Mồ hôi trên người đã khô nhưng áo phông ẩm ướt vẫn kề sát trên da. Thời tiết tháng năm lại khiến cậu lạnh dựng tóc gáy.
An Gia Nguyệt cứng cổ, ngơ ngác nhìn Đinh Phức.
Ba chữ kia như tiếng chuông đồng trong chùa kêu vang, đập qua đập lại trong tâm trí cậu, vang lên tiếng vọng não nề u ám: Bạn gái, bạn gái...
"Cô nói dối." Cậu không tin, "Hạ tiên sinh không thích con gái."
"Sao cơ?" Đinh Phức nghi hoặc, đột nhiên nhớ tới điều gì, cảnh giác nhìn xung quanh, "Cậu không phải phóng viên chứ? Trên người có bút ghi âm không?"
"Tôi..." An Gia Nguyệt đang định phủ nhận, cửa chính biệt thự "ken két" mở ra.
Hạ Thần từ trong nhà đi ra, anh mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái thanh nhàn màu xám: "Đến —— "
An Gia Nguyệt và Đinh Phức cùng xuất hiện trong tầm mắt anh.
Hạ Thần đứng lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Sao cô lại tới đây?"
Đinh Phức hừ nhẹ: "Biết anh trở lại lên tới chứ sao, thật là, trở về sớm cũng không nói cho em một tiếng, em hỏi trợ lý anh mới biết đó, làm hại em đêm khuya chạy vội tới đây. Có cả tay săn ảnh theo sau phải tốn chút thời gian mới cắt đuôi được. Em vốn muốn tạo cho anh niềm vui bất ngờ cơ, kết quả ngược lại, trước cửa nhà anh gặp được "đại kinh hỉ"."
Cô xem thường liếc nhìn chàng trai đang sững sờ bên cạnh, nửa làm nũng nửa oán giận: "Người muốn gặp anh nhiều ghê, em đây là bạn gái mà cũng cần xếp hàng à? Sao anh không đặt cho nhóm họ một cái tên để tiện gặp mặt đi, ví dụ như vị này, có thể gọi là 'Gặp người số 1', thế nào?"
Mặt An Gia Nguyệt trong nháy mắt như rút hết huyết sắc.
Màu da trắng trẻo xám xịt khó coi, như nạn nhân bị kết án thua kiện trên toà.
Cậu không nói gì nữa, cũng không nhìn Hạ Thần, xoay người đi ra mở khóa xe đạp. Nhưng bàn tay run lên cầm cập không ngừng khiến chìa khóa cắm đi cắm lại cũng không vào lỗ.
Cánh tay đột nhiên bị đau, có một lực mạnh kéo cậu trở lại.
Cậu biết là ai, nhưng bướng bỉnh quay đi, không muốn nhìn thấy đối phương.
"Đinh tiểu thư, tôi không cho cô đến đây, mời cô rời đi." Hạ Thần chỉ nói câu này, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ, sau đó nắm lấy tay cậu, cưỡng ép kéo cậu vào cửa.
An Gia Nguyệt giãy giụa không thoát được. Khi đi qua Đinh Phức nhìn thấy cô ngạc nhiên tức giận trừng mắt, dường như không ngờ Hạ Thần sẽ nổi giận, rồi lại như kiêng kỵ sợ sệt điều gì, không hề đáp lại.
Cửa sắt biệt thự đóng "ầm" một tiếng, dư âm kéo dài.
Qua nửa phút, bên ngoài truyền vào tiếng động cơ ô tô xa dần, Đinh Phức rời đi.
Trong phòng, hai người đứng ở huyền quan, trầm mặc không nói.
"Cô ấy không phải bạn gái của tôi." Hạ Thần mở miệng trước, "Năm ngoái chia tay rồi, em đừng nghe cô ấy nói lung tung."
An Gia Nguyệt cúi đầu: "Thả ra, đau quá."
Hạ Thần buông lỏng tay. Trên cánh tay trắng nõn của cậu hằn rõ dấu năm ngón tay, từ trắng bệch chuyển thành đỏ tươi. Anh cau mày, nhẹ nhàng xoa bóp: "Xin lỗi, Gia Nguyệt..."
An Gia Nguyệt hất tay anh ra: "Tôi không tin."
"Tôi không lừa em."
"Tại sao chia tay rồi nửa đêm canh ba cô ta còn tới tìm anh?"
"Bởi vì cô ấy không chấp nhận chuyện chia tay này, vẫn muốn đeo bám tôi."
An Gia Nguyệt ha một tiếng, giống như nghe được câu chuyện cười lớn: "Cô ta là đại minh tinh lại đeo bám anh không buông? Anh là đại nhân vật gì sao? Hay gia đình hào môn? Cô ấy có cần phải như vậy không?"
Hạ Thần lại im lặng.
Cảm xúc bị đè nén trong bảy ngày qua của An Gia Nguyệt bây giờ bùng nổ như núi lửa trong sự im lặng của anh: "Được, anh không muốn giải thích thì đừng giải thích. Tôi hiểu rõ rồi, tại sao anh không cho tôi đi làm thêm, tại sao không nghĩ tới chuyện dẫn tôi về nhà, bởi vì anh xem thường tôi, chỉ muốn vui đùa với tôi một chút đúng không? Bình thường anh cũng toàn tiếp xúc với minh tinh lớn, Đinh Phức còn từng là bạn gái của anh, sao có thể nhìn vừa mắt kẻ thô tục như tôi?"
"Tôi nhìn được." Đôi mắt đen sẫm của Hạ Thần nhìn chăm chú vào cậu, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi khuyên em nghỉ việc, chỉ là hi vọng em chuyên tâm hơn trong học tập và sự nghiệp thôi. Cũng hi vọng em...coi nhẹ mấy kiểu danh lợi như vậy, khiến mối quan hệ giữa chúng ta đơn thuần hơn thôi.
An Gia Nguyệt lắc đầu, trong lòng đau muốn khóc nhưng cố sức nhẫn nhịn: "Chúng ta không cùng tầng lớp, những lời này anh nói với tôi như kiểu "Sao không ăn mì thịt băm?". Hạ tiên sinh, tôi cũng hi vọng anh hiểu rõ, nếu như có người yêu anh không theo cách mà anh muốn, vậy cũng không có nghĩa là người đó không toàn tâm toàn ý yêu anh."
Tầng giấy cửa sổ mỏng manh này cuối cùng vẫn do cậu chọc thủng, vốn nên là khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng khi rơi vào tình cảnh không thích hợp như vậy, chỉ còn thương tâm.
Hạ Thần nghe xong ngơ ngác, nghiền ngẫm suy tư.
"Tôi về đây." An Gia Nguyệt không muốn tiếp tục ở lại trong bầu không khí khó chịu này, "Đừng nhìn tôi như thế này, thực ra tôi cũng có yêu cầu cao về tình cảm, không thể chấp nhận chuyện người yêu tôi cùng người khác dây dưa không rõ. Ngoài ra, lần sau nếu như anh chỉ muốn vui đùa một chút, đừng tùy tiện hôn người khác, có người sẽ tưởng là thật."
Cậu quay người bước đi, chưa bước được nửa bước đã bị lôi trở lại, áp người vào bức tường hành lang.
"Đừng đi, Gia Nguyệt." Hạ Thần ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, "Xin lỗi, không phải anh không muốn giải thích với em, chỉ là anh chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ nói rõ cho em. Anh chưa từng nghĩ sẽ chơi đùa với em, anh cũng... toàn tâm toàn ý thích em, trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu thích một người đến vậy."
An Gia Nguyệt cảm thấy mình đặc biệt không có tiền đồ, chỉ bởi mấy câu nói cuối cùng này thôi mà tai cậu đã mềm nhũn.
"Trước tiên phải giải quyết xong chuyện với Đinh Phức, sau đó mới nói lại chuyện toàn tâm toàn ý." Cậu ra sức giãy dụa.
"Anh với cô ấy chẳng còn chuyện gì cả, anh dùng tính mạng ra đảm bảo, em có thể kiểm tra tin nhắn chia tay cô ấy trên điện thoại của anh." Hạ Thần càng ôm càng chặt, "Hiện tại anh chỉ muốn nói chuyện giữa chúng ta."
An Gia Nguyệt giãy giụa không thoát được, tức giận đánh vào lồng ngực anh: "Giữa chúng ta có gì để nói? Coi như anh không lừa dối tôi, nhưng anh vẫn đùa bỡn tôi. Một tuần anh không để ý tới tôi, anh lại từng yêu đương với đại mỹ nữ, trước đó anh chưa hề nói, anh là tên lừa gạt!"
"Em chưa từng hỏi, nên anh cũng không kể tới thôi." Hạ Thần nắm lấy tay cậu, mặt sáp lại gần mặt cậu, "Hơn nữa không phải là em cả một tuần không để ý đến anh sao? Anh gửi ảnh cho em, em cũng đâu trả lời, anh vẫn nghĩ em đang giận."
"Đương nhiên em giận rồi!" An Gia Nguyệt trừng lớn hai mắt đỏ bừng, "Anh không biết dỗ em sao?"
Hạ Thần chăm chú nhìn cậu nửa ngày, trong không khí căng thẳng như vậy bỗng nhiên khẽ cười: "Xin lỗi, anh chưa từng dỗ ai."
An Gia Nguyệt tức giận đến muốn cắn anh, Hạ Thần đè lại gáy cậu, đẩy tóc rối trên trán cậu ra, cúi đầu hôn lên môi cậu: "Dỗ như thế này sao?"
An Gia Nguyệt nhất thời sững sờ, lại bị anh ngậm môi, nhẹ nhàng cắn một cái.
"Khiến em khó chịu, anh xin lỗi, nhưng xin em hãy tin anh, anh không tùy tiện hôn em đâu, anh đang rất nghiêm túc hôn em." Hơi thở của Hạ Thần lướt nhẹ qua môi cậu, mềm mềm ngứa ngứa "Cũng vô cùng nghiêm túc thích em, chưa từng có ai nhận được phần tình cảm này của anh. Em là người đầu tiên."
Lồng ngực An Gia Nguyệt nhấp nhô, trái tim đập loạn, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn anh: "Nói như kiểu người được anh hôn anh thích là vô cùng vinh hạnh vậy, không phải hôn môi thôi sao, ai chưa từng được hôn qua chứ."
"Em chưa hôn bao giờ, anh nhìn ra được. Hoặc là em diễn quá giỏi, diễn như lần đầu tiên được hôn."
"Ai diễn!" An Gia Nguyệt quay đầu bật thốt lên, nói xong mới phản ứng được mình mắc mưu, tức đến nổ phổi, "Anh phiền quá. Tên lừa gạt!"
Hạ Thần nhìn cậu cười, ý cười so với dĩ vãng còn sâu hơn, lông mày và mắt cũng cong cong nhu hòa: "Đừng giận mà, vất vả lắm mới dỗ được em cao hứng."
Hạ Thần quả thật vô cùng đẹp trai, cười như thế lại càng đẹp hơn, dù có tức giận cỡ nào thì cũng bị nụ cười này xua tan.
An Gia Nguyệt một bên oán giận bản thân sao dễ dỗ quá, Hạ Thần chỉ hôn cậu thôi mà cậu đã mất bình tĩnh như vậy; một bên lại cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông đã làm cậu buồn hẳn mấy ngày liền, anh phải chịu trừng phạt nhiều hơn.
"... Chỉ dỗ một chút sao mà vui vẻ được." Cậu bị đặt ở trên tường chạy không thoát, né tránh tầm mắt anh, chậm rãi lầu bầu, "... phải dỗ nhiều mới được."
Hạ Thần đưa tay nâng cằm cậu lên, giữ cằm cậu than nhẹ: "Em như vậy mới khiến anh không yên lòng đó, Gia Nguyệt."
An Gia Nguyệt nghe không hiểu ý anh, trước mắt cũng không có tâm tư ngẫm nghĩ. Những việc không vui vừa rồi nhanh chóng trở thành mây khói, việc cấp bách hiện giờ là nghênh đón nụ hôn mong nhớ đã lâu.
Cậu ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn gương mặt anh tuấn thoáng chốc tới gần, sau đó lui về, rồi lại tới gần. Môi cậu nóng lên, lần sau còn nóng hơn lần trước. Nhưng nhiệt độ chỉ dừng lại ở bề mặt rồi nhanh chóng tan biến, không bắt được không giữ được, như giấc mơ trống rỗng.
"... Này"
"Hả?"
"Trước khi ra ngoài em đã ăn một viên kẹo." An Gia Nguyệt nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hạ Thần, hai má từ từ ửng đỏ, thẹn thùng nói, "Bây giờ trong miệng vẫn ngọt."
Hạ Thần không nói gì, nhưng dùng hành động chứng minh mình nghe hiểu.
Lần này họ tiến đến gần nhau, cả hai ăn ý mở miệng, đầu lưỡi thăm dò chạm vào nhau trong hơi thở ấm nóng. Sau khi xác nhận tâm ý đối phương, họ nóng lòng quấn lấy nhau, thâm nhập vàokhoang miệng đối phương, đôi môi kề sát, gò má chạm nhẹ, trong bóng tối không nhìn rõ sự dây dưa.
Kẹo hoa quả vị quýt đã tan ra từ lâu, vị ngọt cuối cùng lưu lại như ẩn như hiện, dường như sắp theo cổ họng trượt xuống biến mất không còn tăm hơi, câu dẫn khiến người ta không nhịn được phải thăm dò tới nơi sâu nhất.
An Gia Nguyệt nhẹ giọng ngân nga, ôm cổ người đàn ông trước mặt, thở hổn hển lui về phía sau một chút, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm quanh đôi môi, thấp giọng hỏi: "Ngọt không?"
Hạ Thần nắm tóc sau gáy cậu, không nhẹ không nặng kéo ra phía sau, để cậu ngẩng mặt lên nhìn mình, sau đó cắn lên môi dưới của cậu: "Ngọt, để anh nếm thử lần nữa nhé."
"Em... Bạn trai em mới có thể nếm lần thứ hai."
Hạ Thần trực tiếp hôn lên, so với vừa nãy càng lâu càng sâu hơn, thời điểm tách ra khóe môi hai người đều ướt.
"Bạn trai em còn muốn nếm thử lần thứ ba."
"Không được, nếm thử nhiều sẽ ngấy." An Gia Nguyệt thừa dịp anh buông lòng tay, ngồi sụp xuống, từ trong lồng ngực anh chạy ra ngoài, chạy được vài bước, "Hơn nữa hôm nay anh khiến em mất hứng, chờ khi em cao hứng mới cho anh nếm thử lần nữa."
Hạ Thần dễ như ăn cháo đuổi kịp cậu, cũng rất quy củ chỉ nắm tay cậu, hợp tác hỏi: "Thế nào mới có thể khiến em cao hứng vậy?"
"Để em ở đây một tuần, em sẽ giám sát anh, xem anh còn dây dưa với người yêu cũ nào không." An Gia Nguyệt mím môi, nhỏ giọng bổ sung, "Còn muốn ở cùng phòng với anh, anh dỗ em ngủ, đây là trừng phạt anh một tuần không dỗ em."
Hạ Thần hầu kết khẽ động: "Chỉ có thể dỗ thôi sao?"
An Gia Nguyệt mặt càng đỏ hơn, giả bộ bình tĩnh lão luyện: "Hôn cũng được, những chuyện khác không được, anh đã nói cứ từ từ, những chuyện khác... chờ anh thông qua thử thách tuần này rồi nói."
Ánh mắt Hạ Thần lập tức trở nên mềm mại, mở miệng nói chuyện cũng là giọng điệu nhẹ nhàng trước đây chưa từng có: "Được, chuyện gì cũng nghe em."
*********************
Tác giả có lời:
Nói chuyện yêu đương nha! Hôm nay có đường hôm nay sứt mẻ!
(( Cuốn theo chiều gió), cảm thấy Nguyệt Nguyệt thực tế và cứng rắn như nữ chính.
Trích dẫn nguyên văn lời thoại: Nếu có người yêu anh không theo cách mà anh muốn, vậy cũng không có nghĩa là người đó không toàn tâm toàn ý yêu anh)