đứa trẻ còn lại là La Hạo 12 tuổi, Tiền Hiếu Tử và Tiền Nguyên Bảo đều 13 tuổi.

"Thôn Lạc Quan có 90% người dân họ Tiền." Tiếu Thành Tâm giải thích nói: "Năm nạn nhân không có quan hệ huyết thống."

Hoa Sùng vẫn ngồi im chờ đợi, tiếu Thành Tâm đứng ngắc ngứ một hồi, đành phải vỗ đùi nói thêm, "Vụ án thật sự không điều tra thêm được gì cả, hung thủ dùng đuốc thiêu trụi hiện trường, ngay cả DNA cũng không thể lấy được. Công an địa phương thì không bảo vệ tốt hiện trường, pháp y với kiểm nghiệm đi về tay không, chẳng tìm được một chút manh mối gì."

Hoa Sùng hỏi: "Còn gì nữa không?"

Tiếu Thành Tâm sửng sốt, "Hả?"

Hoa Sùng hít vào một hơi, "Đã trình bày xong vụ án rồi à?"

"Vì cơ bản là không có gì để trình bày cả." Tiếu Thành Tâm vuốt vuốt mái tóc lưa thưa: "Hồ sơ vụ án chỉ có nhiêu đó, lúc ấy chuyên án tổ đi điều tra, người dân trong thôn cũng chẳng phối hợp, cứ nói là người bên ngoài làm, có người còn bảo là cúng tế thần linh."

"Cúng tế thần linh?" Hoa Sùng cười gượng, "Thời đại nào còn lôi cái này ra?"

"Thôn dân ngu muội, đừng nói mười năm trước chi cho xa, đến tận bây giờ còn có vài nơi lạc hậu vẫn còn tế người cho thần linh đây này." Tiếu Thành Tâm nói.

"Tại sao lại không tiếp tục điều tra nữa?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Theo không nổi nữa, thật sự là tìm không tìm thấy manh mối gì."

"Tại sao chúng ta lại lật lại vụ án này?"

Tiếu Thành Tâm khó khăn mở miệng, "Tôi...tôi bóc trúng......"

Hoa Sùng cạn lời, "Cái gì....."

"Tôi cũng không thể làm khác được mà!" Tiếu Thành Tâm ngụy biện, "Đội trưởng Trần bắt tôi rút ngẫu nhiên một vụ, rút xong nhất định phải phá cho bằng được. Nhưng mấy vụ án tồn đọng đơn giản lần trước anh giúp tôi giải quyết hết rồi mà, còn lại đều là mấy vụ khó."

"Cho nên anh rút vừa ra vụ này?"

"Tôi cũng không nghĩ sẽ rút trúng nó."

"Nếu tôi là đội trưởng Trần, tôi cũng sẽ mắng anh."

"Dù sao cũng lỡ rồi, không muốn phá cũng phải phá." Tiếu Thành Tâm cười trừ, "Tổ trưởng Hoa, giúp đỡ anh em với!"

Một vụ án không thể nào chỉ nhìn hồ sơ mà phá được, Hoa Sùng từng trải, anh biết ngồi trong văn phòng xem báo cáo và đến trực tiếp hiện trường sẽ luôn có kết quả khác nhau. Ngồi trong phòng không suy luận ra, đi xung quanh hiện trường thăm hỏi thế nào cũng sẽ có manh mối.

Nhưng anh cũng không dám hứa hẹn trước điều gì, chỉ nói: "Tôi sẽ cố gắng."

"Vậy khi nào các anh bắt đầu điều tra?" Tiếu Thành Tâm ước gì Hoa Sùng bị Bao Công nhập sau đó phá vụ án trong một nốt nhạc. "Tổ Trọng án đang không có việc gì, hay ngày mai đi thôn Lạc Quan liền đi?"

"Gấp vậy à?" Hoa Sùng chọc, "Cổ họng tôi đau quá nên định nghỉ mấy ngày."

"Đừng nghỉ! Nếu nhỡ đâu Tổ Trọng án có vụ án thì bên anh sẽ mặc kệ bọn tôi mất."

"Này anh đừng nó xui." Hoa Sùng nghiêng đầu, "Có vu án là có người bị hại mất mạng đó."

Liễu Chí Tần bổ sung: "Có khi còn không phải chỉ một người."

"Thôi thôi thôi, Tổ Trọng án mấy anh vĩnh viễn không có vụ án được chưa!"

"Sau đó ngày nào cũng giúp anh phá án tồn đọng à?" Hoa Sùng đùa nốt một câu, rồi nghiêm túc lại: "Vậy ngày mai xuất phát đi, hồ sơ vụ án gửi tôi nghiên cứu lại."

Trở về Tổ Trọng án, Hoa Sùng chọn ra vài người, vốn dĩ không định gọi Trương Mậu, nhưng Trương Mậu lại chủ động báo danh, báo xong thì lại hối hận vì cảm thấy vụ án này quá vô nhân tính.

"Nhân tính?" Liễu Chí Tần nói: "Giết người thì đã là vô nhân tính rồi. Hung thủ sát hại trẻ em em cảm thấy kẻ đó không có nhân tính, vậy hắn giết người trưởng thành thì có nhân tính à?"

"Nhưng trẻ em vô tội hơn mà!"

"Người trưởng thành cũng vô tội mà."

"Thì là như thế......" Trương Mậu nghĩ nghĩ, "Ý là em cảm thấy sát hại trẻ em vị thành niên đặc biệt vô nhân tính hơn nữa. Tại vì rất nhiều mấy vụ giết hại trẻ em, hung thủ không thù oán gì với các bé đó, thậm chí còn không quen biết, nguyên nhân gây án chỉ là vì cuộc sống khăn, bị áp lực hay không có tiền gì đó mà ra tay. Trông có khác gì rác rưởi súc sinh không cơ chứ, bắt được phải bắn bỏ ngay!"

"Anh Tiểu Liễu nói không sai." Hoa Sùng không hề để tâm đến bài diễn thuyết đầy căm phẫn của Trương Mậu lòng, quyết đoán chống lưng cho Liễu Chí Tần: "Giết người là giết người, tính chất vụ việc không vì nạn nhân là người trưởng thành hay trẻ em mà thay đổi."

"Anh, hai anh!" Trương Mậu trong lòng định kêu "Hai anh phu xướng phụ tùy à!" nhưng rất may đã tốp lại được.

"Hửm, hai anh làm sao?" Hoa Sùng hỏi.

Trương Mậu lấp liếm, "Hai anh đúng là động sự hiểu ý nhau!"

Hoa Sùng cười, "Giờ mới nhận ra à?"

Nói xong anh nhướn mày với Liễu Chí Tần, "Đúng không, anh Tiểu Liễu?"

Liễu Chí Tần cũng cười cười, gật đầu nhẹ.

Trước đây, lúc cần đi công tác thì rất đơn giản, soạn một ít đồ là có thể đi, giờ trong nhà có thêm một con chó nhỏ, Hoa Sùng đành phải vất vả thêm một chút.

Lúc nhận nuôi Nhị Oa khi, anh có hỏi ông chủ khi nào cần sẽ gửi Nhị Oa lại tiệm vài ngày. Nhưng đến khi phải đi công tác thật, anh lại không muốn để Nhị Oa quay về chợ hoa chim cá cảnh ấy.

Ông chủ không thích Nhị Oa, cả chợ cũng coi Nhị Oa coi như "Hung khuyển", anh sợ Nhị Oa sẽ buồn.

Cũng may lần công tác này không cần pháp y đi theo, Từ Kham cũng có nói khi nào anh và Liệu Chí Tần đi vắng Từ Kham cũng có thể giúp chăm Nhị Oa.

Lúc Từ Kham chạy xe đến tiểu khu Họa Cảnh, Hoa Sùng đã dọn xong đồ dùng hằng ngày của Nhị Oa nắm nó ra cửa.

Động vật từng bị tổn thương nhạy cảm hơn những động vật được cưng chiều khác nhiều, Nhị Oa sợ bị bỏ rơi, nó cứ rên ư ử rồi trì lại không muốn đi.

Hoa Sùng vừa dỗ dành vừa kéo nó đi, lúc được Từ Kham dắt lên xe, nó giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn Hoa Sùng.

Hoa Sùng liền mềm lòng.

Từ Kham đóng cửa xe, vỗ vỗ đầu Nhị Oa, "Tôi đi đây, mấy ông đi thôn Lạc Quan cũng tiện, điều tra xong vụ án có thể ở lại, lên núi hái trái cây, giờ đang là mùa du lịch ở đó."

"Tôi làm gì có thời gian hái trái cây." Hoa Sùng lấy di động ra nhấn số gọi, vừa chờ đầu bên kia nhấc máy cừa nói với Từ Kham: "Chờ tôi gọi điện thoại một chút."

Từ Kham khó hiểu, nhìn Nhị Oa u sầu như muốn khóc, "Ba ba mày gọi cho ai vậy?"

Rất nhanh câu hỏi đã có câu trả lời.

Hoa Sùng nói: "Anh Tiểu Liễu, giờ cậu ra ngoài được không...... Tôi đang ở cửa tiểu khu...... Đúng rồi, đang đứng với Từ Kham...... Nhị Oa không chịu đi, cậu đến dỗ nó đi, nó nghe lời cậu mà......"

Từ Kham đột nhiên thấy câm nín, anh vuốt lỗ tay Nhị Oa, "Rốt cuộc ai mới là ba ba của mày hả? Mày họ Liễu hay họ Hoa?"

Ước chừng khoảng mười lăm phút, Liễu Chí Tần đến.

"Nhị Oa sao thế?"

"Đang ngồi trên ghế phó lái, tưởng tôi bỏ nó." Hoa Sùng nói: "Tôi sợ nó sinh trầm cảm."

Liễu Chí Tần đi đến bên cửa xe, Nhị Oa lập tức chồm lên bệ cửa, vẫy đuôi rên ư ử.

"Chúng tao đi công tác." Liễu Chí Tần bắt đầu gãi cổ con becgie, dịu dàng nói: "Đi công tác hiểu không? Là công tác."

Nhị Oa nghiêng đầu, cũng không biết nghe hiểu không, nhưng lại không buồn bã như lúc đầu nữa.

"Công tác mới có tiền mua khô bò cho mày hiểu không." Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Chúng tao sẽ về nhanh thôi, chờ chúng tao trở về nha, ngoan nghe lời nè."

Nhị Oa bắt đầu vẫy đuôi.

Từ Kham bị "chúng tao" của Liễu Chí Tần chọc điếc lỗ tai, chỉ muốn giẫm chân ga chở Nhị Oa đi sớm sớm.

Hoa Sùng cũng vừa đi tới, sờ sờ đầu Nhị Oa. Nhị Oa cọ mặt vào tay anh, yết hầu phát ra những tiếng ư ử làm nũng.

"Giỏi, chào cái coi." Liễu Chí Tần nói.

Nhị Oa ngồi dậy, giơ một chân trước lên huơ huơ như đang vẫy tay chào.

Từ Kham kinh ngạc, "Hai người nuôi chó thành tinh à?"

Hoa Sùng cũng ngạc nhiên, nhìn về Liễu Chí Tần, "Cậu dạy nó à?"

Liễu Chí Tần cười, "Nó thông minh mà, dạy một chút là được ngay."

Chờ Từ Kham nhấn chân ga chạy đi, Hoa Sùng mới nói giỡn: "Cậu mới đúng là ba ba của nó đi?"

Liễu Chí Tần quay đầu, non nửa khuôn mặt khuất đi mất.

Hoa Sùng cảm thấy, hình như trong mắt câu đang lấp lánh ý cười như những ngôi sao sáng.

Tiếu Thành Tâm chuẩn bị rất kỹ càng cho chuyến công tác đến thôn Lạc Quan này, sáng sớm đã chuẩn bị xong xe cộ, trong xe cũng đầy đủ hết đồ dùng thiết bị, các loại đồ ăn cũng được chất đến tràn đầy.

Hoa Sùng chọc: "Không biết còn tưởng chúng ta đi du lịch thôn Lạc Quan đó."

"Nếu không phải hết chỗ thì tôi còn định mang theo vào thùng đồ đạc nữa đó."

"Đến mức này sao Tổ trưởng Tiếu?" Trương Mậu vừa ăn sáng vừa nói, "Lúc mới tốt nghiệp em có đến thôn Lạc Quan một lần, không lạc hậu như anh nghĩ đâu, nhà nào cũng có Nông Gia Nhạc, cũng có siêu thị bán đồ ăn, mấy thứ anh đem theo đều mua được ở đó, trong thôn còn có YHA (*), không chết đói đâu mà sợ ạ."

(*) Youth Hostel Association: Hiệp hội khách sạn giá rẻ cho người trẻ tuổi.

"Cẩn thận vẫn hơn. Lúc điều tra lại vụ án này tôi phát hiện người dân thôn này rất không thích cảnh sát, giờ chúng ta đi điều tra vụ án mười năm trước, ai mà biết họ có thể làm chuyện xấu gì hay không." Tiếu Thành Tâm là một người hay lo bóng lo gió, trước đây làm việc ở một tổ khác của Đội Điều tra tội phạm, sau đó vị cảnh sát dẫn dắt anh ta lui về Tổ Án Tồn Đọng làm việc, anh ta cũng được điều đi theo. Lúc sau vị cảnh sát ấy về hưu, nên anh ta thăng lên chức tổ trưởng. Cả đội đều rõ ràng trong bụng, anh ta đảm nhận chức tổ trưởng có hơi quá so với thực lực, nhưng mà cũng không ai đi tranh, vì thật ra người mà có máu háo hắng ganh đua tham chức quyền, chẳng ai muốn ở Tổ Án Tồn Đọng. Tổ Án Tồn Đọng trong mắt những tổ khác cũng chẳng khác gì một tổ "quản kho" chuyên ghi chép các vụ án mạng đã qua.

Hoa Sùng nói: "Chúng ta là cảnh sát, còn sợ chuyện gì cơ chứ."

Tiếu Thành Tâm hậm hực rụt rụt cổ, "Cũng hy vọng là không có chuyện gì."

Hai chiếc xe lên đường, chiếc Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ngồi là chiếc Trương Mậu lái, hai người ngồi hàng cuối, các tổ viên khác trong Tổ Trọng Án với Lý Huấn Khoa Kiểm Nghiệm ngồi ở mấy hàng giữa.

Trời lúc này đã vào cuối hè, trong thành thị vẫn nóng như cũ, nhưng càng đi lên núi đi, hơi thở đầu thu ngày càng nồng nàn. Cây cối hai bên đường cao tốc lá đã bắt đầu ngả vàng rụng lác đác.

Liễu Chí Tần có hơi mệt, đêm qua cậu không ngủ, một là theo dõi nước X ở Tây Á bên kia, hai là thông qua truy tìm, phát hiện mấy sever lớn được cấp quyền hạn. Đến gần sáng mới chịu không nổi nữa, đi nằm. Chẳng dè mới vừa ngả lưng lên sô pha một chốc đã bị tiếng chuông di động đánh thức.

Hoa Sùng ở trong điện thoại nói: "Dậy chưa? Đến nhà tôi ăn mì."

"Sớm vậy à?" Cậu nhìn nhìn đồng hồ, hỏi: "Tôi nấu hay anh nấu?"

"Đương nhiên là tôi. Nhị Oa không ở nhà, buổi sáng không phải dẫn nó đi dạo nên có thời gian, tôi đang chuẩn bị cà chua với trứng gà. Chừng nào cậu tới để tôi canh lúc nấu."

Cậu đành đứng lên rửa mặt, xách hành lý công tác đến nhà Hoa Sùng.

Hoa Sùng còn cười, "Lần sau tôi nấu thịt ướp dưa chua nhé?"

Cậu vừa rửa chén vừa nói: "Lần sau để tôi nấu cho."

"Mệt à? Ngủ một lát không?" Lúc cậu đang hồi tưởng chuyện buổi sáng, Hoa Sùng đột nhiên huých khuỷu tay lên người cậu.

"Ừm." Cậu gật gật đầu, nhưng còn chưa kịp nhắm mắt, Hoa Sùng đã cầm một cái gối chữ U kẹp lên cổ câu: "Thế này dễ chịu hơn không?"

Cái gối chữ U kia Hoa Sùng vừa kẹp trên cổ, vẫn còn hơi nóng và mùi thơm hoa đào từ sữa tắm của anh.

Liễu Chí Tần cầm lòng không đậu hít vào một hơi,nghiêng mặt đi, "Cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo." Hoa Sùng nói: "Ngủ đi, cũng lâu lắm mới đến nơi."

Sau khi ra đường cao tốc, xe chạy vào khu đường địa phương, nên tốc độ xe không nhanh nữa. Đường không quá mức gồ ghề khó đi, nhưng Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần một hồi, vẫn là cảm thấy xe quá xóc nảy đi.

Cái gối kẹp có vẻ không mấy tác dụng, mấy nhà sản xuất làm quảng cáo chống xóc này nọ, nhưng tròng lên trên cổ lại chẳng thấy êm được bao nhiêu.

Bỗng nhiên anh muốn ôm Liễu Chí Tần vào lòng mình, để cậu nằm trên đùi. Đùi tính ra cũng sẽ dễ chịu hơn cái gối rẻ tiền kia.

Liễu Chí Tần sẽ nằm thế nào nhỉ? Nằm nghiêng hay nằm ngửa?

Trong xe khá chật, nên chắc chỉ có thể nằm nghiêng. Vậy thì anh sẽ ôm vai Liễu Chí Tần, lúc xe xóc nảy lên thì kéo cậu vào trong lòng...

"Chậc." Nghĩ nghĩ một hồi, Hoa Sùng tự phì cười với mấy tưởng tượng trong đầu mình, anh xoa cằm, lại nhìn Liễu Chí Tần đang nhắm mắt, khóe môi cong lên.

Liễu Chí Tần thật ra không ngủ, xe xóc nảy không ảnh hưởng gì đến cậu cả. Liễu Chí Tần từng ngồi những đoạn đường xóc nảy hơn thế này vô số lần rồi, muốn ngủ là có thể ngủ. Nhưng lần này thì không được, vì mùi sữa tắm của Hoa Sùng cứ quanh quẩn trong khoang mũi cậu, mà gối dựa cổ cũng còn mang theo độ ấm của da thịt anh.

Tim Liễu Chí Tần đập dần dần nhanh hơn, thậm chí còn sinh ra ảo giác Hoa Sùng đang nhìn mình. Ánh mắt kia thỉnh thoảng dừng lên sườn mặt cậu, thỉnh thoảng rảo xuống người cậu.

Một đêm không ngủ, cơ thể rất mỏi mệt, nhưng tinh thần lại phấn chấn. Hoa Sùng tựa như một loại thuốc kích thích cực kỳ công hiệu.

Cậu thở đều đặn, giả bộ đang ngủ say.

Giữa trưa, xe đến thôn Lạc Quan. Liễu Chí Tần đã "tỉnh", vừa ngắm cảnh hai bên đường vừa bán chuyện vụ án với Hoa Sùng, nhưng vẫn chưa chịu gỡ gái gối chữ U ra khỏi cổ.

Cục cảnh sát thành phố muốn tới điều tra lại vụ án mười năm về trước, thôn Lạc Quan và trấn Vũ Phong đã biết, ra nghênh đón là một cảnh sát tên Lý Tú Siêu ở Đồn công an thôn Lạc Quan.

Hoa Sùng không đi với Tiếu Thành Tâm đến thong dong nghỉ ngơi, "chào hỏi" cục cảnh sát địa phương. Anh vừa đến đã tiến vào trạng thái công tác, đem theo những thành viên Tổ Trọng án khác nhờ một cảnh sát địa phương dẫn đi đến hiện trường vụ án.

"Nơi xảy ra vụ án là ở trường tiểu học của thôn, chỗ đó phong thuỷ không tốt, hoang vu từ lâu, mấy năm trước toàn trấn toàn thôn quy hoạch, cũng chưa gộp xóm đó vào phạm vi." Cảnh sát nhân dân Tiền Lỗ khoảng 50 tuổi, làm cảnh sát nửa đời người, giọng nói dày đặc khẩu âm, vừa cung cấp thông tin vụ án vừa nói chuyện phiếm linh tinh: "Mấy cậu lần đầu tiên đến đây phải không? Thôn chúng tôi mấy năm nay phát triển cũng rất nhiều đó. Ha ha, giờ nhà nào cũng cất lầu, nếu tôi không là cảnh sát, tôi cũng làm Nông Gia Nhạc kiếm tiền!"

Hoa Sùng cười cười, vừa nghe đã hiểu, Tiền Lỗ là người địa phương, nên cảm thấy rất hãnh diện và kiêu ngạo vì quê hương mình. Nếu là người địa phương, vậy vụ án mười năm trước chắc là cũng biết được nhiều điều.

Từ đồn công an đến trường cũng không gần lắm, lái xe cũng mất hai mươi phút, nhưng Hoa Sùng kiên trì đi bộ đến, vừa xem hiện trạng trong thôn, vừa nghe Tiền Lỗ kể chuyện vụ án và những thông tin liên quan.

"Lúc xảy ra án mạng không phải phiên trực của tôi, nhưng nửa đêm đang ngủ thì bị bà xã gọi dậy ồn ào la hét, nói là trường làng cháy." Tiền Lỗ kể lại chuyện rất sống động: "Tôi sốc quá trời luôn, vội vàng mặc đồ chạy lên đồn cảnh sát. Mấy cậu trong thành phố, chắc là không hiểu được hoàn cảnh lúc đó đâu. Thôn chúng tôi không có đội cứu hỏa, trong trấn thì có nhưng đường khó đi, xe cứu hỏa không vào được. Người trong thôn tất cả nam nữ già trẻ đều đi gánh nước dập tắt lửa hết. Tát nước khoảng bao lâu nhỉ...... Tôi nhớ không rõ, hình như là gần sáng mới dập được lửa. Lúc ấy tôi cảm thấy đám cháy như một nồi lửa vậy, nhưng giờ nhớ lại, nó chỉ là một gian nhà thôi, tại chúng tôi dùng cách lạc hậu quá để dập lửa nên mới lâu như thế.

Trò chuyện một chốc, đã đến trường làng.

Cả ngôi trường trông khá hoang vu và ảm đạm, nhưng không phải vì đã từng có án mạng thảm khốc, mà là chung quanh cây cối xum xuê, cỏ dại mọc rậm rì, những dây leo văn vện che lấp cả những căn nhà.

Hoa Sùng không vào trường ngay, anh hỏi: "Chỗ này khi xảy ra án mạng cũng hẻo lánh thế này phải không?"

Tiền Lỗ gật đầu, "Thôn chúng tôi trước kia chia làm hai bên, phần lớn thôn dân đều ở bên phía đông, phía đông có sông nhỏ, múc nước, tưới linh tinh đều tiện hơn."

"Nếu đại đa số người dân ở phía đông, tại sao trường làng lại xây ở phía tây." Hoa Sùng nhìn quanh quất xung quanh, "Trông như đây chỉ là một ngôi trường ở bên cạnh thôn Lạc Quan thôi vậy."

Tiền Lỗ thở dài trông rất tiếc nuối: "Đúng vậy, nếu trường làng ở phía đông, thì khi có đám cháy mọi người sẽ phát hiện và dập lửa nhanh hơn, không chừng có thể cứu được mấy đứa nhỏ kia, bắt được hung thủ. Trường xây cũng vài chục năm rồi, tôi cũng không biết vì sao không xây ở phía đông."

"Buổi tối ở đây có công nhân viên chức trong trường nào trực ban không?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Không, trường học chứ có phải đồn công an đâu?" Tiền Lỗ lắc đầu, "Trường làng chiều 3 giờ thì tan học, các giáo viên đều là người trong xóm, dạy xong học sinh, còn phải về nhà trồng rau chăm heo, ai rảnh trực ban đâu?"

"Vậy có nghĩa là, khi án mạng xảy ra, trong trường học trừ hung thủ và nạn nhân thì không còn ai khác......" Hoa Sùng vừa nói vừa quay sang nhìn Liễu Chí Tần nâng nâng cằm, "Vào xem không?"

"Vâng." Liễu Chí Tần đi theo vào.

Ngôi trường bỏ hoang, đã lâu lắm không ai đặt chân, cỏ dại mọc cao đến ngang thắt lưng. Tiền Lỗ đi trước mở đường, nói: "Sau khi xảy ra chuyện, xóm này thành vùng cấm, mọi người ai cũng nói nơi này thiêu chết người, là nơi bị nguyền rủa, bình thường chẳng ai đến đây, có cũng chỉ là mấy đứa con nít tò mò lén cha mẹ ra đây " thám hiểm ". Dần dà, trong mắt bọn nhỏ, ngôi trường đã thành "trường quỷ"."

Trương Mậu đi sau cuối rùng mình một cái, "Khủng bố vậy hả trời?"

Không ai đứng lại chờ, Trương Mậu đành chỉ đành phải chạy nhanh hơn đến bên cạnh Liễu Chí Tần.

"Đây là căn nhà gỗ bị thiêu cháy." Đi vào một đoạn, Tiền Lỗ chỉ vào mấy cây cột chỉ còn một mẩu gốc: "Bị cháy đến chẳng còn gì."

Hiện trường trực tiếp khác xa với ảnh chụp, Hoa Sùng khoanh tay, chăm chú nhìn vào mấy cây cột, "Nơi này năm đó là?"

Sắc mặt Tiền Lỗ mất tự nhiên ngay lập tức, ông ta ấp úng nói: "Là... là một cái kho hàng, chứa đồ linh tinh."

"Kho?" Hoa Sùng nhíu mày, trực giác mách bảo đây không phải sự thật.

"Kho hàng sao lại xây bằng gỗ?" Liễu Chí Tần nói, "Khu dạy học xây bằng gạch, kho hàng tại sao lại xây bằng gỗ? Lúc xây không tính đến chuyện nó cháy sao?"Tiền Lỗ do dự một lúc, có lẽ là cảm thấy không thể nói dối được, hoặc là là cảm thấy không cần phải dấu diếm, nói: "Tôi nói thật với các cậu vậy, cái nhà gỗ này là nơi trước đây các giáo viên xử phạt về thể xác mấy học sinh hư không nghe lời."

Ánh mắt Hoa Sùng đột nhiên tối lại.

- -

(*) Nông gia nhạc: là một hình thức du lịch và giải trí mới, một biến thể của du lịch sinh thái . Các nông gia nhạc tạo điều kiện cho du khách trải nghiệm cuộc sống nông thôn. Thức ăn cũng sử dụng nông sản địa phương để chế biến. Do đó, giá thành của Nông gia nhạc thường rất thấp.

Các Nông gia nhạc được bao quanh bởi khung cảnh thiên nhiên bình dị tuyệt đẹp, không khí trong lành và môi trường thư giãn, có thể làm giảm căng thẳng, xả stress, vì vậy nó được nhiều người dân thành thị yêu thích.

chapter content



- -

Anh Hoa xài sữa tắm hoa đào trước hay sau khi đổ anh Liễu vậy....

btw còn.....chẵn 100 chương nữa là hoàn rồi cố lên cố lên =]]]]]