Tâm Duyệt Nguyệt Này

Chương 31: Kỳ thực anh ấy không thích mình nhiều như vậy




Tiệc tối kéo dài đến mười một giờ vẫn chưa kết thúc.

Một số nghệ sĩ đã rời đi, trong phòng tiệc càng ngày càng ít người, chỉ còn lại những người hoặc là vô cùng bận, hoặc vô cùng rảnh rỗi.

An Gia Nguyệt buồn ngủ đến mức không nhịn được che miệng ngáp một tiếng, bỏ tay xuống lại tiếp tục mỉm cười, nhân tiện liếc nhìn về phía người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn một mình ngồi đó.

Hạ Tâm Thần chắc chắn là nhóm người sau.

Trương Dũng đang nói chuyện với Hoàng Du – một nhà sản xuất phim lớn. Hoàng Du hơn bốn mươi tuổi, nét mặt tươi cười, không tính là ngọc thụ lâm phong, nhưng dáng vẻ cũng đĩnh đạc cao to, quan trọng là lai lịch lớn, phim điện ảnh qua tay hắn đều thu lại giá trị cao. Tuy đêm nay phim của hắn không được nhận thưởng, nhưng nó cũng được đề cử cho giải Kỹ xảo đặc biệt nhất và Trang phục đẹp nhất.

Đầu tiên Hoàng Du khen ngợi Vu Duy một chút, dùng mấy lời khách sáo như "Tuổi trẻ tài cao tiền đồ vô lượng" tán thưởng, ngay sau đó đảo mắt, cười hỏi: "Anh bạn nhỏ này hình như chưa thấy bao giờ, tên là gì vậy? Nhìn còn nhỏ như vậy, chắc mới tốt nghiệp à?"

An Gia Nguyệt nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, kính cẩn nói: "Vâng, Hoàng tiên sinh, tôi tên là An Gia Nguyệt, mới tốt nghiệp hai năm từ khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh."

"Ôi chao, chuyên nghiệp đây." Hoàng Du tựa như hứng thú, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hai mắt sáng ngời, nói lời sâu cay, "Lớn lên xinh xắn như vậy, lão Trương, đứa nhỏ tốt thế sao không giới thiệu cho tôi nhỉ?"

Trương Dũng ngượng ngùng cười. Hắn nói thật xấu hổ, đã sớm đưa cậu ấy đi thử vai, nhưng ngay vòng đầu đã bị loại, sao mà thấy được ngài!

"Đứa nhỏ này có số tử vi." Hoàng Du xoa cằm nhìn cậu, "Nốt ruồi này rất đẹp, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, hiện tại mấy người như cậu rất được yêu thích. Sắp tới tôi có một bộ phim thích hợp với cậu, đến lúc đó tôi liên hệ nhé."

Trương Dũng mừng rỡ: "Cám ơn ngài! Gia Nguyệt, nhanh cảm ơn Hoàng sản xuất!"

An Gia Nguyệt lập tức nói lời cảm tạ.

Trở lại bàn rượu, Trương Dũng vẫn còn vui vẻ như vừa bán được sản phẩm tồn kho: "Gia Nguyệt, cậu xem đi, cậu vẫn rất được yêu thích nhé. Hoàng sản xuất chủ động mời cậu tới thử vai, nói rõ hắn thưởng thức cậu, cơ hội hiếm có, tuyệt đối đừng làm hỏng đấy."

"Vâng, em sẽ cố gắng!" An Gia Nguyệt nắm tay thành quyền, ý chí sục sôi.

Nhất định cố gắng làm hỏng buổi thử vai này.

Hoàng Du này nhìn như gió xuân ấm áp, nói chuyện cũng kín kẽ không một lỗ hổng, giống như một vị tiền bối hiền lành trong giới, nguyện ý dẫn dắt cậu. Lẽ ra cậu nên cảm kích hắn, nhưng cậu luôn cảm thấy khí chất của Hoàng Du giống với giáo viên trung tâm khảo thí cậu gặp năm cấp ba. Cũng có thể là cậu nghĩ xấu người ta....

"Chào ngài." Đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh, An Gia Nguyệt đang suy nghĩ quá tập trung, nhất thời giật mình, suýt chút nữa làm vỡ ly rượu.

Người nói chuyện chính là nhân viên phục vụ hôm nay giúp cậu đối chiếu danh sách khách mời. Hắn đứng khom lưng giữa cậu và Trương Dũng, hỏi thăm Trương Dũng: "Xin hỏi ngài là khách mời từ Truyền thông Thiên Nghệ đúng không ạ?"

Trương Dũng: "Phải, tôi là người đại điện của họ. Có chuyện gì vậy?"

Người phục vụ mỉm cười nói: "Là thế này, Hạ tiên sinh của Ảnh nghiệp Vạn Nạp uỷ thác tôi tới nói với ngài, thứ bảy này có một buổi thử vai nhỏ, muốn mời nghệ sĩ bên ngài tham gia, không biết có thời gian hay không?"

Hai mắt Trương Dũng lập tức mở to, hoàn toàn không ngờ sẽ được vị Đại thiếu gia chưa từng qua lại lại để mắt tới mình: "Hạ Hạ Hạ tiên sinh? Mời nghệ sĩ nào của chúng tôi? Hay là toàn bộ?"

Người phục vụ lấy ra một tấm danh thiếp màu đen, trong đầu nghĩ lại đối thoại vừa rồi:

"Giúp tôi chuyển một thứ."

"Vâng Hạ tiên sinh, xin hỏi ngài muốn giao cho vị nào ạ?"

"Bàn số năm, truyền thông Thiên Nghệ." Hạ Tâm Thần dừng một chút, "Nhân tiện nói với cậu ấy, chúc cậu ấy lần sau có thể giành được giải thưởng."

Ánh mắt người phục vụ nhìn qua nhìn lại giữa hai nghệ sĩ trẻ.

Bộ phim hài kịch Vu Duy tham diễn hôm nay được đề cử giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất, nhưng đáng tiếc không đoạt được giải quán quân, nhưng tuổi hắn còn nhỏ, con đường mở rộng, rất có thể sẽ giành được giải trong tương lai. Còn một vị khác... hoàn toàn không biết đến, thậm chí còn không được dự lễ trao giải, chắc là người mới.

"Mời Vu tiên sinh." Người phục vụ chắc chắn đưa ra danh thiếp, "Hạ tiên sinh chúc ngài lần sau có thể đoạt được giải thưởng."

Vu Duy vừa nghe Trương Dũng nói qua thân phận của Hạ Tâm Thần lúc này thụ sủng nhược kinh, hai tay cung kính nhận lấy: "Cảm ơn cảm ơn! Tôi nhất định sẽ đến!"

Trên danh thiếp toả ra một mùi hương tuyết tùng thanh lãnh và độc đáo, ai đi qua cũng có thể ngửi thấy, bên trên viết ba chữ vàng lớn: Hạ Tâm Thần.

Hoá ra là viết như thế.

An Gia Nguyệt quay đầu nhìn về bàn số 1, người đã đi từ bao giờ.

Trong lòng cậu không thể nói được là tư vị gì, không hút thuốc nhưng miệng vẫn thấy thật đắng.

Đã qua nhiều năm như vậy, khẩu vị vẫn không thay đổi, vẫn đi câu kéo những thanh niên mười chín tuổi.

Trên đường trở về, Trương Dũng luôn miệng nói lần này đi không uổng công, một buổi tối Vu Duy được lời mời phỏng vấn từ hai chương trình, ba bộ phim, ngay cả An Gia Nguyệt cũng nhận được một lời mời thử vai, quả thật là thu hoạch lớn!

Ngoại trừ Hoàng Du, An Gia Nguyệt cũng thu hoạch được danh thiếp của một số nhà sản xuất phim và đạo diễn, hầu hết đều chưa nổi danh. Nhưng đối với một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm như cậu đều là cơ hội tốt, nhưng cậu vẫn sẽ đối xử bình đẳng như nhau.

—— ném tất cả vào thùng rác.

****************

"Tùng tùng tùng!"

Trong phòng bếp tiếng dao phay lên xuống va chạm liên tục trên thớt gỗ, băm nhuyễn một khối thịt ba chỉ thành nhân bánh. Sức lực rất lớn, kinh động An Cương Vĩ và Chu Hưng Lỗi đang ngồi xem ti vi ngoài phòng khách.

"Gia Nguyệt...có chuyện gì vậy..." Chu Hưng Lỗi ngạc nhiên đứng víu ở cửa bếp, thò đầu nhìn vào, chỉ lo một giây sau nhát dao sắc bén kia sẽ chém trên đầu mình.

"Ầm!" Dao phay vẫn hạ xuống, chặt vào mặt thớt, vết dao sắc bén, lực đạo vô cùng lớn. An Gia Nguyệt quay đầu lại mỉm cười vô hại: "Không sao, tôi cao hứng thôi."

Chu Hưng Lỗi tức giận quay trở lại phòng khách, hạ thấp giọng: "Gia Nguyệt bị kích thích. Nhất định là liên quan đến lễ trao giải hôm qua."

Chu ba ba thở dài: "Gia Nguyệt yêu cầu bản thân cao quá, hiện tại mới vừa tốt nghiệp hai năm thôi, cần gì phải gấp, sớm muộn cũng sẽ thành danh!"

Chu Hưng Lỗi: "Sao không gấp chứ? Bạn học cậu ấy mới giành giải thưởng lớn đó."

An Cương Vĩ nhấp một ngụm rượu, thảnh thơi nói: "Chú cảm thấy như hiện tại là tốt rồi. Công việc thoải mái, thu nhập không ít. Nếu con trai chú thật sự bận rộn, chân không chạm đất thì sao sẽ chăm sóc lão già này đây?"

Một bóng người không một tiếng động từ trong phòng bếp đi ra, giơ dao phay, híp mắt mỉm cười sâu xa: "Ba."

Tất cả mọi người ngồi phòng khách đều run lên, hai giọt rượu còn sót lại trong chén của An Cương Vĩ cũng rung động: "Hả...?"

"Bác sĩ dặn ba gì nhỉ? Đầu ba có vết thương cũ, không thể uống nhiều rượu, một ngày uống nhiều nhất một chén, ngài đây uống đến chén thứ hai rồi nhỉ?" An Gia Nguyệt quơ quơ dao phay trong tay, "Ba có để con làm bữa sáng hay không?"

An Cương Vĩ há miệng run rẩy đặt chén rượu xuống, hai tay chống đầu gối, trầm ngâm chốc lát, nói ra một quyết định gian nan: "Gia Nguyệt, hay con cứ cố gắng nổi tiếng.."

Trước mắt sớm không còn bóng người, trong phòng bếp lại truyền tới tiếng băm thịt ầm ầm cho hả giận, giống như chặt đứt thân xác kẻ thù.

Thịt vụn bắn tung toé, An Gia Nguyệt lại nghĩ tới chuyện tối qua sau khi về nhà, cậu đã tra đến ba giờ đêm mới được một ít tư liệu:

Hạ Tâm Thần, con trai độc nhất của Chủ tịch Tập đoàn Vạn Nạp, tốt nghiệp chính quy Khoa Đạo diễn của Học viện Điện ảnh. Sau khi tốt nghiệp tiếp tục xuất ngoại học chuyên sâu, sau khi về nước mai danh ẩn tích hơn một năm, sau đó chính thức bắt đầu tiếp nhận công ty, bây giờ giá trị bản thân là một tỉ rưỡi.

Một tỉ rưỡi.

Ba chữ này không ngừng khuếch đại trong tâm trí An Gia Nguyệt.

Một tỉ rưỡi đó!!!!!!

Vậy sao lúc trước cậu chỉ lấy ba mươi vạn phí chia tay. Quá lỗ!!!

Thịt ba chỉ mỏng manh phơi mình bị tàn sát trên thớt gỡ, trọng lượng so với ban đầu mua về đã ít hơn một phần ba. Khối lượng mất đi hiện đang vương vãi trên bàn bếp và nền đất, nếu còn tiếp tục băm nữa, ai đó trong phòng khách sẽ phải nhịn ăn.

An Gia Nguyệt tỉnh táo đúng lúc, ổn định tâm tình, thả lỏng bản thân. Cậu đi tới tủ lạnh tìm vỏ hoành thánh.

Cậu đã mua sẵn vỏ bánh, bỏ trong tủ lạnh một đêm nên hơi khô, bây giờ phải nhúng nước để vỏ không bị vỡ.

Cậu gói năm mươi, sáu mươi cái hoành thánh lớn, nấu thêm một bát canh rong biển trứng gà, cho thêm một thìa mỡ lợn, mùi hương thơm lừng bay lên, ai cũng khen ngon.

Một bát hoành thánh vào bụng, dạ dày được lấp đầy, tâm tình cũng tốt hơn một chút.

An Cương Vĩ chơi mạt chược cùng ba người Chu gia. Một cuộc chiến sôi nổi diễn ra trong phòng khách nhỏ.

An Gia Nguyệt chê bọn họ ầm ĩ, cậu vào phòng đóng cửa vẫn có thể nghe thấy "Bính!", "Một đường!", "Trả tiền!"

Cậu không thể làm gì khác hơn là đeo tai nghe lên xem phim.

Cậu đã xem hết số phim điện ảnh trên nền tảng này, tiện tay nhấp vào một bộ phim hài kịch coi như tiêu khiển.

Cái nắng gay gắt buổi trưa hè đã bị rèm cửa che chắn, căn phòng ngủ nhỏ bảy mét vuông nhanh chóng hạ nhiệt dưới mức điều hòa thấp nhất, trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn.

An Gia Nguyệt nửa nằm nửa ngồi trên giường, dựa lưng vào vách tường. Cậu có vẻ buồn ngủ, nhưng đột nhiên một câu thoại lọt vào tai cậu:

"Một cô gái sẽ không bao giờ quên chàng trai đầu tiên cô ấy thích."

Ai đã nói thế?!

Cậu lập tức như có thêm mười hai vạn năng lượng, ngón tay mạnh mẽ chọc trên màn hình, thoát khỏi bộ phim, tức giận bình luận, cậu định viết một bài văn tám trăm chữ phản bác lời thoại này.

Nhưng mà nghĩ lại, cậu cũng đâu phải con gái.

Trong đầu bỗng như có một cơn lốc gào thét đi qua, cuốn trôi đất trời đen kịt, trả lại cho cậu một phần tỉnh táo.

Từ tối hôm qua đến giờ, rốt cuộc cậu để ý cái gì?

Trên chiếc ghế trong phòng ngủ vẫn còn bộ âu phục chưa kịp mang đi giặt khô, trên chiếc bàn nhỏ phía trước là sợi dây chuyền mặt trăng lẳng lặng nằm đó, trong không gian che kín không bật đèn, nó trở nên ảm đạm tăm tối.

Giống như cuộc sống hiện tại của cậu vậy.

An Gia Nguyệt co chân, cúi đầu ôm gối.

Đây là cậu tự chọn.

Từ bỏ mối quan hệ này, sống một cuộc sống bình thường, từ bỏ việc chạy theo danh vọng và tiền bạc, đều do chính cậu chọn.

Năm thứ ba đại học, cậu thận trọng ký kết với một công ty nhỏ. Cậu đắn đo suy nghĩ lựa chọn một kịch bản dở ẹc, cố gắng hết sức để bản thân không trở nên nổi tiếng, tự do tự tại sống một cuộc sống của diễn viên tuyến mười tám. Cậu sợ bị Hạ Tâm Thần phát hiện, làm phiền.

Dù sao thời điểm chia tay, Hạ Tâm Thần nói sẽ quay về tìm cậu.

Mặc dù khi đó Hạ Tâm Thần biệt tăm biệt tích hai năm, cậu vẫn còn tưởng bở cảm thấy đối phương nhất định vẫn còn nhớ đến mình. Bọn họ đã hôn nhau, đã lên giường, cũng nói với nhau nhiều lời lãng mạn tâm tình như vậy, Hạ Tâm Thần khẳng định vẫn còn thích cậu.

Nếu như cậu trở thành diễn viên nổi tiếng, mỗi ngày đều xuất hiện trong tầm mắt Hạ Tâm Thần, thì Hạ Tâm Thần còn không điên cuồng nhớ mình, nghĩ biện pháp hợp lại hay sao?

Cậu không nên để anh dễ dàng tìm thấy như vậy.

Đến năm thứ ba, ý nghĩ này từ từ dao động.

Cậu hậu tri hậu giác nhận ra, Hạ Tâm Thần đã từng qua lại với những người khác. Tuy rằng trước đây Hạ Tâm Thần nói chỉ thích một mình cậu, nhưng ngay cả thân phận mình Hạ Tâm Thần cũng gạt cậu, vậy mấy lời tâm tình đó, sao cậu có thể đảm bảo là thật đây?

Cậu có chút bất an, những vẫn kiên trì đến năm thứ tư, năm thứ năm... Mãi đến tận tối hôm qua.

Hạ Tâm Thần biến mất năm năm rốt cục cũng xuất hiện. Lúc gặp lại anh, trái tim cậu như nhảy bang bang trong lồng ngực, cậu đã cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng trong lòng đã có suy nghĩ bỏ chạy.

Hạ Tâm Thần có lẽ sẽ bước tới ôm cậu, có lẽ sẽ đề nghị hợp lại, cậu sẽ không đáp ứng. Đã chia tay nhiều năm như vậy, hiện tại mới cho cậu một lời cam kết, chậm rồi, cậu sẽ không để Hạ Tâm Thần theo đuổi một lần nữa.

Nhưng Hạ Tâm Thần chẳng hề làm gì, bình tĩnh mà xa cách quan tâm cậu một câu, sau đó bước đi không quay đầu lại, y hệt năm đó.

Cậu sững sờ tại chỗ.

Sau đó, Hạ Tâm Thần ngỏ lời mời Vu Duy thử vai ngay trước mặt cậu, không hề mời cậu.

Giống như một cú tát mạnh vào mặt cậu, cuối cùng cậu cũng thức tỉnh bởi nỗi đau.

Trong lòng Hạ Tâm Thần, từ lâu cậu đã trở thành quá khứ. Mấy lời lúc trước chia tay anh nói, chẳng qua chỉ là lời lừa gạt đứa nhỏ mà thôi.

Cậu lạ tin là thật.

Cậu cho là Hạ Tâm Thần có chuyện nhất định phải làm, cho là Hạ Tâm Thần thật sự sẽ mang lời hứa quay về hợp lại với cậu.

Một chữ tin chính là năm năm.

Rõ ràng cậu biết đối phương là tên lừa gạt, nhưng sao vẫn tin như vậy? Chẳng trách lúc trước Hạ Tâm Thần nói cậu ngây thơ. Hãm sâu trong đó, nhớ mãi không quên chỉ có mình cậu mà thôi, thậm chí cậu còn chẳng chuyển nhà, nhưng vẫn mạnh miệng lừa mình dối người sợ bị Hạ Tâm Thần phát hiện.

Rõ ràng là cậu đang chờ Hạ Tâm Thần tới tìm mình.

Sau đó có thể tự tin nói: Anh xem đi, em thật sự không để ý đến tiền đồ của mình. Vai nam chính cho bộ phim điện ảnh đầu tiên, em vẫn giữ vì anh đấy.

*******************

Tác giả có lời:

Lão Hạ này! Theo đuổi lão bà phải tự mình hành động chứ! Nếu không có thể bị tác giả vô lương tâm này gây rắc rối đấy!