Tâm Duyệt

Chương 11-




*TÂM DUYỆT
...
Cơ Phát bình thường sau khi phải làm mấy công việc nặng nhọc như chất củi, lau dọn bếp. Thì đa phần đều dành thời gian ngẩn người ra để nhớ về vị Vương Tử tuấn tú kia. Hoặc y sẽ giành hết những nhiệm vụ sẽ được gặp hắn.

Cho nên dù Hàn Diệp có né như thế nào cũng không tránh khỏi phải gặp y. Vấn đề là mặc dù người này khá phiền phức nhưng lại không thể một phát mà bóp chết được. Mỗi lần đụng đến đều cảm thấy toàn thân khó chịu. Không cách nào xuống tay. Hắn lại không thể nào lí giải được tại sao. Khi lấy quyết tâm muốn một chưởng đánh xuyên người sẽ bị Tiểu Phong hoặc Đường Mộc gắt gao cản trở, bảo vệ y vô cùng.

Hiếm hoi lắm hắn mới có được phút giây yên tĩnh, thoải mái dựa vào thành hồ tắm. Hơi nước bốc lên nghi ngút, trên mặt hồ còn thả những cánh hoa mang đến hương thơm dễ chịu. Lại được người hầu xoa bóp vai vô cùng dễ chịu.

"Người hầu?"

Vì dễ chịu quá nên Hàn Diệp quên mất hắn có ra lệnh không ai được vào trong mà. Là ai đang xoa nắn bả vai của hắn. Lực đạo lại mạnh mẽ khiến hắn vô cùng sảng khoái.

"Vương tử, người thích như thế này không? Hoặc là mạnh thêm một chút?" - Âm thanh mềm mại dễ nghe vang lên bên tai, lại khiến tâm can hắn có chút ngứa ngáy nhộn nhạo.

Hàn Diệp nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của Cơ Phát, kéo người xoay một vòng trên không trung rồi ầm một tiếng đáp xuống hồ. Nước bắn tung toé, gột rửa đi mấy vết bẩn khó coi trên mặt y. Lộ ra làn da trắng như sương tuyết, khuôn mặt thuần khiết như bạch ngọc. Đôi môi mỏng màu thuỷ sắc bị nước thấm ướt vô cùng quyến rũ.

Đẹp đến hư ảo.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Hàn Diệp tựa như nhìn thấy vẻ lạnh lùng ương ngạnh trong đáy mắt y. Khiến tim hắn đau nhói một trận.

Những ngón tay thon dài của hắn chạm vào khuôn mặt Cơ Phát, nhấn nhá trên gò má, lướt qua sóng mũi rồi miết lên khoé môi. Cuối cùng, nâng cằm y lên, hỏi: "Ngươi... rốt cuộc là ai?"

"Là... là nô lệ của người"

"Trước đó..." - Hàn Diệp hỏi, ngón tay hư hỏng đã luồn lách vào trong miệng y, trêu ghẹo chiếc lưỡi mềm mại bên trong.

"Ah~"- Cơ Phát bị trêu đùa khẽ rên rỉ một tiếng, mặt đỏ bừng bừng: "Đều không nhớ... trước đây... chỉ nhớ... tên Cơ Phát"

"Tiểu Cơ... tên thật đẹp" - Hàn Diệp thì thầm, sau đó hôn lên môi y. Cái lưỡi ẩm ướt của hắn không ngừng mơn trớn, nhẹ nhàng tách mở hàm răng cắn chặt của y, luồn vào bên trong. Cuốn lấy đầu lưỡi y, hoà quyện, liếm mút. Từ trong ra ngoài, hút lấy vị ngọt ngào kia, lại mải miết day cắn hai cánh môi mỏng.

Hôn đến Cơ Phát cũng đánh rơi luôn lí trí, chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ mềm mại nhỏ vụn trong cổ họng. Mà tiếng rên kích tình đó khiến tâm can Hàn Diệp như muốn tan ra. Da đầu tê dại.

Hàn Diệp không có ý ngừng lại, tựa như con thú hoang đói khát lần đầu bắt được miếng mồi ngon, dây dưa đến nỗi toàn thân Cơ Phát rã rời, mềm nhũn, không còn sức lực.

Không biết trải qua bao lâu, đến lúc Cơ Phát vì thiếu khí để thở mà mặt đỏ bừng thì hắn mới buông y ra, khoé môi cười thoả mãn khiến người hồn xiêu phách lạc.

"Ta ... cái gì cũng không nhớ... nhưng lại có cảm giác đã quen biết người từ rất lâu, rất thích người... rất muốn ở bên cạnh người" - Cơ Phát thẳng thắn thổ lộ, lại có chút hơi ngốc nghếch.

"Cái miệng ngươi, lời thốt ra cũng thật ngọt" - Hàn Diệp nhếch cao khoé môi, còn muốn nói nữa thì toàn thân đột ngột bị ôm chầm lấy, siết đến chặt. "Ta thích ngươi, thích..."

Lúc Đường Mộc đem y phục đến cho Vương Tử thì bị một màn hôn hít đập vào mắt. Mà người kia lại là tướng quân băng băng lãnh lãnh của Nam Vệ Quốc, nhất thời bị doạ sợ đến ngây ngốc. Hắn cũng biết y vì uống phải Hắc Thuỷ như bao nô lệ khác mà mất trí, nhưng cũng không có cách nào để giải thích cho Cơ Phát hiểu được.

...

Buổi tối, lúc Cơ Phát ở phòng tập thể dành cho nô lệ thay áo thì bị một gã sửng sốt hét lên.

"Cơ Phát... ngươi... đã ... thân mật với Vương Tử sao?"

Cơ Phát muốn bịt miệng gã cũng không kịp, mọi người đều hướng ánh nhìn dò xét đến,

"Trên lưng ngươi có ấn kí màu đỏ"

"Chỉ cần thân mật với Vương Tử sẽ có ấn kí đánh dấu như vậy, nếu thân mật càng nhiều, ấn kí sẽ lan nhiều và đậm hơn"

Tiếng ồn ào xì xầm càng lúc càng nhiều. Đa phần đều là nể phục Cơ Phát. Cư nhiên có thể được Vương Tử chạm đến.

Nhưng lúc chuyện này đến được tai Mạc Ngưng đã là chuyện khác. Nàng vốn tương tư Hàn Diệp bấy lâu, lại có gia thế hiển hách, xinh đẹp. Khẳng định là vị trí Vương Phi kia sinh ra là để dành cho nàng.

Vậy mà tên nô lệ này cư nhiên lại ve vãn Vương Tử, có ấn kí của người. Nàng tức đến đỏ con mắt. Lôi Cơ Phát đến trừng phạt. Dùng roi da đánh đến lưng y nát bấy, máu thịt lẫn lộn.

Nàng càng đánh càng say, chỉ mong sao da rách thịt bong mà trôi luôn ấn kí trên lưng Cơ Phát.

...