Tâm Duyệt

Chương 17




*TÂM DUYỆT

*17

...

Hàn Diệp hôn càng lúc càng thô bạo, như thể hận không nuốt được người bên dưới, ăn đến sạch sẽ mới thôi. Hút muốn cạn nước bọt của đối phương.

Cuồng dã nhấn chìm Vương thúc của hắn. Răng nanh bén nhọn cắn xuống môi, máu tanh ồ ạt chảy. Lại khiến hắn phấn khích đến điên cuồng. Ý loạn tình mê, điên long đảo phượng.

Cơ Phát bị cắn đau mà giật nảy mình, nước mắt không nhịn được chảy qua khóe mi.

"Diệp Nhi... ngươi... ôn nhu với ta một chút được không?" - Cơ Phát bị sự hoang dã của hắn nhấn chìm, sợ hãi thốt lên.

"Vương Thúc của ta... rồi người sẽ thích thôi... ta sẽ làm người thoải mái"

Đôi môi nọ vừa nói vừa di chuyển, liếm mút cái cằm kiều mị của Cơ Phát, trườn xuống cổ. Gặm lấy yết hầu đang nhấp nhô mà đùa bỡn.

"Trên người thúc có hương thơm... khiến ta say... " - Hàn Diệp khàn khàn bên tai - "Người có biết người quyến rũ như thế nào không? Là chỉ cần nhìn một lần liền bị mê hoặc, đánh rơi cả lí trí"

"Ta yêu người, yêu đến muốn hóa điên dại"

"Cơ Phát của ta..."

Cơ Phát bị hắn hồ ngôn loạn ngữ bên tai. Đến mức không phân biệt được mấy lời yêu đương khiến tâm can mềm nhũn này là do hắn nói hay do bị thuốc đánh đến.

Cái lưỡi hư hỏng liếm loạn không ngừng. Bên dưới trướng lên đau nhức, bị phân thân trần trụi của hắn chạm lên, ma sát. Cảm giác này, tiêu hồn thực cốt đến mức bức y muốn phát điên. Thở hổn hển: "Diệp Nhi... đừng... liếm nữa"

Không thể nói đừng là đừng được. Hàn Diệp lúc này tựa như cơ khát ngàn năm. Mà Cơ Phát trước mắt là nguồn nước mát trong lành nhất. Rót tràn đầy vào cơ thể khô cằn của hắn. Dập tắt ngọn lửa như thiêu như đốt trong hắn.

Hắn nhấm nháp cơ thể Cơ Phát, thả xuống hàng ngàn nụ hôn, liếm qua hai điểm đỏ run rẩy trước ngực, liếm xuống cơ bụng thon gọn lại rắn chắc. Cái rốn kiều mị.

Đầu hắn gục giữa hai chân y, ngậm lấy tính khí đã ngỏng đầu cao cao kia.

A~

Cơ Phát bị cái lưỡi ấm áp, ẩm ướt chặt chẽ mút lấy hạ thân. Cảm thấy vừa có chút không tin được, vừa thoải mái đến kiều mị phóng đãng mà rên lên một tiếng.

Mà tiếng rên khiêu gợi đó khiến Hàn Diệp triệt để thần hồn lạc phách. Tâm tư hỗn độn, càng nhiệt tâm liếm mút.

Đầu lưỡi cứng như đao đâm đến lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu, liếm lấy mật dịch đang không ngừng tuôn đến ướt đẫm.

"A~... Diệp Nhi... đừng... đừng liếm chỗ đó... ưm...a....ư..."

"ưu... ưm..."

Cơ Phát bị hôn liếm sướng đến mức lưng ưỡn cong lên, hai tay siết chặt lấy ga giường, mắt đẫm lệ mà gào loạn.

Mà mái tóc đang nhấp nhô giữa hai chân y không có dấu hiệu ngừng. Đầu lưỡi liếm lộng khắp thân gậy càng tạo ra sự áp bách, ngứa ngáy.

Cho nên lúc khoang miệng kia vừa bao hết thân gậy, nuốt trọn thì Cơ Phát liền nắm lấy tóc hắn giữ chặt, hông mạnh mẽ ấn tới khiến cái miệng của người bên dưới phồng lớn, biểu tình như mắc nghẹn.

"ưm... sướng quá... bên dưới... sướng đến muốn nổ tung"

Hàn Diệp bị y ghì chặt đến nỗi không di chuyển được miệng, chỉ có thể dùng lưỡi bên trong không ngừng quấy phá, liếm lộng.

Ngón tay tách mở cánh mông trắng nộn kiều mị, lướt qua cửa huyệt lấp ló bên dưới, nơi bị nước bọt của hắn chảy đến ướt đẫm. Thuận tiện đút một ngón tay vào.

"Aaaaa....a...uhmw...."

Cơ Phát há miệng thở dốc. Hạ thân co rút mà bắn đến, toàn bộ tinh dịch nóng nồng đậm chỉ có thể trôi thẳng xuống cổ họng Hàn Diệp.

"Aaaa... đừng nuốt... a~" - Cơ Phát bắt lấy gương mặt tuấn tú mê hoặc của hắn, tim trong lồng ngực phập phồng đập loạn nhịp, thất thần nói: "Diệp Nhi... đừng nuốt... mau nôn ra"

Hàn Diệp liếm liếm môi, lưỡi tinh xảo vươn ra. Còn sót lại một chút dịch trắng đục trên đó. Trên gương mặt câu nhân kia bừng lên vẻ gợi dục. Nâng mông y lên cao, cái lưỡi nọ liếm thẳng đến cúc huyệt đang mấp máy, đẩy toàn bộ dịch vào bên trong lỗ nhỏ.

Là đầu lưỡi

Đầu lưỡi của Hàn Diệp đang liếm qua huyệt bên dưới của y

Sao có thể chứ? Này là gì?

Đây là loại cảm giác gì?

"Ah...ah... không nên như vậy" - Cơ Phát hét lớn, muốn thoát nhưng lại bị Hàn Diệp ghìm chặt lại.

Hàn Diệp... từ lúc nào mà lực đạo mạnh mẽ đến như vậy. Cơ Phát hoàn toàn không chống đỡ nổi, như con mồi bị mắc trong lưới tình của hắn, vùng vẫy như thế nào cũng không thoát được.

Nhưng sao cúc huyệt càng bị liếm lại càng ngứa ngáy không thôi.

Cái lưỡi lợi hại kia liếm láp trên tao huyệt của y. Khi thì vét dọc lên xuống, khi thì đầu lưỡi thọc khuấy cuộn vào rồi hút ra mật dịch chảy tràn.

Đây chính là tình dục điên đảo, là dục tiên dục tử, là thống khoái đến mức không thể kiềm nén.

Là kích thích đến mức Cơ Phát nức nở gào loạn: "Aâ....a... liếm thật thích... cái lưỡi của Diệp Nhi lợi hại... ư... ưm..."

Cơ Phát bị bức đến mức y không còn tin được lời kia là do chính mình phát ra. Chỉ có đê mê lẫn cuồng loạn chiếm lấy tâm trí.

Chỉ có người y yêu đến điên dại kia đang liếm lộng y. Ngoài ra cái gì cũng không cần biết đến nữa. Đây là đâu? y là ai? thời điểm này... hoàn toàn không cần rõ ràng.

"Chỗ đó a... mau liếm liếm... Diệp Nhi..."

"Đừng dừng lại... "

...